Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Kiếp Sinh Phùng

Chương 5: Dị Mộng Của Quái Nhân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sự cô độc nơi cấm địa

Nơi Quái nhân lặng lẽ sống ẩn dật được gọi là Phong Ảnh Cốc trong truyền thuyết và vẫn được người dân hai Vương quốc truyền tai nhau qua các thế hệ. Mặc dù chưa từng một lần được đặt chân lên hay thậm chí nhìn thấy sự tồn tại của huyền cốc này song theo những gì mô tả trong một cuốn sách cổ của vị cố nhân, từng là nữ kiếm khách vang danh khắp thiên hạ thủa khai thiên lập địa. Nó nằm dưới sự cai quản của Phong thần, bên trong như một vương quốc thu nhỏ của cỏ cây, hoa lá và muông thú. Khung cảnh bình yên cùng cuộc sống trôi qua êm đềm chính là những từ ngữ để miêu tả về nơi đây. Bên ngoài huyền cốc đối lập hoàn toàn với sự thanh bình ấy, Phong thần đã làm phép lạ, tạo ra ảo ảnh của sự tàn khốc, tiêu điều giống như một nơi hoang vu không thể tồn tại dù chỉ lấy một dấu hiệu nào của sự sống, chỉ có những hốc cây trơ trụi ẩn hiện phía sau làn khói nghi ngút, phả lên từ sông Họa Thủy.

Phong thần được mô tả trong tư liệu cổ là một bậc kỳ tài hiếm có, thi thoảng ngài ấy mới hiện nguyên hình nô đùa cùng muông thú và nằm tựa vào những phiến đá phủ đầy rêu phong rồi đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh làm say đắm lòng người, nó tựa như chốn tiên giới của tận cùng thiên địa. Nhân dạng của Phong thần được nữ kiếm khách họa lại với vẻ ngoài lạnh lùng đầy bí ẩn, đôi mắt luôn ánh lên vẻ đượm buồn và cô độc, phảng phất chút phong lưu, nho nhã chốn hồng trần. Y phục ngài diện trên mình mang dáng dấp của những chiến binh cổ đại thuộc Phong quốc thủa sơ khai và đập vào mắt người nhìn một màu xanh ngọc bích với chiếc thắt lưng làm từ lớp da thú. Tổng thể trở nên hài hòa và độc đáo khi bộ tóc dài với hàng mái được hớt lên và vắt ngược về phía sau, tết thành một dải xoắn tới giữa lưng cũng mang màu xanh ngọc bích dị thường. Đó là tất cả những gì mà Phong Ảnh Cốc vô thức tồn tại trong nhân gian qua biết bao kiếp nhân sinh.

Vũ Ninh gượng hỏi: "Ta đã ngủ bao lâu rồi? Và đây là đâu?"

Quái nhân lạnh lùng đáp: "Ba ngày ba đêm."

Vũ Ninh ngồi bật dậy hoang mang tự vấn chính mình: "Làm sao có thể? Sao ta không cảm thấy đói hay khát."

Quái nhân thẫn thờ giải thích: "Nàng đã uống nước từ những nhụy hoa."

Vũ Ninh buồn bã đưa mắt nhìn xung quanh ngôi nhà lá đơn sơ và nhẹ nhàng nói: "Khi nào huynh sẽ đưa ta về? Phụ thân, Mẫu thân và cả Tiểu Huệ Tử sẽ rất lo lắng."

Quái nhân thản nhiên đáp lời: "Có thể là sau một hoặc hai năm."

Vũ Ninh đứng dậy vừa di chuyển nặng nề về phía Quái nhân đang tựa mình bên bậu cửa, khoanh tay và nhìn ra vô định vừa nói như van xin: "Không thể nào ... rút cuộc huynh là ai? Những gì mà huynh thực sự muốn? Ta sẽ xin Phụ thân ta làm cho h ..."

Lời còn chưa kịp nói hết, cả người Vũ Ninh không còn chút sức lực để gắng gượng bước tiếp, cơ thể nàng từ từ đổ rạp xuống, Quái nhân liền dang tay đỡ lấy tấm thân hao gầy của nàng. Cả hai cùng ngồi xuống trong không gian u tịnh, chỉ le lói một vài tia nắng của buổi chiều tà còn xót lại rọi vào. Gương mặt mệt mỏi của Vũ Ninh tựa vào cánh tay của Quái nhân, đôi mắt nàng nhìn vô hồn vào kẻ xa lạ ấy, rồi từ từ nhắm nghiền theo từng nhịp vuốt của một bàn tay thô ráp lên chiếc má vẫn còn ửng hồng bởi sự tức tối để lại.

Kinh đô Vũ Quốc chìm trong âu lo

Đoàn rước kiệu của tam công chúa đã không trở về vào ngày diễn ra lễ hội chào đón nàng, khiến cả trong và ngoài cung bàn tán xôn xao về sự an nguy của nàng công chúa tội nghiệp trong khi chờ thông cáo chính thức từ Vũ Vương.

Người dân dò hỏi thông tin đám lính tuần tra trong khu chợ ven kinh đô

Một tiều phu hỏi với: "Thưa quan sai! ... tiểu công chúa tội nghiệp của chúng thảo dân đang ở phương nào?"

Một quan sai hung hãn giật phăng cánh tay gầy guộc của người tiều phu chất phác và quát lớn: "Nhà ngươi muốn tìm đến cái chết sao? Cút mau cho ta."

Người tiều phu mếu máo đáp: "Xin quan sai hạ giận! ... tiểu nhân ... không giám ... không ..."

Tiếng thì thầm vào tai nhau của những người dân tò mò xúm lại từ xa vọng tới: "Mau ... mau đi thôi ... kẻo rước họa vào thân."

Đám đông tản ra để lại một sự im lặng tới nghẹt thở khiến người cầm gươm đao, thân mang trọng trách luôn giữ gương mặt đăm chiêu, lo lắng. Kẻ trôi theo guồng sống diễn ra hàng ngày vẫn thường trực trên gương mặt sự hối hả giờ đã phải nhường chỗ cho nỗi muộn phiền, sự sợ hãi trước những mối đe dọa có thể xảy đến bất ngờ khi vị thần thiêng liêng trong lòng họ đang bặt vô âm tín.

Cơn thịnh nộ của Vũ Vương tại Ngự thư phòng

Vũ Vương vừa nhìn thấy cận vệ hộ tống tam công chúa hồi cung, liền giật lấy ly trà từ tay Linh hậu ném mạnh về phía cửa Ngự thư phòng rồi quát lớn: "Ngươi còn giám vác cái xác vô dụng về diện kiến ta sao? Nhà ngươi đã làm gì? Nữ tử tội nghiệp ... của ta ... khụ ... khục ... khụ ..."

Chưa dứt lời Vũ Vương đã ho dữ dội và gục xuống trong vòng tay Linh hậu.

Liên Ngọc cảm thấy ân hận vô cùng, quyết không né tránh chiếc ly đang lao băng băng tới gương mặt mình và để lại một vết rạch dài trên gò má hốc hác, sau đó quỳ rạp người xuống sàn và thốt lên từng lời day dứt: "Tội thần đáng chết ngàn vạn lần ... Đại Vương ... tội thần ..."

Linh hậu gạt vội hàng nước mắt lăn dài trên má, vội đỡ Vũ Vương ngồi lên long ỷ rồi khẽ trấn an: "Nữ tử còn chưa rõ sống chết ... xin Đại Vương giữ gìn long thể." và quay sang phía Liên Ngọc vẫn đang cúi gằm quỳ phía dưới chờ luận tội mà nhắc nhở: "Ngươi hãy dẫn thêm binh lính lục tung Thần Phong Lâm ... nhất định phải đưa tam công chúa bình an hồi cung."

Liên Ngọc nhanh chóng dập đầu nhận lệnh: "Tội thần tuân mệnh! ... xin cáo lui."

Linh hậu thẫn thờ nhìn theo bóng người cận vệ trung thành khuất dần, khẽ ôm phu quân vẫn còn dư âm từ cú sốc vào lòng để vỗ về an ủi mà không hay biết sự hả hê trong ánh mắt của vị Thái tử mưu sâu kế hiểm, đang lén nhìn họ từ hướng cửa phụ của Ngự thư phòng.

Viễn cảnh náo động trong dị mộng của quái nhân

Trong khi chờ cho nữ tử mà mình cứu vớt sinh mạng thức giấc, Quái Nhân nằm thϊếp ngủ trên chiếc giường thô sơ, được làm từ một phiến đá lớn với hình thù kỳ dị, phủ trên nó là những chiếc lá khô đệm dưới một vài tấm da cừu, được đan kết lại rất tinh xảo. Một nụ cười bỗng dưng ngự trị trên gương mặt đang chìm sâu trong dị mộng ảo diệu.

Vũ Ninh ngơ ngác nhìn xuống gương mặt nhen nhóm một niềm hạnh phúc lạ thường của Quái Nhân mà tự vấn: "Huynh ấy nằm mộng giữa thanh thiên bạch nhật sao?"

Quái Nhân bị đánh thức bởi câu hỏi ngây ngô của Vũ Ninh, từ từ mở mắt, ngẩn ngơ nhìn nàng một lúc rồi đáp lại lạnh lùng: "Ta không được phép nằm mộng chăng?"

Vũ Ninh ngượng ngùng lắc đầu phân trần: "Ta không có ý đó ... chỉ là ... từ khi gặp huynh, chưa bao giờ ta thấy huynh biểu lộ niềm hứng khởi ... ta còn nhầm huynh với những sát thủ đó ... xin hãy thứ lỗi cho ta!"

Quái Nhân đứng bật dậy đỡ Vũ Ninh ngồi xuống giường đá rồi xoay người nhìn những chú chim non đang kiếm mồi mà đáp lại lời nói chân thành của nàng: "Ta vốn không biết thứ cảm giác của hỷ nộ ái ố trong nhân gian là như thế nào ... chỉ là mơ hồ cảm thấy bình yên và ấm áp khi nắm tay nữ nhân ấy và lũ trẻ ... trong giấc mộng thoảng qua."

Vũ Ninh sợ hãi rụt vội tay lại sau khi bị Quái Nhân vô thức nắm lấy trong lúc tả lại cảnh tượng diễn ra ở dị mộng của chàng ta và tò mò hỏi: "Huynh mơ về nương tử và hài tử của mình?"

Quái Nhân đứng dậy và nói vu vơ: "Nàng nghĩ vậy ... thì cứ cho là vậy."

Vũ Ninh bước vội theo sau Quái nhân tiến sâu vào một hang động rồi gượng gạo hỏi: "Khi nào ta có thể rời khỏi đây? Xin hãy giúp ta hồi cung! ... phụ mẫu ta đang rất lo lắng ... ta không thể chờ tới một hay hai năm ... ta sẽ hậu tạ ơn cứu mạng của huynh ... xin hãy cho ta biết thứ mà huynh ... m?"

Chẳng kịp để Vũ Ninh dừng lời, Quái Nhân thẳng thắn cắt ngang: "Hãy sinh cho ta một hài nhi."

Vũ Ninh bàng hoàng như không tin nổi vào tai mình, miệng chỉ biết lắp bắp: "Huynh ... không thể nào ... huynh chưa tỉnh mộng ư."

Quái Nhân quay lại, di chuyển nhanh lẹ kịp chặn không cho Vũ Ninh chạy về hướng cửa hang động và nói lớn: "Chẳng phải ... nàng nói sẽ hậu tạ ta sao? Hay nàng tính nuốt lời?"

Vũ Ninh lúng túng quay sang hướng khác và nói: "Ta không có ý đó ... có lẽ do huynh chưa tỉnh ngủ mà thôi ... xin hãy để ta đi!"

Quái Nhân một tay nâng cằm Vũ Ninh để gương mặt nàng đối diện với mình, một tay còn lại ghì chặt cơ thể nàng rồi gằn giọng nói: "Đừng lảng tránh thêm nữa ... giờ chắc nàng đã hiểu khi ta nói sau một hoặc hai năm ... sau khi nàng hạ sinh bình an, ta sẽ để nàng đi."

Vũ Ninh không thể giữ được bình tĩnh như thường khi mà tức giận la mắng: "Ta đã nghĩ huynh khác họ ... nhưng giờ huynh còn xấu xa hơn họ ... huynh đừng vọng tưởng ... hãy lấy mạng của ta."

Quái Nhân lấy tay giữ miệng của Vũ Ninh một cách thô bạo rồi hờ hững nhìn đôi mắt ngấn lệ như trực trào khỏi khóe mắt đỏ rực của nàng và nghiêm nghị nói: "Ta đã từ bỏ suy nghĩ điên rồ này cách đây nhiều năm về trước ... nhưng khi thấy nàng ... du͙© vọиɠ đó lại trỗi dậy ... ta đã sống quá lâu để hiểu sự cô độc thấm vào xương tủy ... nhưng nếu có ai đó bầu bạn ... sự bất tử này sẽ có ý nghĩa hơn chăng?"

Vũ Ninh cố gắng dùng hết chút sức lực yếu ớt còn xót lại để đẩy gã Quái Nhân hồ đồ ra, song nàng hoàn toàn bất lực, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ánh mắt lạnh lùng nhưng lại tạo cảm giác không gợn chút tội lỗi nào với người đối diện cho cái suy nghĩ hoang đường đó, rồi từ từ thϊếp đi trong vòng tay của người mà nàng hiện không thể phân biệt được thiện hay ác tồn tại trong con người ấy.
« Chương TrướcChương Tiếp »