Chương 97: Lần sau lại xào cho em.... Sẽ không bị cháy nữa.

An Tịnh Nhã cùng Cao Minh Thành xuống bếp, trước tiên mở tủ lạnh. An Tịnh Nhã lấy ra hai túi mỳ, rau cải, nấm, còn có thịt bò. Nhìn An Tịnh Nhã thành thạo lấy đồ nấu, Cao Minh Thành đi đến giúp cô cầm nguyên liệu ra bàn.

"Em lúc trước hay nấu mì sao?"

An Tịnh Nhã dừng tay lại, "Không có, em nhớ là lúc trước cũng chưa từng nấu ăn."

Cao Minh Thành cũng không nói nữa, đứng bên cạnh nhìn An Tịnh Nhã làm. Thấy An Tịnh Nhã bận thái thịt bò, Cao Minh Thành nhìn nắm rau cải.

"Anh rửa rau."

An Tịnh Nhã quay ra gật gật đầu.

"Minh Thành, lấy em lọ muối." An Tịnh Nhã vừa xào thịt bò vừa nói.

Cao Minh Thành nhìn xung quanh bếp, có chút mờ mịt. An Tịnh Nhã đưa tay ra lâu mà chưa nhận được lọ muối thì quay ra nhìn liền thấy Cao Minh Thành đứng chăm chú nhìn từng lọ gia vị.

"Minh Thành." An Tịnh Nhã gọi một tiếng, "Anh đảo giúp em để em lấy."

Cao Minh Thành gật đâu đi đến nhận nuôi từ tay An Tịnh Nhã, thật chăm chú mà đảo, nhưng do hơi mạnh tay làm nước bắn vào tay. Cao Minh Thành theo bản năng kêu "a" một tiếng.

An Tịnh Nhã vừa lấy lọ muối quay trở lại.

"Anh cẩn thận một chút."

"Để anh giúp e đảo." An Tịnh Nhã định nói Cao Minh Thành đi ra nhưng anh lại giành nói trước, vẫn muốn giúp cô đảo thịt.

An Tịnh Nhã không phản đối, nghiêng đầu cười.

.......

"Anthea, anh xào vậy được chưa."

Giọng một cô gáo vang lên từ phòng ngoài, "Anh đợi em một chút." Sau đó là tiếng bước chân chạy trên sàn nhà.

"Em đừng chạy, đi chậm thôi."

Cô gái vừa vào đến bếp liền vội vàng chạy đến tắt bếp.

"Trời ơi, cháy hết rồi."

Chàng trai có vẻ mờ mịt, "Cháy....cháy rồi sao?"

Cô gái có vẻ bất lực nhìn lên sau đó "haizz" một tiếng.

Chàng trai bối rối vội vàng nói, "Nếu không anh nấu nồi khác cho e."

Cô gái vội vàng giữ tay chàng trai lại, "Không cần đâu, chúng ta ra ngoài ăn."



Chàng trai cúi mặt, "Em còn đang bận viết bài luận văn tốt nghiệp."

Cô gái quay lại nở nụ cười rạng rỡ nhón chân lên hôn nhẹ lên môi chàng trai, "Không phải em có một anh người yêu rất tài giỏi sao, nếu em viết không kịp...."

"Anh viết giúp em."

Còn chưa đợi cô gái nói hết chàng trai đã nói vào, sau đó nắm tay cô chân thành nói, "Lần sau anh sẽ không xào thịt cháy nữa, sẽ nấu một bữa cơm hoàn hảo cho em."

Chàng trai ấy ...đã làm được rồi, không còn xào thịt cháy nữa.

.....

An Tịnh Nhã nhìn miếng thịt Cao Minh Thành xào, cảm thán một tiếng, "Ông xã em thật tài giỏi."

Cao Minh Thành có chút tự hào, cười một tiếng, "Lần sau ..lại xào cho em." Còn bổ xung thêm, "Sẽ không cháy."

Cao Minh Thành sợ An Tịnh Nhã bỏng vì vậy tự đề nghị để anh bê hai bát mì nóng ra.

Nhìn khói bốc lên nghi ngút, An Tịnh Nhã ngửi mùi thơm bay lên, vừa cười vừa thủi sau đó ăn.

"Lâu rồi em không ăn mì, thật là ngon."

Sau khi ăn xong, Mộng Phạn nhìn không nổi nữa vì vậy kêu hai người lên, cô sẽ dọn rồi rửa bát.

An Tịnh Nhã nói được sau đó cùng Cao Minh Thành lên tầng.

Cao Minh Thành đến thư phòng nhận tài liệu thư ký vừa gửi mail đến, còn An Tịnh Nhã về phòng tắm trước.

Lúc An Tịnh Nhã đi ra vừa hay thấy Cao Minh Thành đang lấy viên thuốc từ hộp ra uống vì vậy đi đến hỏi.

"Anh bị sao à? Có phải bị bệnh rồi không?"

Cao Minh Thành cười cười nắm tay An Tịnh Nhã đang đặt trên trán mình xuống.

"Anh không sao, không bị bệnh. Là thuốc bổ thôi, tại anh làm việc nhiều thương xuyên bị đau đầu."

An Tịnh Nhã giả vờ hỏi, "Anh uống thuốc này lâu chưa."

Cao Minh Thành nghĩ một chút, "Khoảng nửa năm trở lại đây. Cường độ công việc nhiều nên anh thường xuyên bị đau đầu, Angel lúc ở bên Mỹ biết được nên giúp anh mua."

An Tịnh Nhã gật đầu như đã hiểu. Nếu như mới nửa năm vậy không sao, viện trưởng Đỗ nói thời gian một năm trở lại vẫn có thể điều trị được.

Hiện tại cô không thể bứt dây động rừng mà nói với Cao Minh Thành được. Tính cách của Cao Minh Thành nhất định sẽ truy cứu đến cùng. Cô có cảm giác Angel không đơn giản như vậy, người này rất nguy hiểm, hơn nữa còn rất có tính toán.

Vì vậy sau đó An Tịnh Nhã đã tìm mua ngay một loại thuốc bổ khác thay vào thuốc kia để Cao Minh Thành vẫn tiếp tục uống như không có gì.

Tối hôm đó Cao Minh Thành vẫn như cũ ôm chặt An Tịnh Nhã ở trong lòng, bình yên chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau An Tịnh Nhã đến công ty muôn vò vậy lúc này đang giúp Cao Minh Thành thắt ca vát.



Một mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa vào không khí, An Tịnh Nhã ngửi rất dễ chịu.

"Anh dùng nước hoa gì vậy?"

"Là hương tuyết tùng. Sao vậy? Em không thích hả, khó gửi sao?"

"Không có. Chỉ là thắc mắc sao anh lại đổi mùi nước hoa. Em nhớ lúc trước của anh là mùi nước hoa của loài hoa phong lữ, hoa oải hương và tiêu hồng."

Cao Minh Thành nghiêm túc ngửi mùi hương tuyết tùng rất nhẹ lan tỏa xung quanh, "Vậy em thích mùi nào hơn?"

"Hương tuyết tùng. Mùi rất nhẹ, thơm lại dễ chịu."

Cao Minh Thành gật đầu, "Hôm trước anh về Mỹ, mẹ nói rằng trong phòng anh để rất nhiều nước hoa hương tuyết tùng, ba không dùng loại đó, mẹ nói lúc trước anh dùng loại nước hoa này. Cho nên anh mang về dùng thử, đúng là hương rất dễ chịu..... Em cũng rất thích nữa."

Sau khi Cao Minh Thành đi làm, An Tịnh Nhã ngồi ở sô pha phòng khách xem tư liệu để tìm trợ lý cho Đường Nhược Vũ, một trợ lý không nhiều chuyện, biết công việc, chịu khó.

An Tịnh Nhã nhìn qua ba bốn người vẫn không có người nào khiến cô hài lòng.

Lúc này Mộng Phạn từ phòng bếp đi lên mang cho An Tịnh Nhã một ly sữa bò nóng.

Không muốn làm ảnh hưởng An Tịnh Nhã làm việc nên Mộng Phạn đi rất nhẹ nhàng, đặt nhẹ ly sữa xuống, lại nhỏ giọng nhắc nhở, "Thiếu phu nhân, cô uống sữa trước."

An Tịnh Nhã vừa lật sang trang khác vừa gật đầu.

Lúc An Tịnh Nhã ngẩng mặt lên nhìn lại về phái sau nhìn theo bóng lưng Mộng Phạn đi vào phòng bếp. An Tịnh Nhã suy nghĩ một chút, Mộng Phạn vừa qua mười tám tốt nghiệp cấp ba sau đó nghỉ học đến Cao gia làm người giúp việc, chăm sóc cô rất chu đáo, nhớ đúng giờ uống thuốc của cô, hàng ngày đều chịu khó đi đến công ty đưa cho cô đồ ăn nhẹ, hơn nữa còn ham học hỏi, hay đọc sách, cũng thông minh.

An Tịnh Nhã không chần chừ một giây đã quyết định, "Mộng Phạn."

Mộng Phạn rất nhanh từ phòng bếp đi lên, An Tịnh Nhã đứng dậy cầm túi xách, "Em vào phòng thay quần áo đi đến công ty cùng với tôi."

Mộng Phạn ngơ ngác không hiểu, "Đến công ty làm gì ạ?"

An Tịnh Nhã cười, "Đến rồi biết."

"Cái gì? Cô kêu em làm trợ lý?" Mộng Phạn hét lên một tiếng, đứng trước bàn làm việc của An Tịnh Nhã mắt trợn tròn.

"Ừ. Làm trợ lý của Nhược Vũ."

Mộng Phạn lắp bắp như đứa trẻ lên ba, "Thiếu phu nhân, em ....không biết làm."

"Để Tạ Tranh chỉ em. Nếu không em đi theo Lưu Bác học hỏi một tuần."

Lưu Bác là trợ lý của Lưu Cẩn Thiên, vừa là bạn thân vừa là em họ, làm việc rất tốt, đã theo anh họ từ lúc mới vào nghề.

Mộng Phạn chỉ tay vào minh, "Em ...em có làm được không?"

"Tôi tin em...làm được." An Tịnh Nhã vừa cười vừa đưa cho cô thẻ nhân viên công tác ra vào công ty mà vừa mới được Giang Minh Triết làm xong.