“Lý Thần! Anh đợi đấy cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để yên chuyện này đâu!” Hồ Bích Bích cay nghiệt để lại một câu, sau đó liền rời đi.
Nhìn thấy Hồ Bích Bích tức xì khói đầu rời đi, trong mắt Lý Thần không hề có chút không nỡ nào.
Người phụ nữ như vậy mà bây giờ anh mới đá là quá muộn!
Trời chập choạng tối.
Lý Thần ghi lại tất cả những việc có thể kiếm tiền từ trí nhớ của mình vào một quyển sổ, để nhỡ sau này có chẳng may quên mất, chuyện này vô cùng quan trọng, không được phép cẩu thả.
Lại là tiếng gõ cửa không báo trước.
Lý Thần mở cửa ra, thấy ba người Hồ Bích Bích, em trai cô ta Hồ Thành Công cùng mẹ Chu Tú Lan đang đứng bên ngoài.
Chu Tú Lan vô cùng xấu xa, vừa nhìn thấy Lý Thần mở cửa liền giơ tay ra chỉ trỏ vào mặt anh, bà ta hét lên: “Lý Thần, tao thấy mày thật thà chất phác nên mới để cho con gái tao qua lại với mày, không ngờ mày là cái thằng lương tâm chó tha, dám vất bỏ con gái tao, mày có còn là người không?”
Lý Thần quét mắt nhìn Hồ Bích Bích, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng là đang khóc, anh thẳng thừng nói với Chu Tú Lan: “Tôi và cô ta chia tay hòa bình, cái miệng của bà ăn nói cho tử tế một chút”.
“Đυ. mẹ mày, thằng chó!”
Hồ Thành Công gầm lên một tiếng, chỉ vào người Lý Thần: “Chị tao khóc thành thế này rồi, mày đừng có ngụy biện nữa, đừng nghĩ rằng tao không biết, mày không nỡ chi ra số tiền đó đúng không?”
“Mẹ, con đã nói rồi, loại nông dân này bần hèn lắm, bố mẹ hắn cả đời này không làm được trò trống gì, cái thằng con trai như vậy thì cũng nên cơm cháo gì chứ, làm sao so sánh được với người thành phố chúng ta?”
Chu Tú Lan cười chế nhạo: “Coi như khi đó mắt tao mù nên mới đồng ý để mày qua lại với con gái tao, con trai tao nói rất đúng, bố mẹ thấp hèn thì cũng đẻ ra thằng con thấp hèn thôi, chút tiền ít ỏi liền nhìn ra được phẩm chất con người”.
“Tuy nhiên mày cho rằng lãng phí thời gian mấy năm của con gái tao, nói phủi mông bỏ đi là bỏ đi được sao? Mày đừng có mơ! Tao nói cho mày biết, ba trăm nghìn này, dù thế nào mày cũng phải nôn ra đây!”
Trước sự ngang ngược của gia đình Chu Tú Lan, sắc mặt Lý Thần vô cùng lạnh lùng: “Tôi không có tiền”.
Chu Tú Lan cười ngông cuồng, nói: “Không có tiền? Bảo bố mẹ mày bán căn nhà ở quê đi không phải là có tiền rồi sao?”
“Đúng vậy!”
Hồ Thành Công thản nhiên nói: “Nhà cũ bán đi vẫn có thể thuê nhà hoặc ra ruộng ngủ, dù sao họ cả đời là nông dân, biết trồng trọt, ngủ ở ruộng cho thiên nhiên”.
Nói xong, trong mắt Hồ Thành Công hiện lên sự tham lam, nói: “Căn nhà này cũng chuyển nhượng cho em đi, cuối năm em phải kết hôn, coi như cho em làm quà mừng cưới, như vậy em sẽ khuyên chị gái làm lành với anh”.
Hai mắt Chu Tú Lan sáng lên, con trai xảy ra chuyện, không những phải bồi thường ba trăm nghìn, còn phải cưới con bé đó, bà ta đang đau đầu vì chuyện không có nhà, nhưng con trai vừa hay nhắc nhở bà ta, đây không phải là một căn nhà sao?
“Đúng vậy, căn nhà này sang tên cho Thành Công làm quà cưới cũng được”.
Chu Tú Lan vui vẻ nói.
Lý Thần bị hai mẹ con tham lam trước mặt làm cho tức đến mức bật cười: “Mấy người tính toán tốt thật đấy, không chỉ muốn bố mẹ tôi bán nhà, còn muốn cả căn nhà bố mẹ tôi dành dụm cả đời để mua cho tôi làm quà cưới sao?”
“Đúng là đồ ngu!”
Hồ Thành Công sốt ruột nói: “Mẹ tao và tao không đồng ý, một thằng nông dân thấp hèn như mày, ai chịu lấy mày chứ? Mày còn cần căn nhà này làm gì, không phải là để cho mày sau này lấy vợ dùng à, bây giờ coi căn nhà này như của hồi môn, bày tỏ chút thành ý đi”.
Lúc này, Hồ Bích Bích lên tiếng nói: “Đúng vậy, Lý Thần, em chỉ có một đứa em trai thôi, chúng ta và mẹ cực khổ như vậy không phải đều là vì nó sao? Anh nên nghe lời họ đi, gọi điện thoại bảo bố mẹ bán căn nhà cũ, còn căn nhà này thì ngày mai đi chuyển nhượng sang tên cho em trai em, như vậy thì em sẽ tha thứ cho anh, sẽ đồng lấy anh”.
“Tôi thấy các người điên hết cả rồi?”
Lý Thần lạnh lùng nhìn gia đình ba người, nói: “Tôi nợ gì nhà các người? Hay là hồi chiều tôi chưa nói rõ với Hồ Bích Bích! Hồi chiều tôi bảo cô ta cút, bây giờ tôi bảo cả gia đình ba người cút, tôi không còn bất cứ quan hệ gì với Hồ Bích Bích nữa, bây giờ mấy người còn chạy tới đây đòi tôi cái này cái kia?”
Lời của Lý Thần làm cho sắc mặt của Chu Tú Lan tái mét, bà ta hung hăng nhìn chằm chằm Lý Thần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày đúng là một con chó vô ơn, đồ lòng lang dạ sói!”
“Lý Thần!”
Hồ Bích Bích gào lên: “Anh xem anh làm mẹ tôi tức giận thế nào rồi kìa, còn không mau nhận sai đi, anh nghĩ lại xem ngày xưa lúc anh theo đuổi tôi anh nói như thế nào, bây giờ chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy cũng không chịu, anh có còn là con người không?”
“Mẹ kiếp, trước đây bám theo chị tao như một con chó, bây giờ thì lật mặt không nhận người, Lý Thần, mày đúng là đồ đê hèn, đồ chó thấp kém, cả gia đình nhà mày là lũ khốn nạn…”
Hồ Thành Công vẫn chưa nói xong, đã bị ánh mắt sắc nhẹm của Lý Thần chặn họng lại.
“Đây là nhà tôi, tôi nói lại lần cuối cùng, các người lập tức cút đi, càng xa càng tốt!”, nói xong, Lý Thần đóng sầm cửa phòng lại.
Nhìn cánh cửa đã đóng chặt, cả người Chu Tú Lan run lên vì tức giận.
“Mẹ, con xin lỗi, con cũng không biết anh ta là người như vậy…”, Hồ Bích Bích nghẹn ngào nói.
Sắc mặt Hồ Thành Công cũng rất khó coi, nói: “Mẹ, bây giờ phải làm sao đây, thằng chó này không chịu bán nhà, con không thể ngồi tù được, nếu không cả cuộc đời này của con sẽ bị hủy hoại mất, còn có nhà cưới của con phải làm sao đây?”
Chu Tú Lan nghiến răng nghiến lợi nhìn cánh cửa, hậm hực nói: “Bây giờ nói gì cũng muộn rồi, cứ về đã, thằng chó phụ bạc này kiểu gì cũng sẽ gặp quả báo thôi!”