Chương 5
Lục Hân cảm thấy hôm nay buồn bực, sáng sớm mấy khách hàng đều tranh nhau đi chơi không có việc nhỏ nào làm xong, xem ra tình hình đã thay đổi rồi. Tiểu tử Lưu Hiệp ném Dung Tư Án làm một nửa cho, nói muốn đi tìm một người ‘tỷ tỷ’, thật sự là hoang đường! Thật vất vả mới thấy một quán bar rất độc đáo, rất có thể khiến bản thân mình thả lỏng, nhưng vừa ngồi xuống không bao lâu liền có một phụ nữ trang điểm đậm tới quấn lấy, điệu bộ thực khiến bực mình.
Kiên nhẫn của hắn sắp tới đích cuối rồi, vừa mới chuẩn bị đứng dậy rời đi, một giọng nữ có chút quen thuộc điệu bộ sợ hãi dùng tiếng Nhật hỏi: “こんにちは! ( Tiên sinh xin chào! )”
Lục Hân cau mày, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn lại, tóc đen thật dài uốn lượn, áo ngắn tay lụa xếp ly lớp lớp màu xanh táo, váy jeans màu đen bó sát người, giầy ba ta trắng, cách ăn mặc rất bình thường, không đồng nhất chính là khuôn mặt kia, gương mặt khiến cho Lục Hân hận đến ngứa cả răng, giờ phút này giả vờ vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lấp lánh. . . . .
Lục Hân trong mắt khẽ loé sáng, rõ ràng là cô gái gặp ở Vân Nam, cô gái này thích ‘trà trộn’ lẫn trong quán bar sao?
Phương Tình cắn chặt răng, bỏ qua yêu tinh bên người đang trong cơn giận dữ, học giọng điệu mấy người bạn ngoại quốc nói lơ lớ: “Thực xin lỗi, tiếng Trung, tôi không biết!” Sau đó xin lỗi hướng về phía yêu tinh cười cười: “Dì, vị tiên sinh này, mượn chút ha”
“Cô gọi ai là dì hả?” Yêu tinh toàn thân dấy lên ngọn lửa hừng hực.
“@#¥%. . . . . .” Phương Tình nghiêng đầu tỏ ra vẻ khờ dại vô tội nhìn nàng ta.
Yêu tinh muốn nổi bão, lại thấy cô người Nhật Bản nhân không hiểu tiếng Trung, đoán chừng ngay cả bản thân mình nói cái gì cô ta cũng không biết, tức thì không xả giận được, chỉ có thể hung hăng trừng mắt liếc xéo cô một cái, lắc lắc mông đi mất.
Phương Tình thở một hơi dài, cũng may yêu tinh kia không hiểu tiếng Nhật, bằng không đã phiền toái.
Lục Hân không biết cô có mục đích gì, chỉ cảm thấy cô uốn lưỡi nói chuyện thú vị lắm, nhìn thấy cô chọc giận bà cô kia, trong lòng tức giận cũng cười, một ngày phiền muộn tâm tình cũng tốt hẳn lên.
“Cô muốn tiếp tục dùng tiếng Nhật sao?” tiếng Nhật nói lưu loát như vậy, nếu cô thích đùa, vậy cũng sẵn sàng theo cùng.
Phương Tình có phần kinh ngạc, lập tức cười cười, sửa dùng tiếng Trung: “Tiên sinh, tôi cùng bạn bè bên kia chơi trò chơi” Nói xong chỉ chỉ góc sáng sủa ba người đang xem kịch vui, “Kết quả tôi thua, các cô ấy yêu cầu tôi với ngài khiêu vũ một điệu. Tiên sinh có thể giúp tôi không?”
Lục Hân yên lặng nhìn cô trong chốc lát, như thế nào, không nhận ra hắn sao?? Nhướng mi: “Thật là vinh hạnh!” Sau đó đứng lên, vô cùng lịch sự vươn tay, “Tiểu thư, có thể mời cô nhảy một điệu không?”
Phương Tình vui vẻ đưa tay đặt vào tay hắn, được hắn nhẹ nhàng nắm, dẫn về phía sàn nhày.
“Kỳ thật tôi không biết khiêu vũ.” Phương Tình bắt đầu phá vỡ không khí, phải đùa giỡn thế nào đây, “Nhưng tiên sinh khiêu vũ thật là tốt.”
Lục Hân nãy giờ không nói gì, Phương Tình hơi xấu hổ hỏi: “Có thể chọc bạn gái của anh rồi? Có muốn lát nữa tôi đi tìm giải thích một chút.”
Lục Hân kéo kéo khóe miệng: “Đáng ra tôi phải cảm ơn cô, cô gái kia dính tôi cả đêm, may mắn cô làm nàng ta bỏ đi rồi”
Phương Tình vẫn giữ khuôn mặt tươi cười, trong lòng cũng không đồng tình, gã này thực sự là tự kỷ.
“Đó là, như tiên sinh dáng vẻ đường đường anh tuấn, chỉ có cô gái duyên dáng thục nữ mới xứng” Phương Tình hơi hơi nhíu nhíu khóe mắt, lại không rõ hỏi: “Không biết. . . . . .tiên sinh thích phụ nữ như thế nào??” Trong giọng nói vẫn có chút cứng ngắc, vẫn là học không bằng Xuân Hồng a
“Ồ, tôi thích thế nào ư… cô rất để ý sao?” Lục Hân cúi đầu gần sát người trong lòng, mờ ám hỏi.
“Ha hả, anh nói sao ấy chứ?” Phương Tình vội giả bộ xấu hổ cúi đầu, mượn cơ hội tránh đi mặt hắn càng ngày càng dựa vào gần..
“Cô tên là gì?” Lục Hân đại khái có thể đoán được các cô nàng này vừa rồi đánh cược cái gì.
Phương Tình nhìn nhìn góc cạnh gương mặt Lục Hân rõ ràng, dáng vẻ đĩnh đạc không tệ, so với An Lập Nhiên nhìn còn đẹp trai hơn, nhưng chỉ có ánh mắt trong trẻo đầy lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ, người như vậy chỉ vài giây có thể gϊếŧ chết mình, thật đúng là không dễ chọc.
“Tiên sinh, cám ơn ngài mời tôi khiêu vũ, nếu chúng ta vừa mới giúp đỡ cho nhau hai bên không thiếu nợ nhau, vậy tạm biệt!” Nói xong, Phương Tình hạ lễ cười cười, lập tức xoay người chạy lấy người.
Lục Hân mặt lạnh xuống dưới, lạt mềm buộc chặt sao? Rốt cuộc đang đùa trò gì vậy!
Phương Tình lui về đến sau thở một hơi thật dài, không để ý trêu chọc của mọi người: “Hù chết, tên kia rất lạnh lùng, suýt chút nữa tớ chết lạnh! Giờ cũng trễ rồi, chúng ta mau về đi!”
“A — chạy trốn!” Ba cô gái hi hi ha ha đi trước ra ngoài.
Phương Tình tìm được Hạ Khải Minh, từ trong túi lấy ra món quà,: “Đây là vật kỷ niệm em mang về từ Vân Nam, tặng cho anh!!”
Hạ Khải Minh cười đón nhận, ân cần hỏi: “Phải đi sao? Anh đưa các em về
“Không cần, Cố Tiểu Mạch lái xe tới, anh làm việc đi!! Lần sau lại tới tìm anh!”
“Được, đến ký túc xá nhắn tin cho anh, trên đường cẩn thận nha!”
Phương Tình làm cái mặt quỷ: “Đã biết Hạ mụ mụ!”
Bãi đỗ xe không có xe Cố Mạch, đoán chừng các cô gái chạy xe đến cửa trước chờ cô, bãi đỗ xe lạnh lùng yên ắng, Phương Tình đang muốn đi ra ngoài, một chiếc xe màu đen dừng ngay trước mặt cô.
“Muốn đi đâu? Tôi đưa cô về!” Lục Hân mở cửa xe đi xuống tới hỏi.
Phương Tình trong lòng lộp bộp một chút, quả nhiên phiền toái đến rồi. Trên mặt tỉnh bơ cự tuyệt: “Không cần, tôi đi cùng bạn bè.”
“Sao? Trò lạt mềm buộc chặt diễn còn chưa đủ? Chẳng lẽ không ai dạy cô phải dừng đúng lúc sao??” Lục Hân cười như không cười nhìn cô..
Phương Tình mắt hơi trợn tròn, lạt mềm buộc chặt? Sao năm nay, mặt người dạ thú quả nhiên đều tự kỷ! Cô luôn luôn nghĩ rằng bản thân mình gặp phải một tiên phẩm tinh phẩm, nhưng sau cùng phát hiện, chẳng qua là một người khoác áo cực phẩm mà thôi!
Phương Tình khinh thường bĩu môi: “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì?”
Lục Hân ngăn trước mặt cô “Cô làm nhiều trò như vậy không phải là muốn cho tôi chú ý sao? Không tệ! lạt mềm buộc chặt tuy rằng quá lỗi thời, nhưng không thể phủ nhận có đôi khi kinh điển vẫn là rất hữu dụng!”
Phương Tình không kiên nhẫn nghe giọng điệu hắn mỉa mai, trong lòng có một ngọn lửa nhỏ bùng cháy lan rộng ra cánh đồng cỏ, miễn cưỡng nhịn xuống xúc động bùng nổ nói: “Gặp qua tự kỷ song chưa thấy ai tự kỷ như anh, cho rằng mình là người vạn nữ nhi si mê bám lên lên người anh sao?” Dứt lời lui về phía sau từng bước đã muốn vòng qua hắn mà đi
Lục Hân mặt đen hẳn xuống, khi cô tiến lên, lần này tuyệt đối sẽ không cho cô ta ‘sổng’ mất.
Phương Tình nhìn thấy gã đàn ông nguy hiểm trước mặt, có chút bối rối muốn chạy, lại bị hắn giành trước một bước đè lại bả vai, cô cũng không kịp nghĩ nhiều, theo phản xạ có điều kiện tay phải nhanh chóng túm lấy tay trên vai, dùng sức gập lại, sau đó một chân tung ra, đá vào đầu gối hắn, tiếp theo một giò đá vào bụng, cuối cùng lưu loát gọn gàng đánh ngã gã nằm sòng xoài trên mặt đất.
Lục Hân nhất thời không đề phòng, bị một chân đá vào đầu gối lực rất mạnh, vừa định phản kích lại, không nghĩ rằng thuần thục mà ngã trên mặt đất, toàn thân đều đau, một hơi nghẹn nín, không khỏi phẫn nộ.
Phương Tình ra vẻ cường thế hừ lạnh một tiếng: “Lưu manh, cho ngươi sáng mắt, dám dùng móng sói chạm đến người lão nương này hả! Nhớ kỹ lần sau nhìn thấy lão nương phải đi đường vòng, bằng không gặp một lần ta đánh ngươi một lần! Đừng tưởng rằng là phụ nữ thì dễ khi dễ!”
Nói xong Phương Tình lập tức tung chạy đi xa, vội vàng chui vào trong xe Cố Mạch, bất an nhìn thấy mấy người: “Làm sao bây giờ? Tớ giống như có lẽ đại khái. . . . . .lại gặp rắc rối !”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Phương Tình đem chi tiết thổi phồng lớn một phen.
Cố Mạch một chân giẫm lên chân ga, lạnh lùng nói : “Đáng đánh! dù sao cũng không thể để cho bản thân mình bị hại!”
Tạ Xuân Hồng thở dài, không phải không có tiếc nuối cảm khái: “Đàn ông thời nay như vậy lại có thể là sói sao? Thực sự tiếc cho gương mặt như hoa như ngọc.”
Song Hỉ sau khi để mọi người ào ào như nước chấm dứt, mới yếu đuối mở miệng: “Tình Tử gần đây vẫn là ‘ chạy cóng đuôi’, làm chuyện trái pháp luật nên mới chạy trốn thôi!”
Phương Tình trước mắt tối sầm, tức giận mà đẩy Song Hỉ ngu ngốc qua một bên, hoàn toàn tiêu tan ảo tượng!
Lục Hân đứng lên, trước nay chưa có chật vật như thế, lại có thể hai lần bại trong tay cô nàng này. Hừ, chỉ cần cô ta còn tại thành phố N, đào ba thước đất cũng không thể không bắt được cô nàng!
Hoa Nguyên không hổ là một trong hắc mã phát triển nhanh chóng ở thành phố N mấy năm gần đây. Phương Tình đứng trước cửa nhìn chữ viết rực rỡ mà cảm khái, khó trách Song Hỉ có thể đợi ở bên trong lâu như vậy cũng không từ chức, phải biết rằng dù chỉ là một tiểu tổng đài viên, chứng tỏ nơi này đãi ngộ không tệ.
Buổi chiều tầm hai ba giờ, mỗi người đều bận công việc, Phương Tình lặng lẽ đi vào, nhìn thấy trước quầy, ở sau đó có Song Hỉ đang nhìn chằm chằm vào máy tính, chớp mắt không nháy mắt, thần tình nghiêm túc vẻ mặt thực sự còn khiến cho lãnh đạo tán thưởng.
Chỉ tiếc. . . . . .
Phương Tình am hiểu rõ tính nết Song Hỉ, khi nhìn thấy màn hình máy tính của cô nàng là hình ảnh hai anh chàng đang ‘vận động’ cực lực, rốt cục triệt để hiểu ra, lý do cô bạn có thể tiếp tục ở Hoa Nguyên làm tổng đài, quan trọng nhất là nơi này có tốc độ truyền mạng tốt nhất, thiết bị tốt, môi trường đẹp, lại công việc tổng đài rất thoải mái, là miễn phí lợi dụng tài nguyên tiếp tục cuộc sống hủ nữ sinh sống tốt nhất.
Phương Tình đỡ trán thở dài.
Sau đó len lút đến bên trái Song Hỉ, ở phía sau cô bạn cười nham hiểm, quả nhiên nhìn thấy thân thể cô bạn cứng đờ lại, tay nhỏ bé chậm rãi chậm rãi dời về phía con chuột.
“Cười hì hì–” Phương Tình nhìn đến thấy vẻ mặt Song Hỉ như khổ đại cừu thâm, rốt cục nhịn không được cười ra tiếng.
Toàn thân Song Hỉ bỗng dưng trầm tĩnh lại, vươn ngón tay ngọc nhanh chóng nhéo eo cô, thuận theo kim đồng hồ xoay một trăm tám mươi độ. Phương Tình trốn tránh không kịp, chỉ kịp ngăn chận tiếng kêu thảm thiết trong cổ họng, mặt cười méo mó hẳn lên..
Song Hỉ vừa lòng rút tay về, từ từ nhàn nhàn thu nhỏ cửa sổ màn hình vi tính, thay đổi giọng điệu hỏi: “Cậu làm gì rảnh mà chạy tới đây hả ?”
“Ờ, buổi tối tới phải đi theo phòng quảng cáo ăn cơm với khách, cần về ký túc xá thay quần áo, không mang chìa khóa, tìm cậu thì tới”
Từ văn phòng tạp chí về trường học vừa vặn đi qua Hoa Nguyên.
Song Hỉ lấy chìa khoá từ trong túi xách ra đưa cho cô: “Tớ còn lâu mới hết giờ làm…. .” nghiêng đầu suy nghĩ một lát, “Rất nhàm chán, cậu nếu không vội ở lại nói chuyện với tớ một lát đi”
“Cậu không sợ vào giờ làm việc nói chuyện riêng bị lãnh đạo bắt gặp sẽ khiển trách?”
“Thôi đi, tớ mỗi ngày làm trâu làm ngựa như vậy cần cù và thật thà thành khẩn, mỗi ngày đều tăng ca, nay nói chuyện chốc lát thì có là gì!! Nhà tư bản cũng không có tính keo kiệt như vậy nha!!”
Phương Tình khinh thường liếc mắt xem thường: “Tăng ca? Đó là bởi vì nơi này có đường truyền internet tốc độ cao hơn trong trường học!”
Song Hỉ ha hả ngây ngô cười, gật gật đầu: “Người hiểu ta, Phương Tình cũng vậy!”
“Không cần cậu lắm lời, tớ phải đi rồi, cậu tiễn một đoạn đi!”
Song Hỉ thành thật đẩy ra ghế dựa, đưa cô ra ngoài cửa, ai ngờ vừa ra tới cửa công ty, liền gặp một người quen.
“Ai nha, đây không phải ‘ An — Khiết ’ sao?” Lưu Hiệp mắt sáng lên, bật người đi lại đây
Song Hỉ vốn muốn trốn về phía sau Phương Tình, chậm chạp bị cô bắt giữ lại: “Hà Song Hỉ,cậu chừng nào thì cải danh mà tớ làm sao không biết?”
Biết cái quỷ! Song Hỉ tức giận trừng cô liếc mắt một cái, chuyển hướng Lưu Hiệp: “Qua Tử đệ đệ!”
Lưu Hiệp hơi thở không thuận lại, kinh thiên động địa mà ho khan.
Phương Tình hai mắt hiện lên ánh sáng: “Ôi, tên này hay, hiếm gặp!”
Lưu Hiệp quyết định bỏ qua chị em gái tỏ ý khinh thường này: “Hoá ra cô gọi là Hà Song Hỉ? Hắc, tên này cũng không ra làm sao, cũng nhị [1]!”
Phương Tình mẫn cảm ngửi thấy mùi vị hứng thú, nhìn thấy dáng vẻ Song Hỉ kinh ngạc, không khỏi tâm tình tốt tiến lên nói ” Hà Song Hỉ nhà chúng tôi là đúng là ngố đó, đầu óc cũng không thông minh lắm, hai người các người là đồng nghiệp sao, nhờ anh sau này chiếu cố cô ấy chút !”
Song Hỉ giận dữ: “Phương Tình nha đầu chết tiệt kia, cậu mới ngố! cả nhà cậu đều ngố! !”
“Hỉ Bảo, cậu làm sao lại không hiểu chuyện như vậy?” Phương Tình nhíu mày liếc mắt nhìn cô nàng một cái, lập tức cười tủm tỉm đối với Lưu Hiệp nói: “Qua Tử, anh xem, muội muội tôi chính là như vậy đó!”
Lưu Hiệp vui mừng vươn tay: “Làm sao làm sao, tôi gọi là Lưu Hiệp, về sau chiếu cố nhiều hơn!”
Phương Tình nháy mắt mấy cái, cười đến ý vị thâm trường: “Phương Tình, Lưu tiên sinh thật sự là khách khí !”
Song Hỉ nhức đầu, không rõ hai người nắm tay thâm tình nhìn nhau cái gì, chỉ cảm thấy Phương Tình lúc này tươi cười thực. . . . . . nói như thế nào đây? Rất giống một bà mai vừa mới hạ bút làm ăn bán được món hời lớn.
“Tốt lắm, tôi còn có việc, đi trước !” Phương Tình vẫy tay, ngồi trong xe taxi cười đến thích ý, ừm, mùa xuân của nha đầu kia cuối cùng cũng tới đây.
Lưu Hiệp thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, vượt qua cô đi thẳng vào công ty, để lại mình Song Hỉ sửng sờ ở tại chỗ nghi hoặc khó hiểu.
Gần đến hết giờ làm, lãnh đạo lại đây, trực tiếp tuyên cáo Song Hỉ từ ngày mai bắt đầu được tăng chức lên làm thư ký tổng giám đốc, sợ tới mức bút trên tay Song Hỉ “xoạt” một tiếng vẽ một nét làm rách cả giấy
“Vì sao?”
“Cấp trên trực tiếp tuyên bố, nói là bởi vì trong công việc cô thực sự nổi bật! Ngày mai cô liền trực tiếp đi thẳng lên tầng hai mươi đi, nơi đó sẽ có người bố trí công việc của cô”
Song Hỉ ngồi phịch ở ghế, tâm tình vô cùng phức tạp. Cùng lúc đối với việc một miếng bánh từ trên trời rơi xuống nên cảm thấy rất lo sợ, cùng lúc cảm thấy được cuối cùng để cho cô chờ được ngày có người có con mắt tinh tường thấy tài năng của cô, trong lòng kiêu ngạo tự đắc nói không nên lời, nhưng rất trọng yếu phải là . . . . . Làm công việc thư kí thì công việc có nhẹ nhàng như vậy nữa không?
Chú thích:
[1] Từ Nhị 二 đây là cách chơi chữ của các bạn trẻ Trung Quốc, ý chỉ người ngố, ngốc. Mà Song cũng chính là Nhị, cho nên Lưu Hiệp mới nói ẩn ý như vậy.