Một tiếng quát lớn làm Lý Kiều Kiều giật nảy mình.
Quay đầu lại nhìn thấy đó là Lý Thần, Lý Kiều Kiều lập tức hét lên một tiếng: "Cậu là cái chó gì dám mắng tôi? Có tin tôi gϊếŧ chết cậu không!"
"Cô thử xem, xem tôi gϊếŧ cô trước hay cô gϊếŧ tôi trước".
Lý Thần ánh mắt lạnh lùng, ở trước mặt anh sỉ nhục Tô Vãn Thanh, điều này không còn nghi ngờ gì nữa, đã chạm đến giới hạn của anh rồi.
"Thằng kia, mày ngông đấy!"
Ngưu Định Quân chế nhạo, nói với một giọng điệu không hề có thiện cảm.
Đúng lúc này, hai người đàn ông bước ra khỏi văn phòng của phòng kinh doanh.
"Giám đốc Trương, lần này khoản vay của công ty chúng tôi đang rất khó khăn. Xin ông hãy thương tình, nếu không công ty chúng tôi thực sự không thể chống đỡ được nữa".
Người quản lý của công ty nhà đất nói chuyện với Trương Giang một cách đầy cung kính và lấy lòng.
Trương Giang bình thản, lịch sự nói: "Đừng quá lo lắng, quản lý Chu. Tôi biết thực lực của công ty ông, nhưng tôi không thể quyết định về khoản vay. Vẫn phải xem xét đã. Vì vậy ... Ây !? Chú Lý, chú cũng ở đây à!?"
Câu sau là Trương Giang gọi khi nhìn thấy Lý Thần ở cửa.
Vốn dĩ Trương Giang vẫn có thể gọi Lý Thần là chú Lý, nhưng sau khi ông ấy biết được phi vụ lớn của Lý Thần vào tối hôm qua, đối mặt với đại gia có khối tài sản giá trị 3,1 tỷ tệ nằm trong top 10 người giàu nhất nước, Trương Giang cũng ngại khi gọi chú xưng anh.
Nhìn thấy Trương Giang gọi chú Lý, sau đó vui vẻ sải bước tới, thậm chí còn hơi cúi xuống với bộ dạng kính cẩn.
Quản lý Chu sửng sốt, nữ nhân viên bán hàng sửng sốt, Lý Kiều Kiều và Ngưu Định Quân cũng sửng sốt!
Chỉ có Tô Vãn Thanh là vẫn thờ ơ, ánh mắt nhìn đám người này lộ ra vẻ thương hại.
Ngưu Định Quân rất quen với Trương Giang. Dù sao thì các khoản vay nhà máy của ông ta đều là từ ICBC, nhiều lần muốn làm thân một chút với vị giám đốc này nhưng người ta chưa từng có thiện cảm với ông ta, ngay cả cơ hội vào văn phòng người ta ông ta cũng không có.
Nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt nịnh bợ của Trương Giang, Ngưu Định Quân khóe miệng giật giật, chỉ cảm thấy vẻ mặt này rất quen thuộc, rõ ràng là bộ dạng hèn mọn của ông ta trước mặt Trương Giang.
"Anh Trương".
Lý Thần cũng ngạc nhiên khi thấy Trương Giang ở đây, mỉm cười và bắt tay ông ấy.
“Chú Lý, chú mua nhà à?”, Trương Giang hỏi.
Lý Thần gật đầu, liếc nhìn đám người rồi dửng dưng nói: "Vâng! Em vốn định xem nhà, nếu thấy căn nào phù hợp thì sẽ mua, nhưng phục vụ ở đây khiến người ta hơi thất vọng, vì hai con người kia mà muốn đuổi em đi, thôi thì, đang đúng lúc định đi rồi đây".
Những lời này nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất tràn đầy sát khí.
Để có được khoản vay, người quản lý của công ty nhà đất đã phải quỳ gối trước Trương Giang và gọi người ta là bố, Ngưu Định Quân thì muốn làm thân với Trương Giang mà chả có cửa.
Còn Trương Giang lại vô cùng cung kính cẩn thận trước mặt Lý Thần.
Cấp bậc lập tức được phân ra vô cùng rõ ràng.
Quản lý Chu của công ty nhà đất là người hiểu chuyện, thấy sắc mặt của Trương Giang thay đổi liền hoảng hốt, tim đập loạn xạ, vội vàng nhào tới trước mặt Lý Thần, cúi gập đầu xin lỗi, tất cả động tác được thực hiện liền một mạch.
"Anh Lý, phục