Cách hiện trường chiến đấu giữa thiếu niên và nam tử mặc áo choàng đen kia đột nhiên truyền đến tiếng động chém gϊếŧ. Mạnh lão đầu cùng Mạnh lão phu nhân đánh một đường cùng đám cao thủ tiên môn mấy canh giờ liền liền, dẫn dụ được bọn họ tới mảnh rừng này.
"Không chơi với các ngươi nữa." Mạnh lão phu nhân cười nhạt, bà lật cổ tay bắn ra một đạo hàn quang chói sáng, chỉ thấy trong không gian xuất hiện một màn sương mù quỷ dị dùng tốc độ nhanh như cắt cắn nuốt lấy nguyên thần của bọn họ. Từng cái thi thể trống rỗng ngã xuống đất, đến lúc chết vẫn còn mơ hồ không biết mình làm sao mà chết.
"Ngươi xem, vừa rồi ta cảm nhận được khí tức của thiếu niên kia cùng Tình Phi ở chỗ này. Thế nào lại không thấy nữa... Hự, mau cho ta một viên linh đan." Mạnh lão đầu ôm ngực. Hắn vốn dĩ vẫn đang trọng thương, lúc bị thiếu niên và đám người kia vây công thương thế lại bị kích động tái phát, bất đắc dĩ đánh trọng thương thiếu niên kia rồi chuồn đi.
Mạnh lão phu nhân ngồi xuống đất nhìn mặt đất, từ trong tay áo lại vứt qua một hũ sứ màu xanh lam cho Mạnh lão.
"Hình như thiếu niên đó có va chạm với một cao thủ khác. Tình Phi hẳn là nằm bất động chỗ này, Không đúng, là nàng bị hôn mê rồi." Mạnh lão phu nhân tản ra thần thức tìm kiếm trăm dặm nhưng vẫn không cảm nhận được.
"Thiếu niên bị đánh trọng thương không có cách nào đưa Tình Phi trở về Thanh Vân Môn được. Chỉ có thể là đối thủ của hắn đã mang Tình Phi đi. Quái lạ, ta cũng không cảm ứng được trong phạm vi năm trăm dặm..." Mạnh lão phu nhân nhíu mày.
"Chạy thật nhanh." Mạnh lão đầu ngồi tựa vào gốc cây, vừa thở dốc vừa cho một viên linh đan vào trong miệng.
"Người đó là ai? Chẳng lẽ là..." Hai lão đầu đưa mắt nhìn nhau.
Rời khỏi Giang Nam huyện thành đó là địa phận Hồng Hà, nam tử mặc áo bào đen cõng Tình Phi đi suốt một đêm lúc này dừng chân tại khách điếm.
"Giáo chủ." Chưởng quầy cúi người thi lễ với hắn, ánh mắt cũng không lén nhìn lung tung, gọi tiểu nhị sắp xếp phòng ốc rồi đưa hắn cùng Tình Phi ra sau hậu viện.
Hậu viện rộng lớn xây theo kiểu tứ hợp viện, trước sân còn có hồ cá nhưng đã bị đóng băng, cây trúc mọc thẳng xanh mát cũng bị tuyết phủ, còn có một hai cây mai tứ quý nở hoa đỏ trong màn tuyết trắng rất bắt mắt. Hai tì nữ tiến lên đỡ lấy Tình Phi trở về phòng phía Tây.
"Sở Nhiên, ngươi lại đưa người nào về?" Một giọng nói già nua truyền ra.
Nam tử mặc áo bào đen tên Sở Nhiên kia quay đầu cúi người thi lễ, sau đó cười hề hề tiến đến dưới gốc mai.
"Sư tôn, là người từ tông môn chạy thoát ra. Ta đoạt nàng trong tay của một thiếu niên."
"Là A Ngưng trong miệng ngươi đó hả? Ngươi là tên bại hoại, khiến nàng bị liên lụy cùng ngươi còn phải chịu thương thần đánh nát xương cốt, nguyên thần tổn hại, ngươi thì hay rồi một đường bỏ chạy." Sư tôn không hiện thân, trong không trung xuất hiện một cây gậy làm từ gỗ cây mai thò ra, đập lên đầu Sở Nhiên không nương tay khiến hắn ôm đầu la oai oái.
"Ta cũng là bất đắc dĩ, thực lực lúc đó của ta chỉ có thể giúp nàng còn lại một tia sinh cơ. Ta còn dự định quay lại cứu nàng... Oái, sao người lại đánh ta nữa... Đau, đau..." Sở Nhiên ôm người chạy vòng quanh viện nhưng vẫn bị cây roi kia đánh đến bầm dập.
"Ngươi nói muốn đi cứu nàng ra, hừ. Tên bại hoại nhà ngươi, hơn một năm nay ta cũng không thấy ngươi có động tĩnh gì. Ngươi đi theo tên trộm gà kia học toàn thứ độc hại, tâm tính nghĩa khí của ngươi đâu hết rồi hả?"
"Ta là thương thế chưa khỏi..."
"Cốp." Roi gỗ lại gõ đầu hắn mấy cái thật vang.
"Nếu ngươi còn nhớ đến nàng thì mau tìm ít linh dược lại đây, ta điều chế giúp nàng trị thương."
Sở Nhiên rên hừ hừ ôm cái mặt sưng húp rời khỏi viện. Sư tôn hiện thân trong tuyết trắng ngồi dưới gốc mai đỏ, hắn lại đưa người như nhìn về phòng ở phía Tây, lập tức thần thức hắn tản ra bị chặt đứt.
"Hửm?" Hắn ngây ra, thần thức thu lại không tiếp tục tra xét nữa. Hắn trầm mặc nhìn thiên địa trắng xóa, tâm cảnh trong lòng có biến động muốn đột phá. Thần thức của hắn va chạm với nguyên lực của thiên địa dẫn đến kinh động đại đạo cho nên mới bị cắt đứt, lại từ trong đó ngộ ra không ít điều.
"Nữ tử này e là lai lịch không đơn giản. Tên nhóc này lại đem tai họa gì đến cho ta đây." Sư tôn biến mất trong không trung.
Lúc này, Tình Phi ở trong không gian tối đen trôi nổi bồng bềnh lơ lửng, xung quanh là hào quang của từng mãnh vỡ từ phong ấn kia bao phủ. Ba phách của nàng tụ lại, nữ tử bị phù văn trói trong không gian ý thức tối đen kia đang không ngừng công kích, muốn tiến vào thân thể của nàng. Không biết qua thời gian bao lâu, nguyên khí từ trong cơ thể Tình Phi cuồn cuộn dâng lên mang theo đại đạo thiên địa trùng kích vào vách ngăn phong ấn ở nửa đan điền còn lại.
"Ầm! Ầm! Ầm!" Một mảnh đổ nát sụp xuống, có hào quang phù văn vỡ vụn bị nguyên khí cổ đại vẫn luôn ẩn nấp này luyện hóa thành lực lượng nguyên thần, luân chuyển bảy mươi hai vòng thông suốt tám mươi mốt huyệt đạo, một trăm lẻ tám đường kinh mạch trên cơ thể. Tình Phi trong không gian kia run lên nhè nhẹ, hào quang phù văn bao quanh người kia cũng bị tan vỡ chui vào luồng thần thức tồn tại kia.
Nữ tử kia biến ảo thành một gương mặt giống hệt Tình Phi đang vui mừng vỗ tay, lập tức liền hóa thành ba đạo tàn ảnh lần lượt nằm xuống trên thần thức nàng, cùng nguyên thần, nguyên hồn dung nhập. Ký ức ở đỉnh Nguyệt Ninh lại hiện lên sinh động.
***
"Vô Trần, ngươi xem..."
"Ta là sư phụ ngươi, nghiêm chỉnh một chút." Người đàn ông mặc bạch y ngồi dưới tàn cây đào vẫn luôn nhắm mắt chợt mở mắt ra, nhíu mày nói.
"Vô... Sư phụ. Ngươi xem biến hóa của ta." Tình Phi từ trong ký ức thấy được hai tay mình bắt chéo tạo thành một thủ ấn phức tạp hướng về vách núi phóng ra một ánh sáng màu tím chém một khối đá rơi xuống vực, âm thanh cực kỳ lớn.
"Còn thiếu một chút nữa." Vô Trần tiêu sái đi đến bên người nàng, hai tay đặt trước ngực mình thi triển ra chiêu thức giống như lúc nãy nhưng lại có vẻ thuần thục cùng phức tạo hơn.
"Thiên địa đại đạo?" Tình Phi kinh ngạc mở to hai mắt tròn xoe nhìn chăm chăm, cũng không nhận ra ánh mắt của sư phụ nàng đang vô cùng dịu dàng nhìn nàng.
"Ngươi phải vận dụng thiên địa đại đạo vào trong thủ pháp mới có thể khiến chiêu thức của mình xuất thần nhập hóa." Dứt lời, vách núi bị đánh vỡ một khối liền giống như sinh sôi trở lại, sau đó một đạo ánh sáng vàng kim lướt qua như cắt đậu hũ, trực tiếp cắt đi một nửa ngọn núi đá, sau đó liền thấy bên cạnh xuất hiện một núi đá thấp hơn từ núi đá cũ rơi xuống ngay ngắn.
"Thế nào là thiên địa đại đạo?"
"Trời đất có linh khí, trong linh khí có sinh cơ, trong sinh cơ lại có luân hồi chuyển động không ngừng. Sinh ra sẽ có mất đi, luân chuyển lặp lại không ngừng. Nắm giữ thiên địa đại đạo mới chân chính nắm giữ được hết sở học của ta. Ngươi hiểu chưa?" Vô Trần kiên nhẫn giải thích cho nàng, bàn tay của hắn đột ngột dừng ở giữa không trung cách mặt nàng một chút. Nàng tròn xoe mắt nhìn hắn, chỉ thấy tim mình đập loạn xạ không ngừng.
Gương mặt của Vô Trần vậy mà có chút lúng túng hạ tay xuống, hắn giấu hai tay sau tay áo, xoay người rời đi.
"Sư phụ, tai ngươi thật đỏ..." Tình Phi lẩm bẩm nhưng không biết rằng lời này của nàng hắn đều nghe thấy hết, chốc lát đạo tâm khẽ lung lay phát ra một loại xúc động không tên.
"Mau tập luyện rồi nghỉ ngơi, tối nay sẽ nấu tôm đất kho cho ngươi." Vô Trần không quay đầu, tiếp tục đi tới tàn cây hoa đào ngồi xuống nhắm mắt tọa thiền.
"Oa, tuyệt quá." Tình Phi nhảy cẫng lên thích thú, cây trâm nhỏ đung đưa phát ra tiếng va chạm khe khẽ vui tai.
Sau đó đột nhiên nàng trở thành bộ dạng của tiên nhân, trước mặt là một đám đạo nhân tiên môn khí thế hùng hổ từ trên đài cao nhìn xuống nàng. Cái này là ký ức của chủ thân thể này hay sao? Đồng thời tiếp nhận hai đoạn ký ức không rõ thời gian này khiến tâm thần nàng có chút rối loạn.
Bên trên đài, một lão nhân quét mắt nghiêm nghị vô cùng giận dữ.
"Nghịch đồ, biết tội chưa?" Giọng nói như sấm rền, vang vọng khắp đài cao.
"Ta không sai." Giọng nàng non nớt nhưng đầy mạnh mẽ đáp lại.
"Người đâu, mang thần thương đến."
Chớp mắt thần thương giáng xuống thân thể này từng phát một, thần hồn nàng trong ký ức cũng đồng thời tiếp nhận cảm xúc xung động mãnh liệt tồn tại, cảm thấy xương cốt bị đánh nát, máu thịt mơ hồ lẫn lộn lộ ra xương trắng, thần thương vẫn chưa dừng lại vυ"t vào nguyên thần phía sau khiến nàng kêu lên một tiếng tê tâm phế liệt, trời đất quay cuồng, nguyên thần run rẩy chịu công kích đến mờ nhạt muốn hư thoát.
"A Ngưng, từ nay ngươi không còn là đệ tử của Nguyệt Thần Môn ta."