Chương 31: Đi gặp bố cậu

"Anh Trương không cần tiễn đâu, chúng em về đây".

Trong xe BMW, Lý Thần cười nói với Trương Giang.

Trương Giang xúc động nói: "Chú Lý, người bán dầu thô kỳ hạn đêm qua ..."

“Là em”, Lý Thần thừa nhận ngay.

Nghe lời thú nhận của Lý Thần, vẻ mặt của Trương Giang thay đổi.

Mặc dù đã được xác thực, nhưng Trương Giang vẫn cảm thấy có chút khó tin trước lời nói của Lý Thần.

“Lợi hại”, Trương Giang khen một cách chân thành.

“May mắn thôi”, Lý Thần mỉm cười.

Trương Giang lắc đầu nói: "Kiếm được một hai mươi nghìn là may mắn, nhưng kiếm được ... nhiều như vậy thì không thể là may nữa rồi. Chú không biết sao, sáng nay giám đốc chi nhánh tỉnh đã gọi điện cho anh. Khen anh một hồi, nhờ phúc của chú cả đấy".

“Anh à, năng lực của anh có sẵn rồi, được khen là chuyện sớm muộn thôi”, Lý Thần cười nói.



“Còn phải trông cậy vào quý nhân phù trợ, mà quý nhân của anh chính là chú đấy”, Trương Giang nghiêm túc nói.

Khi nói ra điều này, Trương Giang cũng cảm thấy hơi hổ thẹn.

Nếu như là trước hôm qua, thân phận của họ vẫn ngang nhau, thì giờ đây, Lý Thần đã trở thành người giàu có nhất nước, ông ấy thân là giám đốc chi nhánh huyện chả khác gì đang bám lấy người ta cả.

“Nói hay lắm, em với anh vốn dĩ là đôi bên cùng có lợi, còn phải cảm ơn anh đã nhiều lần đã giúp em đấy”, Lý Thần cười nói, hoàn toàn không phải kiểu vênh váo như Trương Giang lo lắng.

Ở vị trí nhạy cảm này, Trương Giang đã chứng kiến quá nhiều người đổi đời sau một đêm liền trở nên vênh váo, gặp ai cũng tỏ ra ta đây, nhưng Lý Thần vẫn như mọi khi, không có một chút kiêu ngạo nào.

Trong lòng Trương Giang thán phục không thôi, nói thêm vài câu xã giao với Lý Thần rồi đưa mắt nhìn anh lên xe rời đi.

Nhìn bóng lưng xe, Trương Giang lắc đầu ngưỡng mộ nói: "Có tiền thật là sướиɠ! Ông đây hâm mộ chết được!"

...

Trên đường đi, Tô Vãn Thanh, người đang lái xe, không ngừng quan sát Lý Thần.

"Trên mặt tôi có nhọ à?"

Lý Thần sờ sờ mặt hỏi, nhìn qua kính chiếu hậu, ngoại trừ đẹp trai hơn một chút, anh cũng không khác những chàng trai khác là bao.



Tô Vãn Thanh thoáng sửng sốt, sau đó phản ứng kịp và cười nói: "Tôi chỉ tò mò, dường như đối với mọi người xung quanh. Cậu luôn tử tế và lịch sự, nhưng đối với người ngoài thì khá là lạnh nhạt, vừa nãy cậu không yêu cầu quản lý Chu đuổi họ đi. Thay vào đó, vẫn để họ đứng đó, điều này ác hơn nhiều so với việc chỉ đuổi họ đi".

"Tôi không nghĩ nhiều như vậy. Họ đối với tôi mà nói, chỉ là người qua đường. Nếu họ không nói năng lỗ mãng gì với cậu, tôi cũng chả thèm để ý đến họ đâu".

Lý Thần hờ hững nói, người đã trải qua hai đời như anh, hiển nhiên đã quá rõ đạo lý làm người là phải khiêm tốn rồi.

"Về phần anh Trương, một mặt, ông ấy quả thực là người tốt, mặt khác, mối quan hệ ở đây của ông ấy tốt hơn tôi rất nhiều. Sau này khi cần giúp đỡ, trên thường trường, nhiều bạn hữu bao giờ cũng tốt hơn nhiều kẻ thù".

"Ví dụ, trong tình huống hôm nay, ông ấy đã đỡ cho tôi rất nhiều chuyện. Nếu không, tôi không thể gặp người ta mà ném ra số dư thẻ ngân hàng rồi nói với họ rằng ông đây là người giàu có rồi, đúng không?"

"Mặc dù cảm thấy rất thoải mái, nhưng chỉ nên làm một hoặc hai lần, làm nhiều sẽ thành ra bị yếu thế".

Tô Vãn Thanh cười một tràng, như là nghĩ đến cái gì đó, nói: "Ừm, ngày mai cậu có rảnh không?"

"Đi gặp bố cậu à? Được thôi".

Lý Thần cười một cách kỳ lạ, đồng ý ngay.

Tô Vãn Thanh sững sờ một lúc, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lý Thần, thậm chí còn tự hỏi liệu Lý Thần có đọc được suy nghĩ hay không.