Chương 36: Xảy Ra Chuyện

Lục Thanh loay hoay hơn nửa giờ, một tòa Tụ Linh trận cỡ nhỏ rốt cuộc được hắn bày ra.

Trận thành, thiên địa linh khí từ bốn phương tám hướng lập tức vọt về phía trung tâm trận pháp, căn phòng nhỏ trong phút chốc tràn ngập thiên địa linh khí.

- Tạm được!

Lục Thanh gật gật đầu, xem như hài lòng.

- Lục đại ca, cứu mạng!

Ngay tại thời điểm Lục Thanh chuẩn bị tu luyện, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của Trần Mộng Dao.

- Lục đại ca, cứu mạng.

Không đầy một giây sau, Trần Mộng Dao đẩy cửa vọt vào, nàng thở không ra hơi, đầu tóc rối bù, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập hoảng sợ cùng lo lắng.

- Chuyện gì xảy ra?

Lục Thanh không khỏi kinh ngạc, nhíu mày nói. Hắn biết, có đại sự.

- Tỷ tỷ cùng Hứa gia ba huynh muội bị đại trưởng lão bắt đi, hiện tại đang trên đường áp giải đến pháp trường.

- Lục đại ca, cầu ngươi cứu tỷ ta, chỉ cần ngươi chịu ra tay, ngươi muốn ta làm gì ta đều làm, ta không thể không có tỷ tỷ.

Trần Mộng Dao gấp khóc, nói đoạn liền muốn quỳ xuống.

- Ta đi cùng ngươi, dẫn đường.

Lục Thanh ngăn lại Trần Mộng Dao, kế đến mở miệng nói. Hứa gia huyng muội hắn có thể không quan tâm, nhưng Trần Thanh Thúy hắn nhất định phải quản. Không vì cái gì, chỉ vì hắn xem nàng là bằng hữu.

- Đa tạ Lục đại ca!

Trần Mộng Dao kích động, vội vàng xoay người rời đi, Lục Thanh theo sát phía sau.

Không cần nói cũng biết chuyện này có liên quan đến Lăng Phi, do đó về lý về tình Lục Thanh đều không có khả năng đứng nhìn.

Hai người vừa đi vừa nói.

Lục Thanh đã đoán đúng, sự tình quả nhiên từ Lăng Phi mà ra. Nguyên lai tên này trước khi chết đã kịp truyền tin cho cha hắn là Lăng Hàn. Kết quả năm người Trần Thanh Thúy trở về không bao lâu liền bị bắt.

Trần Mộng Dao trong lúc bị áp giải nhân cơ hội chạy đi tìm Lục Thanh, bởi vì nàng biết chỉ có hắn mới cứu được tỷ tỷ của nàng.

- Tiện nhân, ngươi không chạy nữa rồi?

- Lại còn quay về, biết không thể trốn cho nên tự ra đầu thú sao?

Hai người mới đi được một đoạn phía trước liền xuất hiện mấy chục người hùng hùng hổ hổ. Bọn chúng vừa trông thấy Trần Mộng Dao liền cất giọng trào phúng.

- Bọn họ là đến bắt ta.

Trần Mộng Dao sắc mặt khó coi quay sang Lục Thanh nói.

Lục Thanh híp mắt, hắn không nói chuyện. Đột nhiên hắn bước lên một bước, tay trái bắt lấy cánh tay Trần Mông Dao, tay phải nắm lấy trường kiếm của nàng trực tiếp rút kiếm.



Lục Thanh ý niệm nhất chuyển, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh xuyên qua đám đông.

Tốc độ nhanh như chớp giật, chưa đầy một giây Lục Thanh đã mang theo Trần Mộng Dao xuất hiện sau lưng đối phương.

- Đi thôi.

Lục Thanh tra kiếm vào vỏ, không nhanh không chậm nói.

- Bọn họ?

Trần Mộng Dao tựa như người mới ngủ dậy, đầu óc mơ hồ, vô thức nói.

- Chết!

Lục Thanh nhẹ nhàng phun ra một chữ. Hắn vừa dứt lời, mấy chục người liền thi nhau ngã sấp xuống đất, khí tuyệt bỏ mình, trực tiếp mất mạng.

- Ngươi...

Trần Mộng Dao mở to hai mắt, khϊếp sợ không nói nên lời.

Mấy chục nhân mạng, không nói một lời, gϊếŧ liền gϊếŧ. Đáng sợ, Lục Thanh tàn nhẫn vượt quá sức tưởng tượng của Trần Mộng Dao.

Nàng bỗng nhiên có chút sợ, sợ Lục Thanh gϊếŧ luôn nàng.

- Trước mặt địch nhân, việc làm ngu xuẩn nhất chính là cùng đối phương giảng đạo lý.

- Ngươi càng nói, đối phương chỉ càng nhục nhã ngươi, cho nên, nhớ kỹ lời ta, ngày sau nếu ngươi gặp phải kẻ địch, một gϊếŧ hai chạy, tuyệt không giảng đúng sai.

- Gϊếŧ, phải đuổi cùng gϊếŧ tận, chạy, có bao xa thì chạy bao xa.

Lục Thanh biết Trần Mộng Dao thiện lương, gϊếŧ một người sẽ bị nàng cho là ác nhân, gϊếŧ nhiều người thì bị xem là ma quỷ. Tuy nhiên, đó là khi màng chưa biết thế giới võ giả tàn khốc.

- Chạy không được phải làm sao? Xin tha mạng đúng không?

Trần Mộng Dao áp chế khϊếp sợ trong lòng, mở miệng nói. Nàng có một loại trực giác, Lục Thanh sỡ dĩ mạnh như vậy chắc chắn phải trải qua rất nhiều hung hiểm.

- Chạy không được thì chết, càng van xin, chết càng thảm.

- Ngươi cứ tiếp tục đứng ở chỗ này suy nghĩ lung tung, không chừng tỷ ngươi chỉ còn mỗi cái xác.

Lục Thanh cười nói.

- Đúng!

Trần Mộng Dao biến sắc, lập tức chạy như ma đuổi.

...

Hai người đi đến pháp trường, nơi này sớm đã tụ tập rất đông người, ngoại môn đệ tử, nội môn đệ tử, chấp sự, trưởng lão, tông chủ, gần như tất cả Kiếm Tông đều có mặt.

Mấy chục năm nay, trong tông chưa từng có đệ tử bị đưa đến pháp trường. Hơn nữa vụ án lần này có liên quan đến đại trưởng lão, nhi tử của hắn không ngờ bị gϊếŧ.

Một vụ đại trọng án, khiến trên dưới Kiếm Tông chấn động, cho nên đại đa số người chỉ có một mục đích, đó là để thỏa lòng hiếu kỳ, bọn họ muốn xem xem, kẻ nào to gan lớn mật như thế, nhi tử đại trưởng lão cũng dám gϊếŧ.

Có điều, khi trông thấy người bị bắt là Trần Thanh Thúy không ít người lộ ra biểu tình kinh ngạc cùng tiếc hận.

Trần Thanh Thúy gia nhập Kiếm Tông chưa lâu, thanh danh lại không hề nhỏ. Chẳng những xinh đẹp như tiên, còn là một thiên tài. Chưa đầy một năm, nàng từ một người bình thường trở thành Nhân Thể nhị trọng cảnh.

Tông chủ rất để ý nàng, hắn nói đợi nàng tiến vào nội môn hắn sẽ thu nàng làm đệ tử, thật không nghĩ tới đến cuối cùng lại rơi vào loại kết cục này. Tuy nhiên, đám đông lại không tài nào hiểu nổi, chỉ bằng vào mấy người Trần Thanh Thúy làm sao có thể gϊếŧ được Lăng Phi, huống hồ người bị gϊếŧ không chỉ có Lăng Phi.

- Trần Thanh Thúy, Lăng Phi và ngươi đều là đồng môn, ngươi vì sao ra tay tàn độc như vậy?

Bốn người bị ép quỳ xuống, trước mặt là một chiếc bàn xử án, đại trưởng lão gõ bàn quát lớn.

- Cặn bã, bại hoại, nên gϊếŧ.

Trần Thanh Thúy cắn môi không đáp lại. Nàng không nghĩ giải thích, bởi vì nàng biết giải thích vô dụng. Bất quá, ngay vào lúc này phía bên ngoài đột nhiên vang lên một đạo thanh âm.

Nghe đến thanh âm này, Trần Thanh Thúy không tự chủ quay đầu lại, lúc này Lục Thanh mang theo Trần Mộng Dao tách đám đông đi tới.

- Lục Thanh!

Trần Thanh Thúy muốn nói cái gì, nhưng nàng chưa kịp mở miệng Hứa gia huynh muội đã kêu lên, thần sắc phi thường kích động.

- Tiểu tử, ngươi là ai?

Lăng Hàn híp mắt nhìn chằm chằm Lục Thanh, lạnh lùng nói.

Hắn không biết Lục Thanh, Lăng Phi trước khi chết truyền tin về cũng không nhắc đến Lục Thanh.

- Hắn là ai?

- Rất lạ mặt, chưa từng gặp qua hắn.

Lục Thanh hiện đổi một bộ y phục thuộc Nam Hà đại lục, cùng xung quanh không có bao nhiêu khác biệt, do đó đám người không biết hắn từ đâu đến, chỉ đứng một bên xì xầm bàn tán.

- Ngươi là cha của Lăng Phi?

Lục Thanh không để ý người khác, hắn hướng Lăng Hàn hỏi ngược lại.

- Chính là ta, có chuyện gì sao?

Lăng Hàn cất giọng khàn khàn, nhấc lên Lăng Phi, gương mặt của hắn liền trở nên dữ tợn.

Hắn chỉ có một đứa con trai, con hắn chết, hắn gần như phát điên, lửa giận như sóng cả tầng tầng bộc phát, hắn phải khiến những kẻ có liên quan nhận hết tra tấn, sống không bằng chết.

- Trần Mộng Dao ở kia, các ngươi còn đứng đó làm gì? Nhanh đem nàng bắt lại.

Một tên trung niên chỉ vào Trần Mộng Dao quát.

- Ta xem ai dám đυ.ng đến nàng?

Trung niên vừa dứt lời, trong đám đệ tử liền có vài tên ngo ngoe rút kiếm tiến về phía Trần Mộng Dao. Lục Thanh sắc mặt phát lạnh, liếc qua mấy tên không biết sống chết nói.

- Tiểu tử, ta quản ngươi là thần thánh phương nào, nơi này là Kiếm Tông, không đến lượt ngươi nói chuyện.

- Nếu dám càn rỡ, đừng trách ta bắt luôn ngươi.

Tên trung niên bị Lục Thanh làm cho tức giận, ngữ khí âm trầm nói.

- Trần tiểu thư, hắn lại là ai?

Lục Thanh nhìn cũng không thèm nhìn trung niên, hắn quay sang Trần Mộng Dao hỏi.

- Hắn là Lăng Nghĩa tam trưởng lão, thân đệ đệ Lăng Hàn.

Trần Mộng Dao nói.

- Ồ! thân thích, còn nữa sao?

Lục Thanh khóe miệng vung lên, vẽ ra một đường cong tà dị.

- Bên kia là nhi tử cũng nữ nhi của Lăng Nghĩa, Lăng Cường, Lăng Miêu Miêu.

- Hết rồi.

Trần Mộng Dao chỉ về hai người trẻ tuổi nói. Nàng có chút nghi hoặc, không biết Lục Thanh hỏi để làm gì.

Đám đông xung càng nhíu mày, không ai biết Lục Thanh sẽ náo ra cái gì, bọn họ chỉ biểt đắc tội đại trưởng lão trên trời dưới đất không ai cứu nỗi hắn.