- Hoặc đầu hàng hoặc chết.
Lục Thanh hướng Mác Ma lạnh nhạt nói. Hắn chẳng cần biết đối phương khinh địch hay không khịch địch, thất bại liền phải trả giá.
- Trong từ điển của ta không có hai chữ đầu hàng.
- Ta nghe nói ngươi đánh nhau rất tốt, hôm nay muốn kiến thức một chút.
- Nếu là nam nhân đánh cái thống khoái đi.
Mác Ma lắc đầu, thuận tiện rút một thanh dao găm, ánh mắt sắc lạnh.
Lục Thanh khóe miệng nhếch lên, mặt hàng này cũng dám khiêu chiến hắn, đây cũng quá coi thường hắn.
Ầm
Lục Thanh rút súng bóp cò, Mác Ma hai mắt trừng lớn tỏ ra khó có thể tin, trên trán nhiều thêm một lỗ máu, cả người đổ ầm xuống đất chết không nhắm mắt.
- Ngươi tính thế nào?
Giải quyết Mác Ma, Lục Thanh nhìn về phía tên đại đội phó. Tên kia giờ phút này run lẩy bẩy, mặt mày tái nhợt, xem bộ bị dọa sợ.
- Đừng gϊếŧ ta, ta đầu hàng.
Đại đội phó bị Lục Thanh nhìn tới, hồn bất phụ thể vội vàng quỳ xuống, dập đầu. Hắn không muốn chết.
- Các ngươi là ai?
Lục Thanh thu súng híp mắt nói. Năng lực tác chiến của đám người này không phải dạng tầm thường, bọn họ chính là đối thủ mạnh nhất Lục Thanh gặp phải kể từ khi khai chiến, thế nên hắn sinh lòng hiếu kỳ, muốn biết đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào.
- Chúng ta là Phi Ưng đặc chiến đội, nhận mệnh lệnh cấp trên đến đây phục sát ngươi.
Đại đội phó do dự trong chốc lát cắn răng nói.
- Phi Ưng đặc chiến đội?
Lục Thanh còn chưa lên tiếng, Ngô Văn Lâm lẫn mấy tên đại đội trưởng đồng thanh kinh hô, ánh mắt nhìn tên đại đội phó kia hiện đầy vẻ khϊếp sợ.
- Lợi hại sao?
Lục Thanh nhịn không được hỏi.
- Lợi hại, đương nhiên lợi hại.
- Phi Ưng đặc chiến đội tiếng tăm lừng lẫy, xếp thứ tư trên bảng xếp hạng đội đặc chiến toàn cầu.
- Những năm gần đây bọn họ thực hiện vô số vụ ám sát nguyên thủ các nước, không một lần thất bại, đi đi về về như vào chốn không người, gieo rắc không biết bao nhiêu ám ảnh kinh hoàng.
Ngô Văn Lâm giải thích, càng nói càng kích động. Hắn không tài nào tưởng tượng nổi, đối thủ của bọn hắn vậy mà là đại đội Phi Ưng trong truyền thuyết. Nhưng như vậy thì thế nào, vẫn như cũ bị đánh cho không còn manh giáp, cái này đủ để Ngô Văn Lâm khoe khoang cả một đời.
Chúng chiến sĩ không giấu được hưng phấn, mắt nhìn Lục Thanh ẩn chứa vô tận sùng bái. Tiểu đoàn trưởng không hổ là tiểu đoàn trưởng, cái gì chó má Phi Ưng, gặp phải tiểu đoàn trưởng chính là một đám gà con.
Tên đại đội phó cúi đầu, xấu hổ không thôi, ai có thể tin đại đội Phi Ưng khiến địch nhân nghe tin đã sợ mất mật, lại thất thủ trước một đám binh tôm tướng cua.
Lục Thanh gật đầu, nhưng không quá kinh ngạc, chỉ mấy tên tôm tép nhãi lại có thể làm mưa làm gió, một ngày kia đại đội đặc biệt của hắn không biết sẽ là cái dạng gì.
- Các ngươi làm sao biểt ta sẽ đi ngang qua nơi này mà chờ sẵn?
Lục Thanh hỏi, đây mới là điểm mấu chốt.
- Chúng ta nhận được tình báo.
Tên đại đội phó nói, hắn bây giờ đã là tù binh, mạng sống trong tay Lục Thanh, cho nên không dám giấu diếm.
- Tình báo? Hóa ra có nội gián.
Lục Thanh chép miệng, xem ra sau này phải cẩn thận chút.
- Ngươi có bản đồ phòng thủ thôn Sa Hà sao?
Lục Thanh lại hỏi, hai mắt lấp lóe. Trận chiến này đυ.ng phải xương cứng, chí ít có hơn ba trăm người thương vong, Lục Thanh vốn dự định lui binh, nhưng ý nghĩ đột phát, hắn nảy sinh một kế hoạch mới.
- Không có!
Tên đại đội phó ấp úng trả lời.
- Ồ, vậy ngươi có thể đi chết được rồi.
Lục Thanh lạnh lùng nói, sát ý vô tận.
- Không, đừng gϊếŧ ta, ta nói, cái gì đều nói.
Đại đội phó phát hoảng, hắn không định bán nước, nhưng hắn sợ chết.
Rất nhanh một tấm bản đồ được đưa đến trên tay Lục Thanh, đây là đại đội phó dựa theo ký ức vẽ ra.
- Hứa Thế Vinh, phân một tiểu đội cùng các thương binh, áp giải tên này về hậu phương giao cho sư đoàn trưởng xử lý.
- Thi thể chiến sĩ tạm thời tìm chỗ an táng, đợi ngày thắng lợi ta lại đến tiễn các huynh đệ về với gia đình.
Lấy được bản đồ Lục Thanh lập tức phân phó, thần sắc phức tạp. Chiến tranh hy sinh là điều khó tránh, nhưng không khi nào khiến người hết thương tâm.
- Mục tiêu thôn Sa Hà xuất phát, đêm nay chúng ta nhất định đánh một trận xinh đẹp, an ủi các chiến sĩ trên trời có linh thiêng.
Thu dọn một chút chiến trường, an táng xong cho chiến sĩ hy sinh, Lục Thanh hạ lệnh xuất phát.
Đại bộ đội áp sát thôn Sa Hà cách khoảng năm km, Lục Thanh cho quân dừng lại. Tạm thời nghỉ ngơi lấy sức, đêm nay đánh bất ngờ.
- Tiểu đoàn trưởng, thật có thể đánh sao?
Ngô Văn Lâm hướng Lục Thanh nói. Dẫn theo mấy trăm người tập kích một sư đoàn quân chủ lực, thấy làm sao cũng hết sức hoang đường. Ngô Văn Lâm hoàn toàn không biết Lục Thanh trong hồ lô giấu thứ gì, là ai cho hắn lá gan đánh xuống trận chiến này.
- Đổi lại ngươi là bọn họ, sẽ cho rằng đại đội Phi Ưng thất thủ sao?
Lục Thanh không trả lời mà hỏi ngược lại.
- Làm sao có thể, nếu sớm biết phục kích chúng ta là đại đội Phi Ưng, ta liền khuyên ngươi chạy trốn, đám người này quá đáng sợ.
Ngô Văn Lâm thành thật nói. Mặc dù thắng, nhưng nghĩ lại vẫn có chút không chân thực, đại đội Phi Ưng a, nói diệt liền diệt, quả thực giống như nằm mơ.
- Chính vì như thế, cho nên ta khẳng định quân trú đóng Sa Hà đêm nay hẳn là ngủ rất ngon.
Lục Thanh cười cười.
- Ý của ngươi là...
Ngô Văn Lâm nói đến một nửa liền ngậm miệng, hai mắt sáng rực. Một cỗ tự tin mạnh mẽ xông lên đầu.
Không sai, bởi vì ỷ vào đại đội Phi Ưng, cho rằng có bọn họ làm lá chắn sẽ không tồn tại nguy hiểm, nếu có cũng sớm làm ra cảnh báo.
Cho nên nói, có Phi Ưng tại, đối phương không có khả năng lo trước sợ sau, từ đó sản sinh tâm lý an toàn, dẫn đến lơ là phòng thủ. Đây chính là cơ hội tốt, đừng nói một sư đoàn, mười sư đoàn cũng chỉ như hổ giấy.
Nửa đêm, trong khi đại bộ đội đang ngủ, Lục Thanh liền tự thân đi thăm dò tình hình quân địch.
- Quả nhiên.
Lục Thanh trốn một bên quan sát, chiếu theo bản đồ phòng thủ, cái thôn này bị vây thành thùng sắt. Nhưng giờ phút này lại nới lỏng đi rất nhiều.
Trên chiến trường, thiếu ngủ là điều không thể tránh khỏi, vậy nên nhân cơ hội có đại đội Phi Ưng làm lá chắn, địch quân hẳn là tranh thủ ngủ nhiều một chút.
Không định ở lâu bên ngoài, Lục Thanh nhanh chóng xâm nhập doanh trại, khoảng một giờ sau hắn quay trở ra, trên miệng treo một nụ cười lạnh.
- Cho bộ đội tập hợp, áp sát mục tiêu.
Lục Thanh hướng bộ đàm nói.
Nửa giờ sau, Ngô Văn Lâm dẫn theo bộ đội xuất hiện bên cạnh Lục Thanh. Gọi lại mấy tên đại đội trưởng, sau khi đưa cho bọn họ phương án hành động, mấy trăm người nằm im đợi lệnh.
- Hành động.
Đồng hồ chỉ vào hai giờ sáng, Lục Thanh khẽ nói, dứt lời hắn vọt lên phía trước, lấy tốc độ cực nhanh tiêu diệt mấy tên gác cổng, hai thanh phi đao bay ra kết thúc sinh mệnh của hai tên lính trên tháp canh. Không bao lâu, tháp canh liền bị hai chiến sĩ Tinh Nam chiếm giữ.
Trong điện quang hỏa thạch Lục Thanh lặng im không một tiếng động diệt đi hai tiểu đội tuấn tra, xông thăng về phía bộ chỉ huy.
Những người khác ba người một tổ tản ra hành động, rất nhanh vô số người trong giấc mộng chết đi. Rạng sáng năm giờ, Lục Thanh mang theo bộ đội rút lui. Mặc dù không một tiếng súng, nhưng sư đoàn mấy vạn người không có người mảy may sống sót, triệt để bị xóa sổ.