Chương 5: Cân nhắc ở lại

Qua một hồi náo loạn, Hàn Nguyệt Khuynh từ chỗ sói trắng biết được mặt gương tên thật gọi Yểm Ảnh, là một phần thần hồn yếu đuối bị Ma Vương vứt bỏ dưới chân Sinh Bích, có thể thấu hiểu mọi ý niệm của con người từ đó tạo nên ảo ảnh điều khiển tâm trí, đồng thời cũng nhìn ra họa kiếp gần nhất của họ.

Sói trắng vô tình nhặt được nó trong lúc đang đi dạo xung quanh, sẵn tiện nhặt về nhìn cho vui, sau đó rất nhanh liền nhàm chán quăng đến chỗ này không để ý nữa.

Mà nàng nghe xong ù ù cạc cạc cả nửa ngày, cuối cùng dần dần tiếp thu việc bản thân đang sống trong một thế giới tiên ma lẫn lộn. Nàng chỉ là nữ tử phàm tục bình thường, nếu không phải vì ca ca nhận lời trưởng thôn muốn trèo lêи đỉиɦ Sinh Bích lấy Sinh Thạch, khiến nàng trong lúc tuyệt vọng gặp được sói trắng thì có lẽ cả đời nàng cũng chẳng biết được thế gian có bao nhiêu rộng lớn.

Sói trắng nói với nàng, bình thường yêu tộc tu luyện thuần túy đều tránh lảng vảng xung quanh khu vực con người sinh sống, chỉ một số ít vì muốn đi đường tắt mà làm hại đến con người. Nàng nhìn Yểm Ảnh âm dương quái khí hỏi: "Vậy còn thứ này?"

Yểm Ảnh đã cho nàng thừa hưởng đọc tâm thuật của nó coi như bù đắp tổn thất tinh thần vừa gây ra, bây giờ lại bị chỉ thẳng mặt thì rất tức giận: "Ta không có làm hại ngươi!"

Hàn Nguyệt Khuynh không cho là đúng: "Rõ ràng ngươi muốn nuốt ta!"

"Ngươi đừng nói như chính mình thơm ngon lắm, ta thèm vào! Chẳng qua bổn đại tiên thấy trên người ngươi bám mùi tên cẩu đần kia nên muốn nhìn thử thôi, ai biết tự dưng hắn lại cắn ta!" Yểm Ảnh rất u oán.

Việc này phải kể đến chuyện xưa của nó và sói trắng.

Lần đầu tiên gặp nhau ở chân Sinh Bích nó đã cảm nhận được con sói này không phải chỉ là súc sinh thông thường, người hắn ta đượm mùi oán khí, nhưng những oán khí kia không xuất phát từ bản thân hắn, lại giống như được hắn hấp thu từ những vong hồn có chấp niệm sâu nặng chết ở vách núi dưới đỉnh Sinh Bích.

Nó cũng đã cố gắng thâm nhập vào tâm trí hắn ta mấy lần nhưng đều thất bại, chỉ khi nào hắn muốn nó nghe nó mới có thể nghe, đây cũng là cái gai trong lòng nó, bởi từ trước đến nay chưa từng có người nào khiến nó bó tay chịu trói như vậy.

Nó cũng phát hiện ra sinh vật nào chỉ cần đến gần hắn, bất kể là người, yêu hay ma,... thì hồn phách sẽ được gột rửa cho thanh sạch, tinh thần lẫn thể xác đều trở nên hoan hỉ vô cùng. Lúc nãy nó "nuốt" Hàn Nguyệt Khuynh vào cũng chỉ vì muốn xem thử nàng có phải cũng như vậy hay không mà thôi.

Hàn Nguyệt Khuynh nhìn Yểm Ảnh bị mình nói cho tức đến ngũ quan co rúm, vừa buồn cười vừa hả hê: "Ngươi cũng nhận vơ ít thôi, rõ ràng sói trắng nói người chỉ là một phần thần hồn bị vứt của ma tộc, mở miệng một tiếng đại tiên hai tiếng đại tiên, cũng không sợ thần tiên người ta nghe được cho sét đánh chết ngươi!"

"Ngươi...!" Yểm Ảnh bị nàng nói cho cứng họng, chỉ đành quay sang oán giận liếc sói trắng một cái. Như thế nào không biết nể mặt, cả chuyện này cũng nói cho nàng ta biết vậy?!

Sói trắng không để ý đến nó, dùng ý niệm truyền đạt tới Hàn Nguyệt Khuynh đang đứng bên cạnh: [Nàng đi theo ta!] Sau đó liền xoay lưng bước ra ngoài.

Hàn Nguyệt Khuynh đầu đầy tò mò bước theo hắn, còn không quên chụp lấy Yểm Ảnh đang giận dỗi mang bên người.

Chỉ thấy sói trắng một bước nhẹ nhàng phóng người qua hàng rào, từ đó lôi ra con thỏ nhỏ còn đang giãy dụa yếu ớt. Hắn tha nó đến đặt xuống bên chân nàng, dùng chi trước to lớn giữ lại không cho con vật chạy thoát. Ý niệm hóa thành âm thanh nam nhân tràn đầy chờ mong trong đầu Hàn Nguyệt Khuynh: [Có thức ăn rồi, nàng sẽ ở lại đúng không?]

Nàng hơi sửng sốt, hết nhìn thỏ nhỏ lại nhìn hắn. Đây là... Lúc sáng hắn rời đi để bắt sao? Vì muốn nàng ở lại đây nên mới tìm về cho nàng?

Hàn Nguyệt Khuynh áy náy cúi đầu, giọng nói có chút yếu ớt: "Ta... Nơi đó có bài vị của cha nương cần ta tế bái, còn có đồng loại của ta... " Dù sao nàng cũng không thể ở lại đây mãi.

Nàng chấp nhận được việc trên đời tồn tại yêu ma, chấp nhận cùng bọn hắn kết giao bằng hữu là vì từ nhỏ đã được nghe qua không ít thoại bản, tin rằng yêu ma cũng như con người đều phân biệt ra có tốt có xấu. Nhưng suy cho cùng nàng cũng chỉ là phàm nhân, nàng nên sống cuộc sống mà một phàm nhân bình thường sẽ sống.

Sói trắng nghe thấy nàng nói như vậy cũng không quá bất ngờ, chỉ là hắn hơi thất vọng, ủ rũ nhất lên chân trước. Thỏ trắng thấy mình có cơ hội sống sót lập tức vùng dậy, chớp mắt phóng vèo vào rừng cây bên cạnh, rất nhanh đã mất hút không thấy tâm hơi đâu nữa, nào có nửa điểm giống như lúc nãy thoi thóp sắp chết.

Đúng lúc này Yểm Ảnh vốn đang bị nàng kẹp bên người bỗng nhiên rung động, giọng điệu quái dị khiến người ta không nghe ra ý tứ: “Ta nghĩ ngươi tốt nhất đừng về thì hơn.” Lúc nãy ngoài việc cảm nhận hồn phách nàng nó còn tình cờ nhìn thấy được một chuyện.

Hàn Nguyệt Khuynh không cho là đúng, lôi Yểm Ảnh từ bên người đưa lên trước mặt, cùng nó mắt đối mắt chất vấn: “Tại sao? Ta cứ nhất định muốn về thì sẽ thế nào?”

“Ta cũng tốt bụng nhắc nhở ngươi thôi, nghe hay không cũng đâu ảnh hưởng đến ta.” Nó chán ghét lườm nàng, tỏ vẻ ‘chẳng sao cả, không phải việc của ta’: “Có phải ngươi có một cái trưởng thôn họ Thịnh cùng một vị đại thẩm sát vách gọi Vương thị hay không?”

“Đúng vậy!” Hàn Nguyệt Khuynh hơi ngạc nhiên, nhưng chợt nhớ đến sói trắng từng nhắc qua việc Yểm Ảnh có thể từ hồn phách người khác nhìn thấu đại họa gần nhất của người đó, sống lưng nàng bất giác lạnh lẽo: “Hai người bọn họ thì thế nào?”

Trước đây Vương thị đối nhân xử thế cũng không quá tệ. Nhưng từ khi con trai nàng ta mang theo thê nhi bỏ quê mà đi, để lại một mình lão nhân gia ở đây chịu khổ, tính tình nàng ta liền chuyển biến xấu.

Gia đình hai nhà vốn là hàng xóm lâu năm đáng lý ra phải thân thiết hơn so với các thôn dân khác, nhưng cũng vì nàng ta suốt ngày gây sự tranh cãi om sòm mà mất đi hòa khí, đánh đến gà bay chó sủa loạn hết cả lên. Kể từ khi cha nương nàng qua đời, hai huynh muội nàng ở thôn có gặp nàng ta cũng sẽ cố gắng đi đường vòng, không muốn vừa chướng mắt mình chướng luôn mắt người.

Còn trưởng thôn Thịnh… Hàn Nguyệt Khuynh còn nhớ rõ mồn một cái đêm ông ta đến nhà nàng vừa quỳ vừa dập đầu xin ca ca nàng trèo lêи đỉиɦ Sinh Bích, mặc kệ cho huynh ấy có từ chối thế nào cũng không ngăn được. Ông ta lấy lý do trong thôn chỉ còn một mình ca ca là thanh niên trai tráng, nói thế nào cũng muốn huynh ấy hy sinh bản thân, còn hứa nếu chuyện này thành công nhất định sẽ đứng ra thay nàng tìm một mối hôn sự tốt, cuối cùng ca ca nàng cũng mềm lòng thuận theo.

Hàn Nguyệt Khuynh biết huynh ấy làm vậy cũng là vì nàng suy tính. Nơi thâm sơn cùng cốc hẻo lánh như ở đây, nữ nhân trên không có phụ mẫu, dưới không có tiền tài làm của hồi môn như nàng, cho dù có xinh đẹp đến mấy cũng vô dụng, rất khó gả đi.

Nhưng cuối cùng vẫn là uổng mạng vô ích mà thôi!

“Lúc chạm vào ngươi ta vô tình nhìn thấy bọn họ, nghe ngươi gọi thế thôi, còn về là kiếp nạn gì thì thứ cho ta không thể nói rõ.” Yểm Ảnh tự biết thiên cơ bất khả lộ, coi như thấy nàng không tệ mới thiện ý nhắc nhở mà thôi.

Hàn Nguyệt Khuynh có chút khó tin, bọn họ hai cái lão nhân thì có thể làm gì được nàng?

Nhưng nàng biết Yểm Ảnh không có lý do để gạt nàng, nó cũng đâu phải giống như sói trắng hy vọng nàng ở lại, mà cho dù là sói trắng nói ra chuyện này nàng cũng tình nguyện tin tưởng hắn.

Nghĩ đến ngôi nhà cũ nát của mình ở Hà Thôn, trong lòng nàng không khỏi ngậm ngùi. Nơi đó có ký ức trưởng thành, có xích đu tự tay phụ thân làm cho nàng, có rèm cửa tự tay mẫu thân nàng thêu, còn có vườn rau ca ca giúp nàng cuốc đất… Tất cả mọi thứ đều khiến nàng lưu luyến không nỡ rời đi.

“Ta… ta muốn suy nghĩ một lúc!” Nàng ngồi xuống tảng đá lúc sáng sói trắng đặt mình lên, đem Yểm Ảnh giao cho hắn.