Chương 32: Dù sao cũng không nhiều tiền bằng tôi

Đúng vậy, luôn ở bên cạnh Lý Thần, tận mắt chứng kiến anh kiếm được 3,1 tỷ trên thị trường dầu thô kỳ hạn, sự việc này đã khiến Tô Vãn Thanh quyết tâm tiến cử Lý Thần cho bố mình.

Vì dù sao công ty của gia đình đang rơi vào tình trạng nguy cấp, Tô Vãn Thanh tha thiết mong muốn Lý Thần giúp đỡ gia đình cô.

Tuy nhiên trước đó, Tô Vãn Thanh định nói cho Lý Thần biết về thân phận của mình trước.

“Còn một chuyện nữa tôi phải nói với cậu”, Tô Vãn Thanh nói một cách nghiêm túc.

Lý Thần tỏ thái độ nghiêm túc lắng nghe.

“Thật ra, bố của tôi là Tô Đông Thăng”, Tô Vãn Thanh nói xong thì vô cùng căng thẳng nhìn Lý Thần, nếu như là trước đây tiết lộ thân phận cô còn lo sợ Lý Thần sẽ cảm thấy áp lực rất lớn, nhưng bây giờ Lý Thần còn nhiều tiền hơn bố cô, đương nhiên sẽ không phải lo lắng về vấn đề này.

Nhưng Tô Vãn Thanh vẫn hơi lo không biết liệu Lý Thần có trách cô giấu anh thân phận thật sự của mình không.

“Đoán ra được rồi”.

Lý Thần mỉm cười, trên mặt không có chút gì là không vui, sau đó nói: “Khí chất và cách ăn mặc của cậu không bao giờ là thứ mà người bình thường có thể có được, mà cậu lại còn ở cùng huyện với tôi, nhắc tới những người giàu có họ Tô ở vùng này, chắc chỉ có ông chủ của tập đoàn Tô Thị thôi”.

“Cậu không trách tôi à?”, Tô Vãn Thanh căng thẳng hỏi.

“Trách cậu gì chứ?”



“Vì tôi đã giấu thân phận thật sự của mình với cậu”.

“Chuyện này có sao đâu, cũng chẳng phải việc to tát gì, cậu vẫn luôn rất khiêm tốn, không mong muốn thân phận thật sự của mình thu hút sự chú ý của người khác gây nên những việc không đáng có, nếu như là trước đây, có lẽ tôi sẽ cảm thấy áp lực như núi, dù sao bố cậu cũng là người giàu có nhất tỉnh, mà cậu lại là con gái duy nhất của ông ấy”, Lý Thần cười nhẹ nói.

Nghe thấy Lý Thần nói như vậy, Tô Vãn Thanh thả lỏng hơn rất nhiều, cười tủm tỉm nói: “Vậy bây giờ cậu bớt căng thẳng rồi chứ?”

“Bây giờ tôi kết giao bạn bè không quan tâm người đó có tiền hay không, dù sao cũng không thể nào nhiều tiền bằng tôi được”.

Sau khi thốt ra một câu nói của người thế hệ sau, Lý Thần lại cảm thấy có tiền thật tốt, muốn nói gì mà chẳng được.

“Hơn nữa bố cậu là người giàu có nhất tỉnh, còn tôi nằm trong top mười người giàu có nhất cả nước, nói gì thì nói tôi cũng không hổ thẹn với thân phận của cậu”.

“Được rồi! Vậy mai chúng ta đi nhé, để tôi xin nghỉ”.

Tô Vãn Thanh gật đầu, nghĩ đến tình hình hiện tại của bố, nếu như với cao thì cũng là bố mình với cao so với Lý Thần.

Tuy nhiên cô rất lo lắng về chuyện của bố nên nóng lòng muốn đưa Lý Thần đến gặp ông.

“Được!”



Lý Thần vui vẻ đồng ý.

Khi quay về nhà, Lý Thần không hề nghỉ ngơi mà tiếp tục nhớ lại những ký ức của mình, chuẩn bị thực hiện kế hoạch tiếp theo một cách hoàn hảo hơn.

Sáng sớm hôm sau, Tô Vãn Thanh đến dưới nhà Lý Thần, hai người trực tiếp xuất phát từ huyện đi tỉnh.

Nhờ có sự mai mối của Tô Vãn Thanh, Tô Đông Thăng vui vẻ sắp xếp địa điểm và thời gian để hai người gặp nhau.

Không phải ở nhà hay ở công ty mà là trong một môi trường bình thường và thoải mái hơn… một sân golf.

Sân golf Tomson là một trong những nơi những người nổi tiếng và giàu có ở tỉnh thường xuyên tụ tập.

Vào năm 2000, không có quá nhiều hình thức giải trí, làm sao có thể thấy những sếp lớn như Tô Đông Thăng chơi bời ở vũ trường được?

Trong khi đó, bộ môn golf đơn giản, dễ chơi và có thể nâng tầm giá trị bản thân đã trở thành một môn thể thao được các ông lớn yêu thích vào thời điểm này.

Ở cổng sân golf, Lý Thần và Tô Vãn Thanh cùng nhau đi tới, cách đó rất xa đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ thể thao màu trắng đang nhìn họ mỉm cười.

Khuôn mặt này, Lý Thần rất quen thuộc.

Chủ tịch tập đoàn Tô Thị, Tô Đông Thăng!