Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Linh Chi Chủ

Chương 55: Trận chiến cuối cùng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thanh niên mặt sẹo mang Sâm Lâm Cự Mãng xuống khỏi lôi đài lúc đi ngang qua Vương Minh còn không quên liếc hắn cùng Thanh Diệp một cái.

Vương Minh có thể nhìn thấy sự khinh thường ẩn sâu trong ánh mắt của đối phương chẳng qua hắn cũng mặc kệ đối phương càng như vậy tỉ lệ thắng của hắn càng lớn hơn.

Thanh Diệp đang tranh thủ hồi phục năng lượng, các cánh hoa cùng lá cây được xòe ra hết cỡ để hấp thụ ánh sáng mặt trời, ngoài ra Vương Minh đã chuẩn bị sẵn một chậu đất tốt cho nó.

Hết thời gian nghỉ ngơi hai người cùng bước lên lôi đài, Thanh Diệp về cơ bản đã gần như hoàn toàn hồi phục trong khi Vương Minh nhận thấy Sâm Lâm Cự Mãng vẫn chưa kịp hồi sức.

Các vết thương trên người nó chỉ vừa mới được cầm máu vẫn có thể nhìn thấy các vết hồng rất nhạt trên cơ thể.

Hiệu lệnh chiến đấu vừa được phát ra Sâm Lâm Cự Mãng ngay lập tức điên cuồng hướng về phía Thanh Diệp lao tới.

Thế nhưng Thanh Diệp đã nhanh chóng thả ra phấn hoa che chắn tầm nhìn của đối phương, còn các sợi dây leo đang điên cuồng sinh trưởng bao bọc cơ thể của nó.

Vương Minh biết đối phương đang muốn tốc chiến tốc thắng, Sâm Lâm Cự Mang không phải ở trạng thái toàn thịnh vì thế trận đấu càng kéo dài thì nó càng bất lợi.

Cũng bởi vì thế Vương Minh biết rằng chỉ cần cầm cự được đợt tấn công như vũ bão của đối phương thì phần thắng nằm trong tầm tay của mình.

Sâm Lâm Cự Mang bị đám phấn hồng cản tầm nhìn liền dừng lại, cơ thể của nó bắt đàu biến lớn từ chiều dài ban đầu khoảng bảy tám mét đã trướng đến hơn mười mét.

Nó mở cái miệng rộng đen ngòm còn phảng phất mùi tanh hôi ra sau đó hút một cái đám phấn hồng do Thanh Diệp phát ra ngay lập tức bị hút vào.

Một lát sau đám phấn hồng mỏng bớt lộ ra một đám dây leo đầy những gai nhọn, ở khu vực trung tâm là một quả cầu nhỏ bằng dây leo, bên trong nó phát ra một luồng năng lượng hệ mộc nhàn nhạt.

Sâm Lâm Cự Mãng rít lên một tiếng sau đó lao thẳng về phía quả cầu, từng đám dây leo cuốn về phía nó thế nhưng đều bị nó quấn nát.

Diệp đao cùng phi tiêu độc cũng không thể xuyên qua lớn vỏ dày của Sâm Lâm Cự Mãng trừ phi đánh trúng các vết thương chưa lành của nó thế nhưng hiệu quả cũng chẳng được bao nhiêu.

Lao tới khu vực trung tâm Sâm Lâm Cự Mãng càng trở nên điên cuồng, cái đuôi của nó bắt đầu phát ra ánh sàng nhạt nhạt sau đó đánh thẳng về phía quả cầu.

Đám dây leo bị bắn bay tứ tung thế nhưng quả cầu vẫn chưa bị phá hủy, Sâm Lâm Cự Mãng vẫn tiếp tục quất đuôi về phía quả cầu.

Nó gần như bỏ qua việc phòng ngự mặc kệ cho dám diệp đao cùng phi tiêu đâm vào người mình.

Đám dây leo nhanh chóng mọc ra đắp vào phía quả cầu thế nhưng tốc độ không nhanh bằng tốc độ phá hủy của Sâm Lâm Cự Mãng, chỉ một lát sau quả cầu bị phá hủy. — QUẢNG CÁO —

Khi quả cầu vừa phá hủy bên trong tỏa ra một luồng khói hồng dầy đặc đồng thời bay ra một đám gai to ẩn chứa năng lượng nồng nặc.

Đám gai to đâm vào người Sâm Lâm Cự Mãng khiến nó gào lên đau đớn, thế nhưng nó vẫn kịp quất đuôi một cái thật mạnh về phía đồ vật bên trong quả cầu.

Từng cánh hoa bị xé nát tung bay lẫn giữa đám phấn hồng, tất cả mọi người như nín thở, trước đây tuy cũng có trường hợp linh thú bị thiệt mạng trong các trận đấu thế nhưng lại rất ít khi xảy ra.

Tổn thất linh thú đối với ngự thú sư là tổn thương chí mạng có thể làm chậm tiến độ trưởng thành thậm chí ảnh hưởng đến tương lai của họ.



Bụi mù tan mất hiện ra hình ảnh bên trong là một nụ hoa bị đánh tan tác, thế nhưng mọi người nhận ra đây không phải bản thể của Thanh Diệp Hoa.

Nụ hoa này là sản phẩm sinh ra từ Thanh Diệp Hoa dùng để chứa phấn hoa là loại phấn màu hồng mà Thanh Diệp sử dụng để che mắt đối thủ.

Ngoài ra nếu như qua gia công của Hồng Văn Phong có thể tạo ra loại mật ong có thể giúp người sử dụng nhanh chóng phục hồi linh lực.

Trong quả cầu còn có một cái lọ nhỏ từ trong toát ra khí tức sinh mệnh nhàn nhạt đây là bình chứa Linh Mộc Thủy mà Thanh Diệp hay sử dụng để tu luyện.

Biết mình bị lừa Sâm Lâm Cự Mãng muốn tìm cách thoát khỏi khu vực nơi đây thế nhưng nó chưa kịp động đậy thì xung quanh nó từng đám dây leo vung lên quấn chặt lấy nó.

Sâm Lâm Cự Mãng dãy dụa thế nhưng đám dây leo càng quấn chặt, độc tê liệt thông qua các mũi gai thẩm thấu vào người nó khiến nó càng ngày càng chậm chạp.

Giãy dụa được một hồi thì Sâm Lâm Cự Mãng bắt đầu xuống sức, nó không còn giữ được hình thể khổng lồ nữa mà thu trở lại hình thể bảy tám mét như ban đầu.

Sau một hồi dãy dụa trong vô vọng nó cũng đã kiệt sức nằm im đám độc tố trong cơ thể khiến nó khó khăn trong việc động đậy cơ thể.

Cuối cùng thanh niên mặt sẹo đành phải bỏ cuộc, Thanh Diệp rút lại các nhánh dây leo của mình bỏ lại Sâm Lâm Cự Mãng tê liệt nằm trên lôi đài.

Vương Minh thành công tấn cấp top 8 người mạnh nhất, dù sao một con linh thú cấp 1 đỉnh cấp trong đám ký danh đệ tử không phải là ai cũng có thể huấn luyện được.

Thanh Diệp của Vương Minh tư chất cũng khá tốt lại được bồi dưỡng đúng cách mới có thể nhanh chóng tấn cấp như vậy còn đa số thí sinh đều kẹt ở cấp 1 trung kỳ hoặc hậu kỳ.

Lôi đài của Vương Minh là lôi đài hoàn thành cuối cùng, bảy lôi đài còn lại đã hoàn thành chuỗi khiêu chiến của mình từ lâu dù sao có những tổ có trình độ chênh lệch khá xa.

— QUẢNG CÁO —

Tám người bọn họ được tập trung lại Vương Minh nhìn thấy trong đó có thanh niên tuấn tú nuôi bạch hổ cùng với Phong Nguyệt Cầm những người khác thì hắn không rõ lắm.

Phong Nguyệt Cầm có vẻ ngạc nhiên khi Vương Minh cũng có thể tiến đến tận đây thế nhưng nàng cũng chỉ tò mò nhìn hắn một cái rồi thôi, tiếp theo bọn họ bắt đầu rút thăm cho trận đấu ngày tiếp theo.

Vương Minh rút trúng thanh niên tuấn tú nuôi bạch hổ, nhìn sang đối phương hắn đành thở dài đối phương là người mạnh nhất trong đám bọn hắn có vẻ như chặng đường của hắn đến đây là kết thúc.

Nhưng dù sao đến được mức độ này cũng đã vượt quá mong đợi của hắn rồi nên cũng không sao cả.

Tối hôm ấy Trương mập mạp lại muốn kéo Vương Minh đi làm một trận ăn mừng nữa thế nhưng Vương Minh từ chối hắn nói muốn chuẩn bị cho trận chiến ngày tiếp theo.

Tối hôm đó Vương Minh mơ được một giấc mơ kì lạ hắn thấy bên cạnh mình là một con sói lông bạc đẹp hơn con Ngân Lang mà hắn đang tạm thời nuôi kia rất nhiều.

Nó đang điểu khiển một đám sói khác tấn công một con rồng màu đỏ khổng lồ, hai bên đại chiến rất là kịch liệt từng đạo lôi điện, phong đao cùng băng tiễn thay phiên nhau bắn về phía con rồng.

Trận chiến xảy ra rất kịch liệt còn kết quả như thế nào thì hắn không biết vì đã tỉnh dậy do trời sáng.

Phải một lúc lâu sau hắn mới thoát khỏi trạng thái thất thần những cảnh tượng trong giấc mơ khiến hắn cảm giác rất quen thuộc thế nhưng hắn không nhớ nổi mình đã thấy chúng ở đâu.

Bỗng nhiên hắn sực nhớ ra sáng nay còn trận chiến cuối cùng, nhìn lại thời gian cũng may mà hắn vẫn chưa muộn.



Sau khi vệ sinh cá nhân cùng kiểm tra lại trạng thái của Thanh Diệp hắn nhanh chóng chạy đến khu vực lôi đài.

Khán đài nơi đây đã có rất nhiều người không chỉ có tân đệ tử mà còn rất nhiều đệ tử cũ cũng đến đây quan sát.

Dù sao có thể lọt vào top 8 cũng không phải là kẻ yếu ít nhiều gì cũng có vài thứ đáng xem hơn là những ngày trước đó.

Bảy người kia đã đến sau người chỉ còn thanh niên tuấn tú kia là chưa đến Vương Minh liếc mắt nhìn bọn họ ánh mắt dừng lại trước người Phong Nguyệt Cầm.

Đắn đo một hồi cuối cùng hắn cũng quyết định không qua bắt chuyện với nàng mà kiếm một góc khác ngồi nghỉ ngơi chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.

Thanh niên tuấn tú kia tới vừa kịp lúc chuẩn bị đến giờ thi đấu, vừa đến nơi trọng tài đã gọi tên hai người lên lôi đài.

“Trận đấu đầu tiên trong tổ tám ký danh đệ tử mạnh nhất Vương Minh cùng Tinh Thiên Nhai lên lôi đài” — QUẢNG CÁO —

Giọng của trọng tài vang lên Vương Minh nhanh chóng lên sàn đấu, phía đối diện hắn là Tinh Thiên Nhai cùng con bạch hổ của mình.

Từ ngày hôm qua gặp mặt hắn Vương Minh đã thấy đối phương có điểm gì đó quen quen, lần trước gặp nhau trong khu rừng ở vòng 1 Vương Minh chỉ ẩn nấp ở đằng xa nên không thấy được mặt của hắn.

Đến khi có cơ hội tiếp xúc gần thì hắn cảm thấy đối phương càng ngày càng quen thuộc cho hù hắn khá chắc chắn là mình chưa từng gặp đối phương trước đây.

Trọng tài cho bắt đầu trận đấu Thanh Diệp nhanh chóng thả ra khói hồng sau đó bày trận địa phòng ngự, ở phía đối diện Tinh Thiên Nhai nở nụ cười tự tin đánh giá Vương Minh trong khi đó con bạch hổ của hắn vẫn lười biếng nằm đó không giống như là có ý định chiến đấu.

Ánh mắt của đối phương rất lạ giống như là trưởng bối đang đánh giá hậu bối của mình vậy.

Cho dù biết đối phương mạnh hơn mình rất nhiều thế nhưng thái độ của hắn vẫn khiến Vương Minh khó chịu.

Dây leo của Thanh Diệp nhanh chóng lao về phía bạch hổ thế nhưng đều bị đối phương dễ dàng né tránh.

Thậm chí hắn đã cho Thanh Diệp vận dụng cả năm sợi dây leo cùng với tất cả các kỹ năng của mình đều thất bại.

Con bạch hổ như đang đùa giỡn Vương Minh cùng với Thanh Diệp thế nhưng bên này hai người bọn hắn lại hoàn toàn bó tay đối phương hoàn toàn ở một đẳng cấp khác.

Có vẻ như đã chán với việc chơi đuổi bắt đối phương ra lệnh một tiếng con bạch hổ nhanh chóng lao vào đám phấn hồng, thậm chí còn mặc kệ đám mồi nhử mà bọn hắn tạo ra mà dễ dàng bắt được bản thể của Thanh Diệp.

Ngoại trừ ban đầu đối phương thả cho Vương Minh đánh ra trận chiến diễn ra một cách chóng váng đến mức Vương Minh chưa biết phải làm gì thì Thanh Diệp đã bị tóm gọn.

Vương Minh an ủi Thanh Diệp đang ủ rũ nằm gọn trong lòng hắn, trận chiến này bọn hắn đánh rất biệt khuất gần như không làm gì được đối thủ.

Đang an ủi Thanh Diệp thì hắn cảm nhận được có người đứng đối diện mình, ngẩng đầu lên thì thấy Tinh Thiên Nhai đang đứng trước mặt mình.

“Lần này ngươi thể hiện rất tốt vượt ngoài sự mong đợi của chúng ta, đã đến lúc phải tỉnh lại rồi ngươi vẫn còn nhiều việc phải làm đấy”

Vừa dứt lời Tinh Thiên Nhai chỉ tay vào trán Vương Minh, hắn chỉ cảm thấy một trận chóng mặt trời đấy quay cuồng sau đó bất tỉnh nhân sự.
« Chương TrướcChương Tiếp »