Chương 43: Được bao nhiêu ăn bấy nhiêu

“Không!”

Lý Thần lắc đầu, cười nói: “Bây giờ anh ta đang đặt cược với chúng ta, số cổ phiếu đang lưu hành của công ty bất động sản Thiên Long nhiều như vậy, đa phần đều tập trung trong tay các nhà đầu tư tư nhân”.

“Mà bây giờ muốn kiểm soát giá cổ phiếu cần phải đảm bảo rằng chúng ta có đủ quân cờ trong tay”.

“Trước đây dao động ở mức kịch sàn đã thu về không ít rồi, nhưng vẫn chưa đủ, anh ta muốn kéo giá lên, chúng ta cùng kéo với anh ta”.

Nói xong, Lý Thần trực tiếp đầu tư số tiền 20 triệu, bắt đầu kéo lên.

Sau hành động của Lý Thần, giá cổ phiếu của Thiên Long tăng vọt, số tiền hàng chục triệu đã đẩy giá cổ phiếu của Thiên Long tăng vọt như tên lửa.

Lần này, những người nắm giữ cổ phiếu vừa nãy còn đang suy nghĩ nhưng bây giờ không còn do dự gì nữa rồi, đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, có hai nhà cái trong cổ phiếu Thiên Long đang tranh giành nhau quyền lên tiếng.

Bây giờ cổ phiếu trong tay các nhà đầu tư tư nhân đang trong tình trạng báo động, nếu như chọc phải nhà cái nào, lập tức rút hết tiền thì mọi người đều xong đời.

Vì vậy các nhà đầu tư tư nhân lập tức bán cổ phiếu trong tay mình ra.

Nhưng có một số tổ chức lớn vẫn đang quan sát.

Đến giờ họ vẫn chưa tìm ra nhà đầu tư là ai thì lại có một số tiền lớn hàng chục triệu được bơm vào, những tổ chức thận trọng không lập tức đưa ra sự lựa chọn.

“Cậu Hà, bên kia cũng đang kéo giá cổ phiếu, kỳ lạ thật, tôi còn tưởng rằng bên kia sẽ rút hết cơ”.



Giọng nói ở đầu dây bên kia điện thoại khiến Hà Chí Thành nhíu mày.

“Xem ra, bọn chúng muốn nhắm vào tôi rồi”.

Hà Chí Thành nghiến răng nói: “Bọn chúng đang thu chip!” (đơn vị đại diện cho tiền trong chứng khoán)

“Cậu Hà, cứ như vậy thì 80 triệu của chúng ta sẽ sớm bị nuốt chửng, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết thôi”.

“Mẹ nó chứ”.

Hà Chí Thành không nhịn được liền thốt ra câu chửi thề, trước đó là 600 triệu, lần này ném vào thêm 80 triệu, số tiền này đều là tiền của anh ta, nếu như mất hết thì phiền phức to rồi.

Nhìn lướt qua thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, Hà Chí Thành nghiến răng nói: “Tôi sẽ chuyển cho anh thêm 14 triệu nữa, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải cầm cự cho tôi trong 27 phút, khi hết giờ thị trường giao dịch sẽ đóng cửa, đợi ngày mai mở lại rồi tính tiếp”.

Nói xong, Hà Chí Thành cúp máy, chuyển 14 triệu vào trong tài khoản chứng khoán.

Nhìn giá cổ phiếu của Thiên Long liên tục tăng vọt, trái tim Hà Chí Thành như nhỏ từng giọt máu.

Bây giờ anh ta chỉ có thể cầu mong người thần bí bất lương đột nhiên xuất hiện này số vốn không lớn, thấy tình hình ổn rồi thì thu về.

Khi Hà Chí Thành đang gom tiền, Lý Thần vừa cúp máy của Trương Giang.

“Xong rồi, việc quan trọng nên cần phải đặc biệt thu xếp, tài khoản cá nhân của chú Tô đã có rồi, tuy nhiên sau này vẫn cần phải tới công ty chứng khoán để ký tên làm thủ tục”, Lý Thần cười nói.

“Được!”



Tô Đông Thăng đương nhiên không có ý kiến gì.

“Trên thị trường chứng khoán, bất kỳ tổ chức hoặc nhà đầu tư bán lẻ nào nắm giữ trên 5% cổ phiếu đang lưu hành của một công ty đều phải trình lên cơ quan chức năng, nhưng chúng ta không có thời gian, vì vậy chỉ đành mở hai tài khoản của hai người để thao tác”.

Lý Thần nói xong, nhìn tài khoản của mình gần như sắp phải trình lên cơ quan chức năng, anh lập tức chuyển tiền vào tài khoản của Tô Đông Thăng và Tô Vãn Thanh, tiếp tục thu chip.

Lý Thần hoàn toàn không hề lo lắng về vấn đề tiền vốn, toàn bộ cổ phiếu của Thiên Long chỉ có 4,9 tỷ còn anh có 3 tỷ, đủ ăn 70% cổ phần.

Tính toán có tác dụng gì, Hà Chí Thành lấy cái gì mà đòi đấu với anh chứ?

Vì vậy khi thấy Hà Chí Thành cắn răng đầu tư thêm tiền, Lý Thần nhẹ nhàng bơm thêm 5 triệu, tiếp tục ép giá.

“Cậu Hà, phòng tuyến của chúng ta đã thất thủ, hết sạch tiền rồi!”

Sắc mặt Hà Chí Thành khó coi đến cực độ nhìn chằm chằm vào màn hình, tức giận đến mức nhảy dựng lên đập vỡ điện thoại.

“Mẹ kiếp!”

“Đầu tiên là đưa 400 triệu vào để kéo lên giá trần, sau khi rút hết thì thu được ít nhất 200 triệu, tao đập vào đó 80 triệu, mày đập theo, sau đó tao lại bơm thêm 14 triệu, mày lại tiếp tục đưa vào 5 triệu!”

“Mẹ thằng chó này nhà mở kho tiền à? Rốt cuộc là ai mà cứ nhất quyết đấu với tao?”

Giống như một con sư tử giận dữ, Hà Chí Thành đi qua đi lại, ánh mắt quét qua màn hình, sau đó ngồi xuống ghế với khuôn mặt xám xịt như tro tàn.