Chương 64: Chỉ muốn em có một sống bình yên không có tính toán.

"Nếu như anh không có năng lực, vậy vào giải trí Peony kiểu gì?"

Đối với câu hỏi bất ngờ này của An Tịnh Nhã, người quản lý thật lâu bấu bấu ngón tay vào nhau không thể trả lời.

"Tôi không nói người anh dẫn dắt không có năng lực, cái tôi để ý là cách ứng xử và thái độ làm việc. Xúc phạm quản lý của chính mình, lúc đi học cô ta không được dạy tử tế à. Còn anh, nghe người ta sỉ nhục mình nhưng vẫn đến đây cầu xin tôi tha cho cô ta, anh rốt cuộc là quản lý kiểu gì vậy."

Người quản lý nghe An Tịnh Nhã chất vấn, đều là những câu đúng, cũng không thể đáp lại câu nào chỉ có thể cúi đầu.

"Nếu anh đến đây chỉ có việc này vậy thì ra ngoài được rồi."

An Tịnh Nhã đứng dậy muốn trở lại bàn làm việc tiếp tục công việc của mình, nhưng cũng là ngay lúc đó người quản lý kia liền vội vàng lên tiếng.

"Bạch Tú Ảnh là người đầu tiên tôi dẫn dắt khi bước chân vào Peony. Cô ấy tuy không đẹp xuất chúng, nhưng thật sự có năng lực diễn xuất. Nhưng bởi vì có một quản lý như tôi, không thể tranh được cho cô ấy một vai diễn tốt, đã vào giới giải trí ba năm rồi nhưng chỉ đóng những vai phụ xuất hiện vài phân cảnh, nhiều nhất là làm nữ phụ ba. Không phải tôi không có năng lực, mà bởi vì.... bộ dạng của tôi, vì vậy tôi không thể tranh cho cô ấy một vai diễn tốt. Hơn nữa Cao tổng phu nhân, cô mới vào giới giải trí nên không hiểu, nơi này là một thế giới phức tạp, muốn tồn tại và phát triển không chỉ dựa vào kỹ năng, còn phải có tiền, có quyền, nếu không có những thứ đó, vậy phải biết dùng quy tắc ngầm. Vì tôi không thể chấp nhận được giới giải trí bị làm bẩn, đi lên bằng chính thân thể của mình bị đem ra chà đạp, vì vậy Tú Ảnh đã ba năm rồi vẫn không thể có hình ảnh tốt."

Người quản lý kiên nhẫn giải thích, lại không biết rằng bằng vài câu nói cuối đã ghi được điểm tốt trong mắt An Tịnh Nhã. Cô chính là đang cần tìm một quản lý không thích chơi chiêu dùng quy tắc ngầm. Nhưng người này có hạn chế, bộ dạng không tự tin không có lập trường.

Suy nghĩ một chút, An Tịnh Nhã quay lại, tiến sát đến trước mặt người quản lý có gương mặt tiểu mỹ thụ đáng yêu này, đưa tay nâng gương mặt người đó lên, đồng thời cô cũng cúi sát mặt xuống.

Người quản lý hình như là bị hành động này của An Tịnh Nhã dọa sợ rồi, cả người đều cứng đờ, hai má đỏ ửng, hai mắt mở to ra nhìn không chớp mắt.

"Anh căng thẳng cái gì?"

"Tôi...."

"Anh tên gì?"

"Tạ ....Tạ Tranh."

"Ồ, tên....."

Ngay lúc này cửa phòng lại bị người bên ngoài đẩy cửa vào "cạch" một tiếng, sau đó căn phòng làm việc của An Tịnh Nhã liền rơi vào trạng thái nhiệt độ giảm xuống số âm. Ba đôi mắt nhìn nhau nhìn đến mức nghe thấy tiếng quạ kêu báo hiệu điềm xấu ở trên đầu.

An Tịnh Nhã nhanh chóng rút tay lại khỏi gương mặt búng ra sữa kia, hướng người ở cửa cười tươi đi đến.

"Minh Thành, anh sao lại đến đây?"



Cao Minh Thành ngược lại không có trả lời An Tịnh Nhã mà đem đôi mắt đầy sát khí của mình nhìn đến người ở phía sau cô đang ngồi trên sô pha.

Tạ Tranh lúc này ở trên sô pha lóng ngóng đứng dậy, mặt tai đều đỏ ửng rõ ràng biểu thị trạng thái xấu hổ, nhìn Cao Minh Thành rối rít cúi đầu chào.

"Đây là Tạ Tranh, cậu ấy là quản lý của một diễn viên ở công ty."

"Cao tổng, Cao tổng phu nhân, vậy tôi xin phép ra ngoài trước."

Chào xong liền rón rén chạy ra ngoài. An Tịnh Nhã nhìn bộ dáng này thật muốn giữ lại trêu ghẹo một chút, đây quả nhiên là một tiểu mỹ thụ đáng yêu, cũng rất là đẹp trai nha. Không hiểu vì sao, An Tịnh Nhã có chút bất mãn về cách giải quyết công việc của người này, nhưng thật ra là vẫn bị gương mặt của người ta thu hút đến không thể rời mắt.

Nhưng An Tịnh Nhã không biết rằng, gương mặt tiểu mỹ thụ đó vừa ra khỏi phòng, gương mặt liền chớp mắt thay đổi, nụ cười bên môi không còn là dáng vẻ ngây thơ, khép nép, xấu hổ như vừa rồi nữa, ngược lại mang dáng vẻ của một con thú hoang dã với nụ cười gian xảo.

Cao Minh Thành khó chịu nhìn theo ánh mắt An Tịnh Nhã dõi theo Tạ Tranh.

"Còn nhìn nữa."

"A!" An Tịnh Nhã bị bắt quả tang sờ sờ mũi che dấu nói: "Sao anh lại đến đây?"

"Tại sao anh không thể đến? Có phải làm phiền không gian riêng của em với người ta rồi phải không."

"Không có không có. Em và cậu ấy chỉ vừa mới nói chuyện, là chuyện công việc thôi. Anh xem..." An Tịnh Nhã chỉ tay đến xấp tài liệu xếp đống trên bàn.

"Em bận rộn như vậy, từ sáng đến giờ vẫn còn chưa tìm được người phù hợp."

Cao Minh Thành cất bước đi đến bên bàn làm việc, tiện tay cầm một tài liệu của một người lên.

"Công việc này em nói Giang Minh Triết làm là được rồi. Cậu ta quen làm mấy cái này, em sao lại tranh công việc của người ta để người ta buồn chán ngồi ngoài kia."

An Tịnh Nhã cười một tiếng, ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, cầm lấy tài liệu trên tay Cao Minh Thành xuống, nhìn một lượt nói: "Em tìm người là tìm người phù hợp với mình để làm việc, giao cho Giang Minh Triết, cậu ta liền đem hết tài liệu của quản lý nam giấu đi, như vậy chẳng phải là mất đi một cơ hội tìm nhân tài rồi sao."

Cao Minh Thành nhìn An Tịnh Nhã, ánh mắt trĩu xuống có chút phức tạp.

"Em tiếp tục xem tài liệu của em, anh đến đây có công việc, giải quyết xong sẽ qua đây đón em về."

An Tịnh Nhã chăm chú đọc tài liệu không có ngẩng đầu chỉ gật nhẹ đầu nói được.



....

Giang Minh Triết đi theo sau Cao Minh Thành xuống tầng dưới, vừa đi vừa khái quát tình hình hôm nay trong cuộc họp.

"Giám đốc Khang hiện tại là người có tiếng nói nhất trong số các vị cổ đông, nếu như có được ông ấy ủng hộ, phu nhân ở tại Peony sẽ không gặp khó khăn gì. Vì chuyện này quan trọng, phu nhân cũng sẽ không giỏi đối phó những việc này."

"Cậu ở đây chú ý, nếu là chuyện nhỏ cậu thay cô ấy giải quyết trước, nếu là chuyện lớn thì nói với tôi, ngặn chặn cho cô ấy biết. Những lão cổ đông ở đây đều là cáo già thành tinh hết rồi, cô ấy một mình đối phó không nổi đâu."

"Tôi hiểu rồi."

Giang Minh Triết đứng đợi ở bên ngoài để Cao Minh Thành vào nói chuyện với Khang Dụ.

Lúc trở lại phòng làm việc của An Tịnh Nhã, Cao Minh Thành bất giác nhìn ra ngoài qua tường kính lớn, thấy mây đen đang kéo đến, báo hiệu một cơn mưa sắp đổ xuống.

"Để tôi xuống dưới chuẩn bị ô trước." Giang Minh Triết nói xong rời ngay.

Cao Minh Thành vẫn đứng im lặng như cũ nhìn lên bầu trời.

Những lần trước, những hôm thời tiết như vậy tính tình An Tịnh Nhã sẽ thay đổi rất xấu, có vẻ như là lúc trạng thái cô mất cân bằng nhất, phải chiến đấu với một thứ nguy hiểm nhất. Nhưng bây giờ khác rồi, cô cười nhiều hơn, trạng thái cũng luôn là vui vẻ. Nhưng nhìn dáng vẻ cô bất chấp để trả thù, Cao Minh Thành vẫn không vui. Anh vẫn muốn anh là người thay cô trả thù. Vì một nguyên do nào đó mà đến giờ anh vẫn chưa hiểu được, anh chỉ muốn cô sống một cuộc sống bình thường, hàng ngày đi chơi đi mua sắm với bạn, không phải lo nghĩ hay tính toán gì cả.

.....

An Tịnh Nhã đến giờ đi ngủ nằm trên giường vẫn ôm một sấp tài liệu chăm chú xem. Cao Minh Thành sau khi giải quyết một số công việc từ thư phòng quay lại nhìn thấy vậy liền không vui, chân dài đi đến rút tài liệu trong tay An Tịnh Nhã ra.

"Muộn rồi mau ngủ đi. Em vừa khỏe lại, đừng cố quá lại hại thân."

Đợi Cao Minh Thành nằm xuống, An Tịnh Nhã xoay người tựa vào ngực anh, tựa ôm qua người anh, nhắm mắt lại. Cao Minh Thành có chút lo lắng hỏi: "Sao thế?"

"Không có, đột nhiên có cảm giác ôm anh ngủ sẽ an toàn."

Cao Minh Thành liền bật cười đưa đôi tay rộng ôm lấy An Tịnh Nhã. Anh nhớ lại ngày đầu tiên ngủ với cô, lúc đó cô rất xa lánh, còn bày ra trạng thái chán ghét ghê tởm anh.

Bây giờ khác rồi, tự nhiên lại có thể bình yên ôm nhau ngủ như vậy.

Bên ngoài, cơn mưa nặng hạt vẫn rơi lộp bộp đập vào cửa kính, tia sét vẫn rạch ngang bầu trời chưa chấm dứt, tiếng sấm cũng như đang ganh đua mà kêu liên tục. Nhưng trong căn phòng dưới ánh sáng màu vàng nhẹ lại là một khoảng không gian bình yên đến lạ.