Chương 13: Bữa cơm chó miễn phí

Buổi trưa Nghiêm Tâm Nghiên liền cùng rủ bốn người kia đến quán ăn trước. Để đến khi Trương Tuệ Yên gọi điện cô liền nói do đói quá lên đến quán gọi món trước rồi, đang đợi cô ở nơi này, khiến Trương Tuệ Yên cho dù khó chịu cũng buộc phải đến. Nhìn mân cơm đã có sáu người ngồi nơi này. Lại có cả Nghiêm Phong cô cũng tự nhủ trong lòng, không ngờ cũng có cơ hội cùng anh ngồi chung một bàn ăn. Vậy cô càng phải chịu khó mời Tâm Nghiên cùng đến ăn cơm, biết đâu còn tạo được thêm vài cơ hội tiếp xúc với anh.

- Xin lỗi chị Tuệ Yên nhé, em đói quá lên đã gọi món trước rồi. Chị xem có món nào chị không ăn được không, hoặc chúng ta gọi thêm nhé. Để chị mời cơm mà gọi nhiều món quá em cũng hơi ngại.

- Không sao đâu, chúng ta đông người chắc chắn ăn hết mà. Mọi người đừng ngại, cứ gọi thêm đồ đi, dù sao từ khi đi làm đến giờ tôi cũng chưa mời mọi người một bữa, liền để bữa hôm nay thịnh soạn một chút vậy.

- Vậy sao? Đình Đình, em thích ăn tôm đúng không, vậy chúng ta gọi thêm một chút tôm được không? - Nghiêm Phong vừa xoa xoa đầu An Mạc Đình vừa nói.

- Tôm sao, Tiểu Đằng nhà mình ăn tôm cũng tốt lắm, vậy gọi thêm hẳn bốn phần tôm vào, để bé con nhà mình ăn một bữa thỏa thích thì thôi. - Bạch Khúc Đình lên tiếng nói cùng.

Bốn phần tôm gần hai nghìn tệ, hai người đàn ông này quả nhiên ác ôn. Người ta cứ cho là gia cảnh có điều kiện, nhưng cũng biết sót tiền chứ. Huống hồ, lần đầu để cô ấy mời đã liền ăn nhiều vậy, lần sau khéo chỉ cần nhắc đến ăn cơm đủ để họ lặn tăn không thấy rồi.

- Em cũng muốn ăn thêm một phần tôm nữa. Vậy để em gọi thêm năm phần vậy.

Tâm Nghiên nghe được ý trong lời nói của hai người đàn ông, liền nhanh chóng lên tiếng sau đó gọi thêm năm phần tôm. Người ta nói chơi với nhau lâu dần sẽ hiểu được tâm tính, còn Nghiêm Tâm Nghiên cô đã hơn hai mươi năm theo sau lưng hai người sao không hiểu được ý đồ chứ.

Ăn tôm là một loại hưởng thụ, nhưng quá trình ăn lại là cả một thời gian, huống hồ phải lột đi lớp vỏ cứng mới có thể ăn được lớp nõn mềm ngọt. Huống hồ đây lại là bữa ăn trưa, để ăn cơm ở nơi này đã là mất nhiều thời gian rồi, vậy mà còn muốn ăn hết vài phần tôm. Vậy bảy người họ chắc chắn buổi chiều sẽ đến làm muộn.

- Nghiêm tổng, đi ăn cơm với sếp không bị tính là trốn việc đâu đúng không? - An Mạc Đình nhẹ nhàng nhìn anh nói.

- Được, em chỉ cần ngoan ngoãn ăn cơm của em là được rồi.

- Phong, hôm nay mình chắc chắn sẽ thắng cậu.

- Được rồi, nhất định sẽ cho cậu tâm phục khẩu phục.

Hai người đàn ông sẵn sàng chuẩn bị, đem găng tay đeo vào, chỉ đợi chờ đến khi những phần tôm được đem lên bắt đầu thi nhau lột vỏ. Lục Minh ngồi bên cạnh cũng dường như quá quen với hình ảnh này. Anh chỉ nhẹ nhàng cười rồi nói với Nghiêm Tâm Nghiên không cần quan tâm đến họ, anh lột vỏ tôm giúp cô.

Nghiêm Tâm Nghiển một bên hiểu rất rõ tình cảm Lục Minh dành cho mình, nhưng trong lòng cô cũng có chấp niệm. Năm đó bốn người đàn ông cùng chơi thân với nhau là Nghiêm Phong, Bạch Khúc Đình, Lục Minh và Ngô Trạch đều là những người đàn ông được tả với ba từ "Cao, phú, soái" TruyenHD