Chương 7: Dáng người tốt?!

01.

Chợ ẩm thực vào cuối tuần người qua người lại, vô cùng náo nhiệt, mùi hương các loại đồ ăn trộn lẫn trong đám người, thơm đến chảy nước miếng.

Nguyễn Thiển Thiển thường đến đâu cùng bạn bè, quen thuộc đến mức những cái cây lùn ở trong hẻm nhỏ cô nhắm mắt cũng có thể sờ tới. Chỉ là hiện tại không giống, cô thành thành thật thật đi bên cạnh Tống Hi Trì, không dám hít thở mạnh, sợ rằng làm gì sai sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho đối phương.

Thiếu niên lúc nay so với bộ dạng lạnh lẽo mà cô gặp ở trường hoàn toàn không giống nhau, có thể là vì ánh đèn ấm áp ở bên đường quá mức dịu dàng, Tống Hi Trì trước mắt cô xinh đẹp ôn nhu, thật giống như thần tiên lạc vào nhân gian, mà cô, đối với tất cả những điều xinh đẹp trên nhân gian đều không có sức phản kháng.

Tống Hi Trì vươn tay kéo tay áo len của cô, phòng tránh hai người bị đám đông chia cách, anh cúi đầu hỏi: "Muốn ăn gì?"

Nguyễn Thiển Thiển phát hiện tay áo của mình nằng nặng, ngay sau đó đại não bắt đầu rối bời, nói: "Đều có thể."

Tống Hi Trì không đáp lời, cứ như thế kéo cô vào một nhà hàng kiến trúc theo phong cách Trung Quốc. Anh đặt áo khoác lên trên ghế, sau đó đưa tay gõ hai cái trước mặt Nguyễn Thiển Thiển: "Em gái nhỏ, hồi thần."

Nguyễn Thiển Thiển chớp chớp mắt, lập tức bày ra bộ dạng toàn bộ quá trình đều tập trung, còn rất tích cực tham dự "Học trưởng muốn ăn gì, chúng ta gọi món, am mời anh."

Vừa dứt lời, cô nhìn thấy mấy người phục vụ dáng người cao ráo bê đồ ăn vào, trên mặt cười tươi, vô cùng lịch sự đặt xuống bàn, lúc rời đi còn vô cùng chu đáo đóng cửa phòng lại.

Nguyễn Thiển Thiển nhìn vật trang trí ở trên cửa gỗ lắc lư hai phát, trái tim của cô cũng theo đó mà căng thẳng.

Cà tím chua ngọt, tôm om dầu, cá miếng phi dấm, còn có những món khác, lung tung lộn xộn cả một bàn.

Đều là món cô thích ăn.

Tống Hi Trì nhìn bộ dạng giả vờ bình tĩnh nhưng hai tai lại ửng hồng của cô, tâm tĩnh lập tức trở nên tốt hơn nhiều, không uổng công trước đó anh đã hỏi Thẩm Minh Thời về khẩu vị của con gái, nhìn có thể cách này rất hữu dụng. Tống Hi Trì vui vẻ cong môi, trêu chọc nói: "Em gái nhỏ tham gia không nhiều nha."

"Không phải, em vốn là muốn mời học trưởng ăn cơm...."

Thế nên mới tìm chỗ mình quen thuộc, thế nào mà bây giờ, người mời khách lại đổi rồi.

Nguyễn Thiển Thiển ảo não mím môi, hai hàng lông mày lá liễu nhíu chặt lại. Tống Hi Trì nhìn thấy bộ dạng này của cô, còn tưởng rằng cô sắp khóc tới nơi, dù sao tuyến lệ của cô gái nhỏ này thật sự không thể coi thường, anh vội vàng kéo ghế lại gần, dỗ dành nói: "Em đừng vội, anh cũng không có ý gì khác."

Mùi bạc hà nhàn nhạt trên người thiếu niên lại truyền tới, sạch sẽ mát lạnh. Chân mày Nguyễn Thiển Thiển dãn ra, cong cong khóe môi: "Vậy lần sau em lại mời lại anh."

Lúc cô nói chuyện, theo thói quen hơi nghiêng người về phía trước, như thể điều này sẽ giúp người khác hiểu rõ ý của cô hơn. Chỉ là khi cô vừa lại gần, Tống Hi Trì liền bắt đầu hoảng, thật sự hoảng.

Cảm xức này tám trăm năm cũng không xuất hiện trên người anh. Mà bây giờ, đối diện với khuôn mặt có chút bầu bĩnh như em bé, cười lên trông như búp bê của cô gái nhỏ, lòng anh đều loạn thành một đoàn.

Tống Hi Trì rũ mắt, bất động thanh sắc rời đi, nói: "Mau ăn đi, không phải nói đói sao?"

Nguyễn Thiển Thiển thật sự đói rồi, khối lượng luyện tập mỗi ngày quá lớn không chỉ tiêu hao thể lực, mà đối với tinh thần cũng là một loại tra tấn. Thế nên cô lập tức mở bụng ăn uống, cũng không quản cái gọi là hình tượng nữa.

Đối với sự phóng khoáng của cô, động tác ăn Tống Hi Trì quá mức tao nhã, ánh mắt tập trung, đôi môi hoa hồng xinh đẹp lúc mở lúc khép, theo động tác nhai nuốt chậm rãi chuyển động, một bát hoành thánh, vậy mà được anh ăn như biến thành món ăn cao cấp ở nhà hàng.

Nguyễn Thiển Thiển ngượng ngùng lấy khăn giấy lâu đi vết dầu ở khóe miệng, sau đó lấy bát hoành thánh ngay từ đầu đã bị thờ ơ ở bên cạnh qua, ngước mắt bắt đầu bắt chước dáng vẻ của anh.

Tống Hi Trì ăn một miếng, cô cũng ăn một miếng.

Hạnh phúc với điều này.

Mái tóc nhỏ vụn của thiếu niên không nghe lời trượt xuống trán, che đi đôi lông mày của anh. Tống Hi Trì vươn tay vén tóc ra đằng sau, bất quá chỉ là một hành động đơn giản, nhưng lại khiến cho trái tim dậy lên vuôn vàn sóng gió.

Người này thế nào lại.......

Văn nhã lại kiêu ngạo.....

Muốn mạng aaaa......

Đối với ánh mắt không chút thu liễm nào này, Tống Hi Trì trực tiếp bắt lấy, Nguyễn Thiển Thiển ngây người, vội vàng liếc sang một bên.

"Tập trung ăn đi."

Giọng nói lạnh lùng.

Tâm tư của Nguyễn Thiển Thiển lúc này nào còn đặt ở bàn cơm, đồ ăn có ngon đến mức nào cũng không so được với người trước mắt.

Không được bao lâu, Tống Hi Trì lại cảm nhận được ánh mắt kia, không chịu di chuyển dừng trên người anh. Anh hơi câu môi, cụp mắt, nhìn điện thoại, thản nhiên hỏi: "Ăn no rồi?"

Nguyễn Thiển Thiển gật đầu: "No rồi."

Tống Hi Trì liếc nhìn cô, nói: "Không phải thích ăn sao, sao không ăn nhiều chút?"

Nguyễn Thiển Thiển xua xua tay, đỡ eo đứng dậy, dường như thật sự không chống đỡ nổi nữa. Vốn dĩ một vũ công phải nghiêm khắc khống chế thể trọng, cô hôm nay ăn uống no say một bữa, mấy hôm sau chắc phải ăn kiêng rồi.

Tống Hi Trì rũ mắt, cầm áo khoác, vươn tay về phía cô: "Đi thôi."

Nguyễn Thiển Thiển do dự một lúc, tránh tay của anh nắm lấy tay áo "Học trưởng đi đâu vậy?"

"Đi dạo một chút."

Tống Hi Trì nhàn nhạt nhìn cô một cái, thả chậm bước chân.

02.

Gần phố ẩm thực có một công viên, phong cảnh không tệ, cũng khá là náo nhiệt, hai người cứ đi cứ đi rồi vòng vào con đường này.

Nguyễn Thiển Thiển phát hiện Tống Hi Trì thật sự kiệm lời, có thể dùng một câu để giải quyết vấn đề tuyệt đối sẽ không nói nhiều thêm một từ, có thể dùng ánh mắt để truyền đạt ý tứ tuyệt đối không mở miệng. Nếu không phải anh nói ra ngoài đi dạo, Nguyễn Thiển Thiển thật sự cho rằng mình đang cưỡng ép anh.

Nguyễn Thiển Thiển không cam tâm tiếp tục tìm chủ đề "Lễ kỉ niệm thành lập trường tuần sau, năm ba có tới không?"

Thường thường những hoạt động thế này, học sinh đang chuẩn bị chạy ra "tiền tuyến" đều không có thời gian tham gia.

Tống Hi Trì rũ mắt, nhìn cô, gật gật đầu.

Anh mặc dù tính cách lạnh nhạt, nhưng lại rất hiểu lễ phép, mỗi lần nói chuyện đều nhìn vào mắt cô, mười phần chân thành.

Được rồi.

Sau đó lại là một mảnh yên tĩnh.

Cho đến khi đèn flash sáng lên, Tống Hi Trì trau mày nhìn qua. Mấy nữ sinh trốn sau gốc cây thấy anh nhìn sang, hi hi ha ha xô xô đẩy đẩy từ bên cạnh anh lách ra, ánh mắt vaanc một mực dán chặt vào anh. Tống Hi Trì khó chịu nghiêng đầu, giữa môi răng phát ra âm thanh gần như không thể nghe thấy.

Phía sau vẫn như cũ vang lên những tiếng thảo luận không biết thu liễm, còn xen lẫn tiếng cười hưng phấn của các cô gái.

"Đây là soái ca trường nào vậy, lớn lên thật đẹp trai."

"Cao lãnh lại nhã nhặn, yêu rồi yêu rôi."

"Chụp nhiều một chút, lát gửi cho tớ!"

Nguyễn Thiển Thiển chú ý tới tâm tình không vui vẻ gì của người bên cạnh, lập tức quay đầu trợn mắt nhìn đám nữ sinh, nắm lấy tay áo Tống Hi Trì kéo về phía trước.

Tống Hi Trì hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ đang nắm lấy áo khoác của mình, khóe miệng giương lên, thuận theo mà bị cô kéo đi.

Nguyễn Thiển Thiển kéo anh tới chiếc ghế dài ở đằng xa. Sau khi xác nhận xung quanh không còn xuất hiện kẻ đáng nghi nào nữa, mới bảo anh ngồi đây đợi, sau đó chạy đi mua chai nước.

Vị nho.

Lần trước anh đi kiểm tra cầm trong tay chính là cái này.

Nguyễn Thiển Thiển ngồi xổm trước mặt anh, ngước đầu lên, đôi mắt ngấn nước cẩn thận nhìn anh "Tức giận rồi?"

Tống Hi Trì rũ mắt, ánh mắt trầm lặng, sau đó lắc lắc đầu "Không có."

Người một người cao hơn 1m8 ngồi trước mặt, khuôn mặt trắng nõn, con ngươi đen láy trong sương mù, lông mày hơi nhướng, đôi môi hồng hồng, nhìn thế nào cũng như một bông hoa nhỏ yếu đuối, khiến người ta muốn nâng niu trong bàn tay mà bảo hộ.

Tình mẹ trong lòng Nguyễn Thiển Thiển lập tức trào dâng, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng của anh, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ con, phảng phất như ngay giây sau có thể hát lên "Đừng sợ a, đừng sợ, lần sau nếu học trưởng lại gặp phải loại người bị bệnh thần kinh này thì nhớ gọi cảnh sát bắt họ."

Giọng nói của Nguyễn Thiển Thiển rất êm tai, đặc biệt là cô vì dỗ dành mà cố ý hạ thấp giọng, nghe càng thêm nhẹ nhàng ngọt ngào, khiến da đâug tê dại. Tống Hi Trì bất động thánh sắc hơi mím môi, ngắt lời cô: "Nguyễn Thiển Thiển."

"Ừm."

Tống Hi Trì nhìn cô chằm chằm, mấp máy môi: "Em quá gầy."

"....."

Động tác trên lưng dừng lại.

Nguyễn Thiển Thiển vẫn chưa hồi thần từ trong tình mẹ, nghe thấy anh nói ra lời nà, nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào.

Hơn nữa, cô lúc nãy vươn tay vỗ vai anh, bất tri bất giác kéo gần khoảng cách giữa hai người, đây là lần đầu tiên nhận thấy rõ hơi thở của anh, nhè nhẹ, phả vào mặt cô.

Tống Hi Trì khẽ nhắm mắt lại, tiến gần đến cái tai hồng nhuận của cô, nhỏ giọng nói: "Còn không đứng dậy."

Nguyễn Thiển Thiển lập tức đứng dậy, quy củ ngồi bên cạnh anh, hai tay đặt ở trên đùi, cách anh một khoảng cách an toàn. Tống Hi Trì nhìn cô, cảm thấy thú vị, tâm tình đặc biệt tốt mở nắp chai, đưa cho cô.

Nguyễn Thiển Thiển lắc đầu "Em không khát."

"Vậy sao" Tống Hi Trì cười nói "Vừa nãy nói nhiều như vậy mà lại không khát?"

Nguyễn Thiển Thiển vặn mạnh góc áo, nghe ra được anh là đang cố ý, lại không nói nữa.

"Tuần sau năm ba phải thi thử, không thể đi xem lễ kỉ niệm."

Giọng anh trầm trầm.

Nguyễn Thiển Thiển gật đầu, tâm tình phút chốc rơi xuống vực sâu.

"Nhưng mà hội học sinh phụ trách các công việc của lễ kỉ niệm, nên anh sẽ ở đó."

Nguyễn Thiển Thiển ngẩng đàu, trên mặ đều là vui vẻ.

Tống Hi Trì do dự một lúc, vươn tay nắn gương mặt phúng phính cua cô, như đang tự nói với mình: "Trông rất gầy, sao mặt lại tròn như vậy."

Nguyễn Thiển Thiển bĩu mui như một con cá vàng, tính bơ đáp lại: "Em mới không béo, đây là mặt em bé, muốn giảm cũng không được."

Tống Hi Trì bị cô chọc cười, ngón tay véo véo má cô, yêu thích không muốn buông "Ừm, thế nên phải ăn nhiều chút, dáng người em rất tốt."

Anh anh anh......

Anh nói.....

Nguyễn Thiển Thiển chớp chớp mắt, trong lòng giống như bị đốt một chùm pháo hoa, bắn lên trên trời, nổ ra những chùm pháo hoa rực rỡ.

03.

Cho dù Nguyễn Thiển Thiển liên tục từ chối, Tống Hi Trì vẫn đưa cô đến trạm tàu điện.

"Thật sự không cần mà, em một mình cũng có thể đi."

Tống Hi Trì cầm thẻ tàu điện, trong mắt tràn ngập ý cười "Ừm."

Trạm tàu điện vào buổi tối không có nhiều người, Nguyễn Thiển Thiển nhận lấy thẻ tàu, hai tay nắm lấy quai cặp sách, nhìn chằm chằm vào xương quai xanh tinh tế của anh, trong lòng có chút không tình nguyện, nhẹ giọng nói: "Vậy....vậy em đi đây."

Tống Hi Trì móc móc tay, nói: "Điện thoại."

A?

Ồ.

Nguyễn Thiển Thiển lấy điện thoại từ trong ba lô đưa cho anh.

Hình nền màu hồng của Cherry Maruko, thật đáng yêu.

Ngón tay Tống Hi Trì chuyển động vài cái, trả lại cho cô: "Đến nhà nhớ nói cho anh một tiếng."

Cuối cùng, lại cười bổ sung một câu "Sợ em phát ngốc tự đem mình đánh mất."

Nguyển Thiển Thiển: "....."