Chương 5: Tình cờ gặp

01.

Từ sau vụ kẹp tóc dâu tây lần trước, Nguyễn Thiển Thiển cũng chưa gặp lại Tống Hi Trì lần nào. Người này hệt như thần thoại chỉ xuất hiện ở trên màn hình lớn của trường, thỉnh thoảng mới hạ phàm trải nghiệm cuộc sống, nháy mắt liền biến mất không thấy đâu.

"Chúng ta ra ngoài để làm bài tập, cậu không thể không nhìn chằm chằm điện thoại được à?" Lâm Đồng Tiệp bất mãn lấy chiếc điện thoại ở trước mặt cô, liếc nhìn một cái, có chút bất ngờ "Đây là ai vậy, đã yêu cầu kết bạn với cậu hơn 20 lần, vẫn không chịu bỏ cuộc."

Nguyễn Thiển Thiển bất lực lắc đầu "Tớ cũng không biết."

Lâm Đồng Tiệp uống một ngụm sữa, bỏ qua chuyện này, hỏi "Luyện tập thế nào rồi? Tuần sau là đến lễ kỉ niệm rồi đấy."

Nguyễn Thiển Thiển chán nản nằm ra bàn, xua xua tay "Đừng nhắc tới nữa, Phương lão sư giống như bị điên luôn rồi, trực tiếp tăng thời gian luyện tập từ 2 tiếng lên thành 4 tiếng, tớ đang mệt muốn chết đây."

Lâm Đồng Tiệp cảm thấy thương xót mà xoa xoa đầu cô, cười trên nỗi đau của người khác "Vẫn là bạn học Tạ của tớ tốt, biết đau lòng tớ, ngay cả luyện tập thêm giờ cũng không cần."

Nguyễn Thiển Thiển tức giận ngẩng đầu lên, nghiến răng ken két.

Lâm Đồng Tiệp không chút sợ hãi mà nghênh đón anh mắt của cô, thuận tiện nhắc nhở cô nghe điện thoại.

"Mẹ, con đang ở bên ngoài với Lâm Đồng Tiệp, được.....vâng.........bai bai....."

"Sao vậy?"

"Trưa nay bệnh viện tăng ca, bố mẹ tớ không có thời gian trở về nhà, bảo tớ đến nhà dì ăn cơm" Nguyễn Thiển Thiển lật tài liệu tiếng anh, cam chịu mà ôm lấy đầu, phát biểu một câu tống kết lại "Tớ sau này tuyệt đối sẽ không gả cho bác sĩ, tuyệt đối không!"

Lâm Đồng Tiệp ném cho cô một ánh mắt tán thưởng, lập tức chém xuống một đao "Tống Hi Trì hình như báo danh vào khoa y của đại học C."

".....Thật sao?"

"Không sai, hơn nữa còn là được giới thiệu học tập, chiếu trên màn hình lớn liền mấy ngày rồi, cậu không nhìn thấy à?"

Nguyễn Thiển Thiển trong lòng bội phục, cứng miệng nói "......Liên quan gì tới tớ."

Lâm Đồng Tiệp cười nhạo một tiếng, dùng bút chọc chọc quyển vở của cô, nói "Có chí khí, tiếp tục duy trì."

"...."

02.

Nhà của dì không xa, ngồi vài trạm tàu điện ngầm là tới. Nhưng đúng vào giờ cao điểm buổi trưa, trên tàu đông nghẹt người, căn bản không thể di chuyển nổi. Nguyễn Thiển Thiển cố gắng đem cặp sách của mình kéo ra khỏi đám đông, phát hiện lại có một đám người khác bước vào trong tàu.

Cô nhìn chiếc vòng đang lắc lư qua lại trên cổ tay, thở dài một hơi.

Đúng là muốn mạng....

Đột nhiên, một đôi tay vươn tới từ phía sau, dường như ôm cả người cô vào lòng, giam trong vòng tay.

Nguyễn Thiển Thiển hô hấp ngưng trệ, sẽ không phải là gặp phải người xấu chứ, cô kịch liệt giãy giụa. Tống Hi Trì đau đầu thấy cô động đậy không ngừng, lập tức mở miệng "Thành thật chút."

Âm thanh này thật là dễ nghe, có cảm giác an toàn trầm thấp như âm thanh đàn dương cầm, nhưng mà ngay lập tức cô liền nhận ra là ai. Nguyễn Thiển Thiển chống hai tay vào cánh tay anh, nhỏ giọng hỏi thăm "Học trưởng, thật trùng hợp."

Tống Hi Trì không trả lời, nhíu mi kéo dài khoảng cách với cô.

Lại kéo dài thêm một chút.

Cho đến khi không còn cảm nhận được chút nhiệt độ nào của cô nữa mới dừng lại.

Rất tốt.

Tàu đến trạm, đoàn người bắt đầu di chuyển, lại lần nữa đem Tống Hi Trì đẩy về vị trí cũ.

Anh kìm nén mà nhắm mắt lại, trong lòng thầm mắng. Cố gắng đem lực chú ý của mình di chuyển từ cái gáy mềm mại trước mắt đi chỗ khác, nhìn về phía màn đêm lướt qua ngoài cửa sổ.

"Học trưởng?" Nguyễn Thiển Thiển dịch chuyển người một chút, xoay nửa người nhìn anh, đáng tiếc vì chiều cao chênh lệch, cô chỉ có thể nhìn thấy quai hàm cứng rắn của Tống Hi Trì.

Không nhịn được mà chép miệng.

Thật đẹp.

"Có chuyện?" Tống Hi Trì kéo cô lại gần, dùng cơ thể đẩy hết đàn ông xung quanh ra, cúi đầu nhìn cô.

Lông mày nhíu chặt, miệng ép thành một đường thăng, ngữ khí không kiên nhẫn. Nguyễn Thiển Thiển nhanh chóng đưa ra kết luận, tâm trạng của anh không tốt, không dễ động vào. Kẻ thức thời là trang hào kiệt, cô lập tức ngậm miệng không nói nữa.

Tống Hi Trì nhìn cô cúi đầu lại một bộ dạng ủy khuất, tức thì tâm tình bực bội. Anh tự mình cho rằng mình khống chế rất tốt, dù thế nào cũng sẽ không dễ dàng phát hỏa với người khác, nhưng mỗi lần đều có thể dọa tiểu muội muội này sợ chết.

Haizz.

Thật phiền.

Tống Hi Trì liếm khóe miệng, khẽ cong eo, đến gần tai cô, tận lực đem bản thân nhìn dễ gần một chút, nhẹ giọng hỏi "Sao vậy, em nói đi."

Nguyễn Thiển Thiển cẩn thận ngước mắt, sau khi xác nhận anh không hề mất kiên nhẫn, hơi ngại ngùng nói "Anh có thể giúp em cầm cặp sách một lúc không, em muốn cài vòng tay."

Tống Hi Trì hạ mí mắt, nhanh chóng bắt được cổ tay trắng nõn đang đeo chiếc vòng bạc, lung lay lung lay, anh nặng nề thở ra một hơi, trực tiếp kéo cánh tay của cô qua tự mình đích thân treo lại.

Cũng không khó lắm, chỉ là cài một cái, mất vài giây mà thôi.

Nguyễn Thiển Thiển nhìn ngón tay thon dài của anh không nhịn được mà mê mẩm, sao lại có người thậm chí đến đầu ngón tay cũng tròn thành một vòng cung vừa phải. Trước kia có nghe qua Phương lão sư nói anh chơi dương cầm rất tốt, thảo nào có được đôi bàn tay đẹp đến vậy.

"Nhìn cái gì?"

Nguyễn Thiển Thiển không tự chủ lùi ra sau mấy bước, đến khi cả cơ thể đụng phải vách ngăn lạnh lẽo, thế nhưng mùi hương cơ thể trong trẻo của đối phương vẫn điên cuồng bao vây lấy cô, ép đến mức không thở nổi.

Tống Hi Trì biết rằng phản ứng của cô rất chậm, kiên nhẫn đợi một lúc, lại hỏi lại lần nữa "Em nhìn cái gì?"

"Tay của anh.....thật là đẹp....."

Tống Hi Trì nghe thế, nhìn cô hai cái, không hiểu cô có ý gì.

Một đôi bàn tay mà thôi, có gì mà đẹp chứ.

Anh lại tìm chủ đề để nói "Em xuống xe ở trạm nào?"

Nguyễn Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn tấm biển "Là trạm này, học trưởng thì sao?"

Tống Hi Trì hơi nhìn ra bên ngoài, liếc nhìn nhóm nữ sinh cách đó không xa đang giơ điện thoại lên chụp ảnh, trong lòng có chút phiền muộn, đèn báo đến trạm sáng lên, anh mới trả lời "Anh cũng vậy."

03.

Tống Hi Trì biết nhà anh rất có tiền, dù sao chuyện này ở trong trường cũng không phải là bí mật, nhưng cũng không nghĩ tới nhà anh lại có tiền đến như này. Nguyễn Thiển Thiển nằm bò lên bệ của sổ, nhìn về phía khu biệt thự nhà giàu cách một con đường phía bên kia, trong đầu nghĩ tới mấy phút trước, Tống Hi Trì nhìn cô hỏi "Muốn vào nhà anh ngồi chút không?"

Trời ơi.

Anh thế mà lại chủ động mời cô.

Nguyễn Thiển Thiển thò tay không chút lưu tình mà véo đùi mình một cái, mắng nói: Ngươi có thể tỉnh táo chút không, người ta chỉ là vì lễ phép nên mới mời thôi.

Nhưng sau khi tỉnh táo, trong lòng lại càng thêm buồn phiền.

"Thiển Thiển, con buổi chiều phải đến trường luyện tập đúng không?" Dì nhỏ một bên tháo tạp dề xuống, một bên đi đến gọi cô ra ăn cơm.

Nguyễn Thiển Thiển từ trên bệ trườn xuống, đáp lại một tiếng "Tuần sau là lễ kỉ niệm thành lập trường rồi, mấy hôm nay cháu phải tập luyện khá căng thẳng."

Dì nhỏ đau lòng cô, cầm đũa gắp vào bát cô mấy miếng thịt gà, bảo cô ăn nhiều thịt chút.

Nguyễn Thiển Thiển hì hụp hì hụp đánh nhau với đống đồ ăn chất thành núi trong bát, nghe thấy dì nhỏ bát quái hỏi "Nam sinh ban lúc đưa cháu về đến cổng tiểu khu là ai vậy?"

Tròng mắt cô đảo một vòng, giả ngu hỏi "Nam sinh gì cơ?"

"Hừ, còn giả vờ với dì. Dì nhỏ con xuống dưới lầu vứt rác đều nhìn thấy rồi, hai người các con còn nói chuyện một lúc mới đi, con còn hệt như "hòn vọng phu" đứng đấy nhìn theo người ta."

"Dì nhỏ." Nguyễn Thiển Thiển xấu hổ nói "Dì quá khoa trương rồi."

"Dì chẳng qua là nói thật thôi, cậu nam sinh đó lớn lên cũng thật là đẹp, giống như đại minh tinh, lại còn rất cao. Con thích cậu ấy?"

"Dì nhỏ, dì đừng có bát quái như vậy có được không. Con với cậu ấy chỉ là bạn học, vô tình gặp ở trạm tàu điện, thuận đường nên cùng nhau về mà thôi."

"Được được được, dì không hỏi nữa. Dù sao con cũng không còn nhỏ nữa, quen bạn trai cũng không sao, yêu đương hai năm lãnh chứng là vừa đẹp. Mẹ con không đồng ý cũng không sao, dù thế nào dì cũng ủng hộ, hồi ức thanh xuân tươi đẹp a đây chính là......"

"Dì nhỏ!"

"Được được được, dì không nói nữa, ăn cơm, ăn nhiều chút."

Nguyễn Thiển Thiển kém chút nữa cắm đầu vào trong bát cơm, cũng không che được hai tai đỏ hồng.

Hai người các cô còn chẳng có quan hệ gì, sao có thể tồn tại cái thứ gọi là thích này chứ.

Không thể nào, chính là không thể nào.