Ngày 12 tháng 9 năm 2000. “Tài khoản đuôi 2022 của bạn nhận được 19 tệ, số dư hiện tại là 19 tệ [Ngân hàng Công Thương]”.
Lý Thần nhìn nội dung tin nhắn của ngân hàng gửi đến trên điện thoại di động, cuối cùng hít sâu một hơi, trên mặt không giấu được sự hưng phấn.
Năm tháng trước, anh hồi sinh từ năm 2020 quay về hiện tại, kiếp trước đã uổng phí bốn mươi năm, ông trời cho anh cơ hội được quay lại lần nữa.
Lý Thần, người đã làm việc trong ngành tài chính hơn mười năm, được tái sinh lại vào năm 2000 với ký ức của hai mươi năm trong tương lai.
Nhận ra rằng mình không thể sống kiếp trôi nổi trong mấy chục năm được nữa, năm tháng trước Lý Thần đã ra tay!
Dựa vào ký ức về sự việc năm 2000 thị trường hợp đồng kỳ hạn đậu xanh trong nước bùng nổ.
Lý Thần dứt khoát thế chấp căn nhà duy nhất mà bố mẹ mua cho mình, cầm trong tay tám trăm nghìn tệ chen chân vào thị trường kỳ hạn với đòn bẩy gấp hai mươi lần.
Sau thời gian năm tháng trời lo lắng và hồi hộp chờ đợi.
Hôm đó, ngày giá đậu xanh tăng vọt trong trí nhớ của anh cuối cùng cũng đến, do đã tạo dựng được vị thế ở đáy trước năm tháng, sự bùng nổ dữ dội của giá hợp đồng kỳ hạn đậu xanh vào ngày này đã trực tiếp giúp tài sản cá nhân của Lý Thần vượt qua mười triệu tệ.
Rõ ràng là làn sóng thị trường đậu xanh này hiện đã đạt đến đỉnh điểm, và tương lai sẽ sớm mở ra một làn sóng suy thoái kéo dài trong vài năm tới.
Vì vậy, Lý Thần quyết tâm rút toàn bộ, sau khi trừ đi phí xử lý còn tới 13,66 triệu!
Từ 800 nghìn lên 13,66 triệu, Lý Thần đã hoàn thành bước nhảy vọt về tài sản cá nhân mà cả cuộc đời một người bình thường cũng không thể làm được.
“Sau khi trả lại gốc và lãi khoản vay, vẫn còn dư khoảng 12,8 triệu, lịch sử không hề sai lệch, đúng như những gì mình nhớ, vậy thì những cơ hội làm giàu tiếp theo cũng có thể nắm bắt, rất có thể 13 triệu này, rất nhanh sẽ biến thành… hàng trăm triệu, thậm chí hàng tỷ!”
Sau khi đọc đi đọc lại những tin nhắn gửi đến, Lý Thần không nhịn được liền bật cười, kiếp trước nghèo túng nợ nần, mỗi ngày mở mắt ra đều là trả nợ, cuộc sống như vậy một ngày cứ ngỡ một năm, mà bây giờ, mọi chuyện đều đã thay đổi rồi.
Kiếp trước nghèo khố rách áo ôm, kiếp này nhất định phải kiếm càng nhiều tiền càng tốt!
Để bố mẹ có thể an hưởng tuổi già, bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước!
Nhưng bây giờ cũng chưa thể quá đắc ý được, 13 triệu này nói ít thì cũng không phải ít, nhưng nói nhiều, nếu như ở trước mặt một người giàu thật sự thì cũng chỉ là món tiền cỏn con!
Mà trước khi trở nên thật sự lớn mạnh, cần phải nhẫn nại, từ từ phát triển, cất kỹ số tiền lời lãi này, giả vờ vẫn nghèo túng như trước.
Khi Lý Thần đang suy nghĩ về những cơ hội kiếm tiền đã được sắp đặt sẵn trong tương lai, cánh cửa đột nhiên vang lên.
“Anh Thần, mẹ bảo tối nay anh về nhà ăn cơm”.
Nhìn cô gái xinh đẹp đứng ngoài cửa, nụ cười trên mặt Lý Thần dần biến mất, đây là bạn gái lúc này của anh, cũng là vợ tương lai của anh – Hồ Bích Bích.
“Không có thời gian”, Lý Thần cứng rắn đáp.
“Không có thời gian?”
Hồ Bích Bích ngạc nhiên nhìn Lý Thần.
Từ lúc mới quen, Lý Thần luôn phát cuồng vì cô, luôn luôn nghe lời cô, cho dù là yêu cầu gì cũng đáp ứng cho cô, mỗi lần gặp cô đều nói nói cười cười, vui mừng ra mặt, nhưng hôm nay như biến thành một người khác vậy.
Vì đã quen với thái độ trước đây của Lý Thần đối với mình, sự thay đổi đột ngột này khiến Hồ Bích Bích rất bực mình, sắc mặt cô sầm xuống, nói: “Mẹ em bảo anh về nhà ăn cơm anh lại nói với em rằng anh không có thời gian?”
Lý Thần cười lạnh một tiếng, trải qua những chuyện ở kiếp trước, anh sớm đã nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này rồi.
“Cái gì mà ăn cơm hay không ăn cơm, đừng tưởng tôi không biết, mẹ cô bảo cô gọi tôi tới, thật ra là muốn tôi mang tiền đến cho thằng em trai cô đúng không?”
Sắc mặt Hồ Bích Bích lập tức thay đổi, thất thanh nói: “Sao anh biết?”
“Tôi biết rất nhiều chuyện đấy! Tôi còn biết rằng em trai cô làm cho cô gái khác có thai rồi ép người ta đi phá, suýt chút nữa xảy ra án mạng, bây giờ bọn họ muốn nhà cô phải bồi thường ba trăm nghìn, đúng không?”, Lý Thần cười lạnh nói.
Sắc mặt Hồ Bích Bích trông khó coi vô cùng, cô ta nói: “Nó là em trai em, chúng ta sắp kết hôn rồi, anh còn tính toán số tiền ít ỏi này với em à?”
“Số tiền ít ỏi? Ba trăm nghìn đấy! Cô biết rõ hoàn cảnh của tôi, bố mẹ tôi chỉ là những người nông dân chất phác lương thiện, cực khổ cả đời mới tích góp được căn nhà cho con trai kết hôn, tôi cũng vừa mới đi làm, lấy đâu ra ba trăm nghìn tệ đưa cho em trai cô?”, Lý Thần nghiến răng nói.
“Căn nhà cũ của bố mẹ anh ở dưới quê có thể bán được, mặc dù không đáng bao nhiêu tiền, nhưng ba trăm nghìn thì cũng đủ”, Hồ Bích Bích tự tin nói.
“Cô điên rồi à?”
Mặc dù ở kiếp trước cộng thêm hiện tại đã là lần thứ hai anh nghe thấy câu này, nhưng Lý Thần vẫn tức muốn nổ phổi.
“Đó là nơi bố mẹ tôi nương tựa khi về già, bán căn nhà đó đi rồi thì họ sống ở đâu?”
Ánh mắt Hồ Bích Bích xẹt qua, nói: “Có thể thuê nhà ở, hoặc là ở tạm với chúng ta một thời gian cũng được”.
“Ở với chúng ta?”
Lý Thần tức giận bật cười: “Cô nói thì hay lắm, năm ngoái bố tôi đến thành phố khám bệnh, bố mẹ tôi ở đây ba ngày, ngày nào cô cũng bắt mẹ tôi rửa chân cho cô, bố tôi nằm viện một tuần cô đi thăm ông được một lần, chưa được ba phút đã đòi đi, sao, sức khỏe của bố tôi còn không quan trọng bằng việc cô đi đánh mạt chược à?”
Lý Thần càng nói càng tức, căm hận Hồ Bích Bích ở trước mặt, càng căm hận bản thân yếu đuối nhu nhược của kiếp trước.
“Đủ rồi đấy Lý Thần!”
Sắc mặt Hồ Bích Bích khó coi vô cùng, tức giận nói: “Không phải chỉ nhờ anh cho em trai tôi chút tiền sao, chẳng nhẽ anh định trơ mắt nhìn nó bị kiện ra tòa ra, nó là em trai tôi đấy!”
“Mẹ nó là em trai cô chứ em trai tôi đéo đâu, liên quan gì đến tôi!”, Lý Thần gầm ngược lại.
“Được lắm!”
Hồ Bích Bích cười lạnh một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Quả nhiên lũ đàn ông đều chẳng tốt đẹp gì, hôm nay tôi đã nói rồi đấy, ba trăm nghìn này nếu anh không bỏ ra được thì chúng ta chia tay, cũng đừng nghĩ đến việc kết hôn nữa!”.
Nghe thấy câu này, Lý Thần bật cười.
Kiếp trước, cả gia đình Hồ Bích Bích không ngừng hút máu anh suốt mười năm sau kết hôn.
Đặc biệt là em trai cô ta, từ sau sự việc phá thai càng lúc càng lộng hành, ăn chơi sa dọa, cá độ, cờ bạc, dấn thân vào tệ nạn mại da^ʍ.
Hồ Bích Bích không ngừng bắt anh phải đi vay tiền để trả nợ cho em trai, đây cũng chính là lý do khiến anh nghèo khố rách áo ôm ở kiếp trước.
Mà Hồ Bích Bích này không hề có tình cảm gì với anh, hoàn toàn coi anh là một tấm vé ăn uống dài hạn.
Trong tiệc cưới, chê bai bộ quần áo nhàu nát của bố mẹ anh nên không cho họ ngồi vào bàn, nhưng lại không nghĩ đến việc vì gom góp tiền để tổ chức buổi hôn lễ này, bố mẹ anh đã phải bán cả vật dụng trong nhà!
Thậm chí Hồ Bích Bích còn không xuất hiện trong đám tang của bố anh.
Thậm chí còn cãi nhau một trận ầm ĩ với anh, trước mặt đám đông tát anh vài cái, vì cho rằng đám tang của bố anh sẽ mang lại xui xẻo, còn để lại khoản mấy nghìn tệ tiền tiền thuê nhà chưa trả.
Nghĩ lại những chuyện đã qua, Lý Thần nắm chặt hai tay, hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết.
Ông trời cho anh cơ hội được sống lại một lần nữa, không chỉ để anh kiếm thật nhiều tiền và trở nên giàu có, mà còn để anh bắt đầu lại cuộc đời của mình!
“Biến mẹ mày đi, cái loại mày trong mắt tao ba trăm tệ cũng không đáng, còn đòi ba trăm nghìn tệ? Cút!”