"Tiểu thư, người tỉnh rồi?" Tên tiểu đồng đột ngột xuất hiện trước mặt Tình Phi khiến nàng giật nảy mình.
"Ngươi..." Âm thanh khàn khàn yếu ớt phát ra từ cổ họng của nàng khiến nàng chau mày khó chịu.
"Tiểu thư, uống nước trước." Tiểu đồng nhanh nhẹn rót một ly nước ấm đưa đến bên môi nàng chậm rãi đưa nước vào trong miệng nàng.
Toàn thân nàng đau nhức như bị tháo rời không cách nào động đậy. Nước vừa trôi xuống lập tức l*иg ngực dâng trào khí huyết làm cho nàng phun ra một ngụm máu đen, người chịu trận chính là tiểu đồng trước mặt. Tình Phi khó chịu phun ra chốc lại nhìn thấy máu bắn lên người tiểu đồng liền áy náy không thôi.
Mẹ nó, mất mặt quá. Tình Phi không nhịn được mà chửi bậy. Nàng lại thấy đầu mình đau như búa bổ, hoàn toàn không thể tiếp nhận được ký ức từ chủ nhân trước đây của cơ thể này.
"Ngại quá... Ngươi có thể mang cho ta đồ dùng của ta trước đây được không?" Nàng mở miệng nói.
"Tiểu thư, hay là ta báo cho chủ nhân ta một tiếng người đã tỉnh nhé."
Tiểu đồng lau vết máu bắn trên mặt mình, không hề tức giận mà đáp lời sau đó lui ra ngoài.
Tình Phi lóe mắt nhìn, trong lòng không khỏi có chút xúc động. Rốt cuộc, nàng phúc lớn mạng lớn vẫn còn sống, nhưng tình hình lạ lẫm này khiến nàng có chút bất an.
Tiểu đồng trở lại lần nữa, sau lưng hắn là một đôi vợ chồng già. Lão nhân đầu tóc đã bạc nhưng gương mặt không tính là quá già, phu nhân bên cạnh cũng độ trung niên nét mặt ôn hòa, vui vẻ tiến vào.
Tình Phi nghẹn ngào nhìn hai người già chợt nhớ đến người thân ở nơi xa của mình. Viền mắt chốc chốc ướt đẫm, nàng cúi mặt không nói nên lời.
Lão nhân gia đầu bạc họ Mạnh trò chuyện cùng nàng, lão cùng vợ sống ở gần chân núi Nhật Hoành, trong nhà có người con trai độc nhất, mấy năm trước theo chân vị tiên gia nào đó tu hành rồi, vốn hai người cũng xuất thân tiên môn danh phái hành nghề y, cứu giúp nàng cũng là do duyên phận.
Nói đến đây hai người Mạnh gia cũng không tránh khỏi ứa nước mắt, thương con trai nhỏ tuổi xa nhà lại nhìn thấy tiểu cô nương trước mặt tuy có hơi ốm yếu, trắng nhợt vì bị thương, nhưng gương mặt nhỏ nhắn non nớt của nàng làm bọn họ có cảm giác như nhìn đứa con nhỏ của mình nên liền dấy lên thương cảm.
Nửa ngày sau, Tình Phi biết rõ được tình huống của chính mình, trong lòng biết ơn vô tận, cảm thấy như được tái sinh một lần nữa. Nàng khó nhọc lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh với hai người.
"Vốn là từ quỷ môn quan được hai lão bá bá cứu trở về, tiểu nữ không cách nào đền đáp được hết ơn cứu mạng. Nay tiểu nữ ở đây dập đầu với hai người để tỏ rõ lòng mình, coi hai vị như cha mẹ mà phụng dưỡng giúp đỡ." Tình Phi xúc động, hai mắt ửng đỏ từ trên giường trúc khó khăn chống đỡ thân mình quỳ xuống đất, dập đầu ba cái thật vang.
Hai vị Mạnh gia nhìn nàng như vậy cũng không biết nói sao cho phải, chỉ liên tục gật đầu bảo tốt, coi như thu nhận đứa nhỏ số khổ này về làm con nuôi.
Tình Phi được như ý nguyện, trước hết tính toán kỹ lưỡng ở tại nơi này điều dưỡng thân thể, còn có báo ơn cho hai vị họ Mạnh, chuyện tìm hiểu nguyên nhân về sau rồi hẵng tính.
Nghĩ đoạn như vậy nhưng nàng cũng không nhịn được kéo tay Mạnh phu nhân ở bên giường nói vài chuyện.
"Phu nhân, con vốn là một thân trọng thương, hiện tại đã sớm không còn nhớ nổi những chuyện trước đây..."
"Đứa nhỏ này..." Lão phu nhân nắm lấy tay nàng an ủi.
Từ miệng lão phu nhân, nàng biết được nơi này có mấy phần giống như tiểu thuyết tu tiên, lấy tu hành làm chủ. Các môn phái tiên gia cũng chia ra làm năm sáu bảy loại. Trùng hợp, nơi nàng đến nằm giáp ranh giữa khu vực dưới chân núi Nhật Hoành và trấn Hoa Hạ. Trên núi có một môn phái tu tiên tên gọi Nguyệt Thần Môn, căn cơ lâu đời có mấy vị tiên nhân đắc đạo, đệ tử không hề ít trên dưới hơn hai ngàn người.
Trấn Hoa Hạ cách núi Nhật Hoành khoảng ba mươi dặm về phía Tây và cách một con sông nhỏ, thuộc huyện thành Hoa Luân. Dân cư cũng không ít, trong nhà có con cái có tiềm năng gặp được phúc duyên thì được mấy vị tiên gia đi ngang thu nhận, nhà đó liền sống tốt lên rất nhiều. Cũng không ít nhà quyền quý đem mấy trăm lượng bạc đem con cái đầu nhập vào đó để củng cố thế lực trong thành.
Nguyệt Thần Môn kia cũng được coi là danh môn chính phái dù chỉ nằm ở một trấn nhỏ nhưng là một trong thập đại môn phái có tên trong bảng xếp hạng danh môn. Ba năm trước, con trai nhà họ Mạnh đi lên huyện thành gặp phải đoàn người của Nguyệt Thần Môn, được một vị tiên nhân thu nhận.
Nói tới đây Mạnh lão phu nhân liền ứa nước mắt, bà thút thít nắm lấy tay Tình Phi.
"Con nói xem, đứa nhỏ nhà ta sống có tốt không?"
Nghe bà hỏi vậy Tình Phi có chút ngạc nhiên, không phải là vào tiên môn sao? Có gì mà không tốt được chứ?
"Con không biết cũng phải, hai chúng ta vốn cũng xuất thân từ tiên môn danh phái đi ra, nội tình chẳng lẽ còn không rõ? Tiên môn thoạt nhìn vào thì dễ, nhưng thực sự công thành danh toại, tu luyện đắc đạo cũng không dễ dàng. Đứa nhỏ của ta tuy rằng có chút năng lực, nhưng so với đám công tử thế gia hậu thuẫn mạnh mẽ kia, sợ là nó ăn không ít khổ..."
"Lúc lão gia đưa con về, trên người con hẳn là mặc một bộ y phục của tiên môn danh phái nào đó, chỉ là thảm không nỡ nhìn. Chúng ta là người hành y, sao có thể thấy chết không cứu? Hơn nữa nếu ta đoán không nhầm, bộ y phục đó vốn thuộc về Nguyệt Thần Môn."
Nét mặt của Mạnh lão phu nhân âm trầm, giọng nói càng về sau càng nghiêm túc. Sống lưng Tình Phi dựng thẳng đứng, vòng vèo một hồi nàng liền nhận được một tin tức kinh động đến như thế. Nàng trầm mặc không đáp, việc này có liên quan đến tiên môn, chỉ sợ huyền cơ khó dò, nếu là đã đắc tội người, chi bằng trước tiên cứ an ổn thu đuôi lại mà sống.
"Lão phu nhân, tuy con không thể nhớ được điều gì nhưng con tuyệt đối biết phân nặng nhẹ. Hai người biết được thân thế con nhưng vẫn thu nhận, con tất nhiên không thể lao đầu vào nơi nguy hiểm được." Tình Phi trầm giọng đáp lời.
Mạnh lão phu nhân trầm ngâm, bà cũng xuất thân từ danh môn tiên y, nghĩ đến hơn nửa đời người bão táp liền có chút hối hận nhớ đến con trai, nước mắt chực trào.
Tình Phi cứ như thế dưỡng thương, trải qua sáu tháng sống cùng hai vị lão nhân này liền thông thuộc mọi thứ, lại thêm gần một năm tiếp theo đã học hỏi được một vài món nghề hành y. Duy chỉ có việc trí nhớ của thân thể này không cách nào hồi phục là khiến nàng phiền lòng không thôi.
Một ngày mùa đông năm thứ hai, tuyết rơi đầu mùa, bên ngoài có mấy gia nhân cầm đèn l*иg trong đêm tuyết xuất hiện chạy đến, hớt hải nói muốn nhờ Mạnh gia giúp đỡ. Thoạt nhìn quần áo liền biết là từ phủ huyện thế gia trên huyện thành, Tình Phi không tiện nói gì bèn lo lắng nhìn Mạnh lão phu nhân đang ngồi trên giường, vào mùa đông chân tay bà đều đau mỏi, không thể đi xa. Trong nhà lúc này chỉ còn lại hai nữ nhân, Mạnh lão gia vốn đã đi vào kinh thành để chữa cho một phủ hầu hai ngày trước.
"Mạnh lão phu nhân, tiểu thư nhà chúng tôi sợ rằng không qua khỏi, niệm tình nhiều năm nay phu nhân nhà chúng tôi giúp đỡ bà không ít..." Gia nhân là một tên quản sự trung niên, giọng nói có phần gấp gáp nhưng cũng không che dấu đi mấy phần cao ngạo, thấy Mạnh lão phu nhân đơn độc không khỏi có chút uy hϊếp.
Mà Tình Phi hiểu rõ tính tình Mạnh lão phu nhân, bà ghét nhất ai uy hϊếp bà. Mạnh lão phu nhân rên hừ hừ, xoa xoa hai đầu gối nhức mỏi vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng, nói:
"Trương quản sự, chỉ sợ già này lực bất tòng tâm. Quả thực già này bệnh tình mấy năm nay không dứt, muốn giúp e là lúc đó chậm trễ rồi..."
Trương quản sự kia biết mình lỡ lời, hắn xuống nước mềm mỏng cầu Mạnh lão phu nhân năm lần bảy lượt:
"Mạnh lão phu nhân, quả thực tiểu thư nhà ta sắp không xong. Phu nhân đã ngất đi mấy dạo, nghĩ đến trước chỉ có Mạnh lão phu nhân hiền đức, y thuật cao minh cầu mong ngài đến phủ một chuyến xem bệnh tình của tiểu thư. Đại ân đại đức này xin nhớ mãi không quên..."
Đôi mắt của Mạnh phu nhân lập lòe, Tình Phi tiến lại gần đỡ tay bà. Bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng uy nghiêm.
"Năm xưa nhờ ơn phu nhân của ngươi mà tiểu tử nhà ta mới có phúc duyên được tiên môn thu nhận, lại nói mấy năm trước lão gia nhà ta cũng từng chưa bệnh cho lão thái gia. Ngươi nói thử xem? Ài, ta nay tuổi cao sức yếu..." Chốc bà lại nhìn Tình Phi.
Nàng biết bà đang tạo cơ hội cho mình rời khỏi nơi nguy hiểm này, Tình Phi cúi đầu không đáp coi như ngầm đồng ý. Mạnh lão phu nhân liền hiểu, vịn tay nàng bước xuống giường.
"Trước tiên nói rõ bệnh tình, nếu tiện thì sáng ngày mai khởi hành. Ta cùng đứa nhỏ này sẽ đi."
Trương quản sự mừng rỡ gật đầu dạ vâng, lập tức nói rõ tình hình. Hóa ra vị tiểu thư kia là con gái thứ ba của một phú hộ giàu có họ Kim. Cô con gái út này được nhà nọ cưng chiều hết mực, hai ngày trước đi vào trấn Hoa Hạ nghỉ dưỡng, nửa đường gặp biến cố trúng độc mà hôn mê. Đến nay triệu chứng trở nặng, Kim phu nhân liền nhớ đến nhà họ Mạnh y thuật nổi danh ẩn cư đã lâu liền phái người mời đến.
Nói đến đây nàng có hơn bất ngờ, không phải nói nghề gia truyền thường không truyền dạy cho người ngoài sao? Tình Phi cũng đem vấn đề này nửa năm trước có hỏi Mạnh lão phu nhân, nhưng chỉ nhận được một nụ cười đầy ẩn ý.
Đêm đó, Tình Phi nghỉ ngơi ở phòng Mạnh lão phu nhân. Mạnh lão phu nhân bị đau nhức chân tay đã lâu, không phải không chữa mà chữa không khỏi.
"Tình Phi, huyện thành Hoa Luân khác biệt với trấn Hoa Hạ, tầng tầng lớp lớp đều có người của tiên môn động tay động chân, con nên cẩn thận chớ lộ danh tính. Gần hai năm nay con ở với chúng ta, không ít lần ta thấy người của Nguyệt Thần Môn đi dò hỏi khắp nơi, nói là tìm tung tích của một tên phản đồ..."
Tình Phi nằm trên tràng kỷ phía ngoài trở mình thở dài. Thời gian qua nàng luôn cẩn trọng, bởi lẽ chuyện bị người hại ném xác ra phía sau núi này ẩn chứa quá nhiều bí mật mà nàng không biết, ký ức của chủ thân thể này cũng bị hư thoát từ lúc nào, cho nên nói để nàng hiểu rõ nội tình liền không thể.
Tình Phi quanh năm suốt tháng chỉ rúc ở trong trang viên nhà họ Mạnh, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, rảnh rỗi thì chăm sóc vườn thuốc, đọc sách y, nghe Mạnh lão gia cùng Mạnh lão phu nhân dạy dỗ, chăm chỉ học tập, vô cùng cẩn trọng không bước ra ngoài nửa bước.
"Lần này ra ngoài, con nhất định sẽ chú ý. Chuyện kia ắt có cơ hội hỏi thăm, bà thương con như vậy, nhất định con sẽ không làm xấu mặt bà."