Lúc cô ta nhìn thấy Lý Thần cũng cực kỳ kinh ngạc, nhưng cô ta nhanh chóng hoàn hồn lại. Anh ta chắc chắn là mượn danh người khác để vào đây, nếu không với thân phân của anh ta sao có thể có mặt ở bữa tiệc cao cấp thế này được?
Hồ Bích Bích khịt mũi khinh thường, vẻ mặt khinh khỉnh, chủ động đi về phía Lý Thần, giọng nói chanh chua của cô ta cắt ngang cuộc trò truyện giữa Lý Thần và Trương Giang.
"Ồ, Lý Thần, không ngờ anh cũng có thể vào đây cơ à".
Chỉ một câu đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh.
Trương Giang nhíu mày nhìn Lý Thần.
Còn vẻ mặt của anh thì lạnh như tiền.
"Giả vờ bình tĩnh làm gì chứ!"
Hồ Bích Bích cười lạnh một tiếng, nói: "Một thằng nghèo từ đầu đến chân mà còn chạy đến đây giả làm kẻ giàu có à".
"Mọi người nghe cho rõ nhé, anh ta làm trai bao cho một quý bà giàu có mới có tư cách vào đây, mọi người đều là người có máu mặt, đừng để một tên kiết xác như anh ta lừa".
Hồ Bích Bích cười khẩy, trong lòng cứ nghĩ anh được Tô Vãn Thanh mà mình nhìn thấy hôm đó bao nuôi.
Nghĩ đến đây cô ta lại càng thấy thẹn quá hóa giận, ánh mắt nhìn Lý Thần tràn ngập khinh thường, muốn nhìn thấy sự kích động và sợ hãi của anh.
"Lý Thần, sao anh không tự soi gương xem mình thế nào đi, anh sao đủ tuổi đặt chân đến bữa tiệc như thế này chứ?"
Lý Thần lạnh lùng nhìn vẻ mặt xấu xí của Hồ Bích Bích, thờ ơ nói: "Tôi không đủ tuổi thì cô đủ tuổi chắc?"
Hồ Bích Bích bĩu môi coi thường nói: "Đương nhiên là tôi có thể rồi, tôi là do sếp Lương đích thân dẫn đến, anh là cái thá gì chứ? Tưởng mình bám được vào phú bà thì hơn người khác? Tôi nói cho anh biết, giờ ngay cả tôn nghiêm của đàn ông anh cùng không còn rồi!"
"Lý Thần, chả lẽ anh không biết người hạ đẳng chỉ là người hạ đẳng mà thôi, thuê một bộ vest mặc đến đây ra vẻ thì không phải là hạ đẳng nữa hả?"
Giọng nói chanh chua của Hồ Bích Bích tràn ngập khinh thường.
Mà Lý Thần đang đứng trước đầu sóng ngọn gió không hề thẹn quá hóa giận như Hồ Bích Bích tưởng tượng, anh vẫn cực kỳ dửng dưng.
Đối với Lý Thần thì Hồ Bích Bích chỉ như một đám ruồi đuổi mãi không đi mà thôi, tuy là phiền thật nhưng muốn làm anh tổn thương thì đúng là mơ giữa ban ngày.
Ngay lúc này, giọng nói vang dội của một người đàn ông bỗng truyền tới.
"Bích Bích, sao thế?", Lương Huy đã bước tới.
Nhìn thấy Lương Huy, đám sếp tổng lúc trước còn tươi cười trò chuyện với Lý Thần lập tức nhao nhao bước lên chào hỏi, ngay cả Trương Giang cũng áy náy nhìn Lý Thần rồi bước lên chào hỏi một câu.
Dù sao thì giờ Lương Huy cũng như mặt trời giữa trưa, bọn họ không thể đắc tội được.
"Không có gì ạ, chỉ là em gặp được một người quen mà thôi".
Hồ Bích Bích cười khẩy nhìn Lý Thần, tỏ vẻ ta đây có chỗ dựa, không chút sợ hãi.
"Tên này thực ra nghèo rớt mồng tơi, anh ta bám víu được một quý bà để theo vào đây, em sợ các sếp tổng bị anh ta lừa nên mới cạch trần bộ mặt thật của anh ta".
Lý Thần nhìn Hồ Bích Bích, thờ ơ nói: "Đúng là tôi được người khác dẫn vào đấy, thế cô vào đây nhờ bản lĩnh của mình à?"
Hồ Bích Bích cười khẩy nói: "Anh là cái đếch gì mà so với tôi? Sếp Lương dẫn tôi tới đây đấy".
Lý Thần cũng không lạ gì cái tên Lương Huy này, đây là vị thần chứng khoán đỉnh nhất trong tỉnh, năm đó dùng hai nghìn tệ làm vốn, chỉ trong một thời gian ngắn đã kiếm dược những hai mươi triệu tệ, sau đó sáng lập ra công ty tài chính Lương Thiên, được coi là công ty tài chính đầu tiên trong tỉnh.
Nhưng theo như trí nhớ của anh, trong năm nay vì các dự án đầu tư của Lương Huy thất bại khiến cho những người đầu tư thất vọng rút vốn, xích tài chính bị đứt đoạn khiến ông ta chơi liều, được ăn cả ngã về không, sáp nhập vào doanh nghiệp Thiên Khôn, sau đó doanh nghiệp Thiên Khôn cũng sụp đổ.
Lương Huy cạn vốn, sau đó bị kết án mười bốn năm tù giam vì tội gây quỹ trái phép.
Cuối cùng đã tự sát trong ngục.
Lý Thần có ấn tượng sâu sắc với ông ta không chỉ vì ông ta là nhân vật truyền kỳ trong tỉnh mà lão già này là một con ma háo sắc chính hiệu.
Nghe nói ông ta có hơn hai mươi cô bồ, đây đều là những cô bồ cố định, không tính những người ông ta chơi qua đường.
"Sếp Lương dẫn đến thì cô hơn tôi chắc? Cô hơn tôi ở đâu nào?", Lý Thần thờ ơ nói.
Nghe vậy, Hồ Bích Bích phụng phịu chỉ vào Lý Thần chửi: "Cái miệng chó của anh nói gì thế? Sếp Lương là người có máu mặt, được anh ấy dẫn vào là vinh hạnh của tôi, cái thứ tầm thường bám váy đàn bà như anh còn dám lên mặt à?"
"Anh dám coi thường sếp Lương à, Lý Thần, anh đúng là ko coi ai ra gì, cái thứ kiến ranh như anh, sếp Lương chỉ cần nâng một ngón tay lên cũng có thể nghiền nát anh vô số lần đấy".
"Được rồi!"
Lương Huy liếc mắt nhìn Lý Thần một cái, thản nhiên nói: "Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, tôi không chấp nhặt với cậu, nhưng cậu nên nhớ kỹ, ra đường nhớ khiêm tốn cẩn thận, có những người cậu đắc tội không nổi đâu".
"Được rồi, đây không phải là nơi cậu nên đến, cậu tự mình đi đi, đừng để tôi phải gọi bảo vệ đến".
Hồ Bích Bích cười sung sướиɠ nói với Lý Thần: "Nghe thấy gì chưa, anh muốn tự đi hay bị đuổi?"
"Sếp Lương, Lý Thần là người tôi dẫn đến...."
Lúc Trương Giang nói chuyện, trán ông ấy cũng đổ mồ hôi hột, dù sao thì Lý Thần cũng là do ông ấy giới thiệu đến, nếu Lý Thần bị đuổi đi thật thì ông ấy cũng khó ăn khó nói.
"Ông Trương, đây là bạn ông à?", Lương Huy hơi nhíu mày.
"Chuyện là thế này, đây là chú em của tôi, rất giỏi, nhà đầu tư tư nhân thần bí thời gian trước đầu tư vào giao dịch kỳ hạn đậu xanh chính là cậu ấy", Trương Giang giải thích.
Lúc này, thực ra Lương Huy có hơi ngạc nhiên.
Trong giới tài chính này, ngoài đầu tư cổ phiếu thì giao dịch kỳ hạn cũng có thể kiếm lời, thời gian trước giao dịch đậu xanh tăng vọt khiến không ít người phất lên trong một đêm, nhưng cũng không ít người phải nhảy lầu tự sát.
Ông ta cũng có chơi, tiếc là tính toán không chuẩn, bị lỗ mất mấy triệu.
Thế mà chàng thanh niên trước mắt lại là nhà đầu tư tư nhân mua giá thấp nhất, bán giá cao ngất kiếm được mấy chục triệu tệ trong lời đồn?
Nhưng... thế thì sao chứ?
Tiền vốn hàng chục triệu trong mắt Lương Huy cũng chả là gì, một lần đầu tư thành công cũng là do ăn may mà thôi.
"Hóa ra là cậu ta, được tung hô là vị thần chứng khoán đó à".
Lương Huy cười nhạo nói: "Thanh niên bây giờ giỏi thật, xem ra những ông già như chúng ta nên về hưu rồi".
Lời này nghe như đang khen Lý Thần nhưng từng câu từng chữ lại tràn ngập sự thù địch và khinh thường.
Nghe thấy thế, ánh mắt của những người xung quanh xám xịt lại.
Lương Huy được công nhận là vị thần chứng khoán trong tỉnh, đối với vị thần chứng khoán trẻ tuổi như Lý Thần, tất nhiên là ông ta không ưa rồi.
Giờ phải xem Lý Thần xử lý thế nào thôi.
"Sếp Lương quá khen rồi!"
Lý Thần thờ ơ trả lời, anh biết ông ta chính là chỗ dựa của Hồ Bích Bích, giọng anh đều đều nói: "Thị trường chứng khoán vốn không phân tuổi tác, nếu lớn tuổi có thể kiếm tiền thì mấy cô mấy bác trong viện dưỡng lão đều là vị thần chứng khoán rồi".
Lương Huy nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Lý Thần, cười khẩy nói: "Rất lâu rồi không có ai dám nói thế với tôi".
"Sếp Lương, ông là bề trên, tôi tôn trọng ông".
Lý Thần từ tốn nói: "Nhưng người phụ nữ bên cạnh ông tôi hiểu rất rõ, tôi và cô ta đã từng bên nhau mấy năm rồi".
Không gian xung quanh bỗng trở nên yên ắng đến lạ, có người bội phục Lý Thần dám làm căng với Lương Huy, cũng có người cười nhạo Lý Thần không biết tự lượng sức mình, nhưng dù là ai cũng không có ý xen vào chuyện này.
Lý Thần dám nói thế trước mặt Lương Huy chẳng phải vì muốn chê cười ông ta chơi người phụ nữ anh không cần nữa sao? Đúng là chán sống rồi mà!