Tử thần chi địa, quả nhiên ngọa hổ tàng long, Lục Thanh dám khẳng định sâu bên trong chắc chắc có Thông Thần ma thú. Chỉ là, muốn dọa sợ hắn, xa xa không đủ.
Lại nói Hấp Huyết Xà, đầu ma thú này trời sinh tàn bạo, không ăn thịt chỉ uống máu, là một loài sinh vật cực kỳ hung hãn. Nhưng cũng chỉ đến thế, Lục Thanh còn không có đặt vào mắt. Càng huống chi Hấp Huyết Xà giờ phút này động cũng không dám động, sợ đến co vòi.
.
Ma thú rất nhạy cảm, chỉ cần đối thủ có tu vi cao hơn mình, nó liền phát hiện được ngay, mà Lục Thanh trong cảm nhận của Hấp Huyết Xà chính là khủng bố, mạnh, mạnh đến phi thường.
Hấp Huyết Xà nhìn chằm chằm Lục Thanh, thân hình to lớn nằm im như chết, nó sợ chọc Lục Thanh sinh khí đem nó gϊếŧ mất.
- Muốn chết liền xông tới, bằng không lập tức cút.
Lục Thanh lạnh nhạt nói, Khai Linh tam trọng cảnh, loại mặt hàng này chỉ cần không tự tìm đường chết, hắn căn bản lười động thủ.
Hấp Huyết Xà ba cái đầu ngoắc ngoắc, vội vàng quay người chuồn mất. Nó vốn ngửi thấy mùi nhân loại, một đường mò tới muốn săn mồi, ai mà biết con mồi này lại đáng sợ như vậy. Nó hôm nay xem như dùng hết mấy năm vận khí, bằng không mạng nhỏ liền xong.
Phanh
Phanh
Lục Thanh đang muốn tiếp tục tiến lên, đột nhiên phía trước truyền đến mấy đạo tạp âm, mặt đất còn sinh ra chấn động.
- Người kia là ai? Đứng ngây ra đó làm gì?
- Chạy mau lên, ngươi muốn chết sao?
Không qua mấy giây, trước mặt Lục Thanh liền xuất hiện mấy bóng người. Ba nữ hai nam, y phục thuộc dạng cổ phong, rất có hình dạng của đại hiệp thời phong kiến. Chẳng qua lúc này cả đám đang chạy như bị ma đuổi, bộ dáng vô cùng chật vật.
- Chạy mau!
Mấy người chạy cắt mặt Lục Thanh, một nữ nhân thấy Lục Thanh đứng ngơ ra đó, liền phóng tới kéo hắn cùng nhau chạy.
Trong rừng có người, Lục Thanh bị dọa cho kinh ngạc một trận, thế nên hắn mới để mặc nữ nhân lôi đi.
Quay đầu, Lục Thanh mới phát hiện hóa ra có một đàn trâu điên đang đuổi theo bọn hắn, nhìn thấy cảnh này, Lục Thanh không khỏi cười khổ.
Thiết Sơn Ngưu, Khai Linh tam trọng cảnh, trông thì ngon, thực tế chính là yếu gà, một quyền liền đập chết. Nói như thế, nhưng Lục Thanh lại không có ý định động thủ, hắn muốn biết mấy người này dự định kéo hắn đi nơi nào.
Đám người phi tốc mà chạy, qua không bao lâu liền đi đến một bụi cỏ khô, một nam tử nhanh chóng lấy ra một tấm lệnh bài, tay bấm pháp quyết, lệnh bài khẽ run lên hướng bụi cỏ bắn ra một tia sáng.
Chuyện thần kỳ lập tức phát sinh, bụi cỏ đột ngột chuyển động, tách ra làm đôi, mở ra một đầu lộ tuyến, năm người kéo theo Lục Thanh vội vàng vọt qua.
Đám người vừa xông vào, cả đàn trâu liền đuổi tới, nhưng bụi cỏ khô đã trở về nguyên dạng. Song phương cách nhau đúng một bụi cỏ, nhưng ai cũng không làm gì được đối phương.
Đàn trâu tức điên, bất quả chỉ rống lên vài tiếng sau đó bỏ đi, năm người thì ngồi xuống thở dốc, Lục Thanh cũng làm theo, hắn thậm chí còn nằm kềnh ra đất, tựa như bị trút toàn bộ sức lực.
- Ngươi từ bên ngoài đến sao?
Được một lát có người hướng Lục Thanh dò hỏi.
- Ta gọi Lục Thanh, còn các ngươi?
Lục Thanh gật đầu, tiếp theo liền lên tiếng bắt chuyện. Lai lịch của mấy người khiến hắn sinh lòng hiếu kỳ, vừa rồi tấm lệnh bài kia, là chìa khóa mở ra trận pháp, mà bụi cỏ khô chính là cửa vào.
Lục Thanh nhìn một cái liền biết, xung quanh nơi này được bao bọc bởi một tòa phòng trận. Không giống Tỏa Huyền trận, trận pháp ở đây là do nhân loại bày ra, mục đích là phòng ngừa ma thú xâm nhập.
- Ta là Trần Thanh Thúy, đây là muội muội ta, Trần Mộng Dao, ba vị này là ba huynh muội, Hứa Tĩnh Phi, Hứa Du Thần, Hứa Huyền Trân.
Nhìn y phục Lục Thanh mặc liền biết hắn tới từ bên ngoài, hắn thừa nhận, không khiến năm người kinh ngạc, trong đó một nữ nhân cùng hắn giới thiệu một chút, nàng không phải ai khác, chính là người lôi kéo Lục Thanh chạy trốn.
Trần Thanh Thúy có một đôi mắt to, gương mặt thanh thuần, thiên chân khả ái, tuyệt đối đạt đến cấp bậc nữ thần.
Trần Mộng Dao kém hơn một chút, nhưng cũng đầy đủ động lòng người.
Hứa Huyền Trân dung mạo thường thường không có gì lạ, thuộc loại ném vào đám đông liền lặn mất tăm.
Hứa Tĩnh Phi, Hứa Du Thần, hai người có vài điểm giống nhau, tướng mạo không quá bắt mắt, tạm coi là chấp nhận được.
- Ta nghe nói nơi này không có người sống, các ngươi đây là?
Lục Thanh nói ra nghi hoặc trong lòng.
- Chúng ta cũng như ngươi, đều từ bên ngoài tới, một năm trước liền đi vào.
Trần Thanh Thúy thần sắc ảm đạm nói.
- Một năm trước?
Lục Thanh ngây người, cái tên Phương Bằng kia không phải nói đã rất lâu không ai dám tiến vào tử thần chi địa sao, tin tức quá không linh thông đi.
- Chúng ta thuộc đoàn thám hiểm, mấy chục người chỉ còn lại năm người.
Hứa Du Thần lâm vào hồi ức, trên mặt không giấu được ưu tư.
Lục Thanh im lặng, hắn nhìn ra, năm người đều là võ giả, cơ mà tu vi có hơi thấp, không ai vượt quá Nhân Thể nhị trọng cảnh, loại tổ hợp này có thể sống sót xem như mộ tổ bốc khói xanh.
- Ngươi rất may mắn gặp được chúng ta, bằng không ngươi liền thảm.
Hứa Huyền Trân bỗng nhiên nói.
- Đa tạ!
Lục Thanh ôm quyền tỏ ý cảm ơn. Hắn không cần bọn họ cứu, nhưng đối phương là có ý tốt, hắn không thể nói cái gì.
- Được rồi, đi thôi.
Trần Thanh Thúy không coi việc cứu Lục Thanh là một chuyện, chỉ là tiện tay mà làm, nói đoạn nàng dẫn theo đám người rời đi.
Trên đường Lục Thanh hỏi thăm không ít chuyện, cũng nhận được toàn bộ câu trả lời.
Được biết, đoàn thám hiểm năm đó trong lúc thăm dò khu rừng, đã không may mắn khi gặp phải ma thú, đại đa số đều chết sạch, chỉ còn lại năm người, bất quá nếu không phải vào thời khắc mấu chốt có người ra tay tương trợ, năm người e là cũng táng thân bụng thú.
Sau khi được cứu, năm người liền đi đến một nơi tạm xem như an toàn, khu vực này có hơn hai vạn người sinh sống.
Có gần đây đi lạc, có hậu duệ cổ nhân, tổng cộng phân thành ba thế lực, lần lượt là. Kiếm Tông, Thiên Tông và Cổ Tông số còn lại là bình dân bách tính.
Năm người Trần Thanh Thúy vốn chỉ là người bình thường, sau khi đến đây mới bắt đầu tu luyện, bọn họ được đệ tử Kiếm Tông cứu, cho nên đầu nhập cỗ thế lực này.
Theo như bọn họ nói, người có tu vi cao nhất chỉ mớt đạt đến Nhân Thể bát trọng cảnh.
Người không ít, nhưng không ai có khả năng rời khỏi khu rừng, kết quả tất cả mọi người bị nhốt cùng đám ma thú hung hãn.
Dưới tình thế bất đắc dĩ, tiền nhân đã liên thủ sáng tạo ra một tòa phòng trận, mục đính chính là đề phòng ma thú tấn công. Tuy nhiên, tòa trận pháp này chỉ có thể chống đỡ Khai Linh bát trọng cảnh trở xuống. Đối diện thú vương hoặc thú hoàng liền không lật nổi bọt nước.
Từ miệng của đám người, Lục Thanh biết thú vương là ma thú Khai Linh cửu trọng cảnh, thú hoàng đã vượt qua khỏi Khai Linh, người ở đây không biết đó là cảnh giới gì, nhưng Lục Thanh làm sao không biết, đó chính là Thông Thần ma thú.
Thú hoàng một đầu, thú vương mười hai đầu, đám này cứ cách sáu tháng lại hướng nhân loại trong trận pháp triển khai đồ sát, mỗi lần có ít nhất vài trăm người bỏ mạng.
Tính thời gian, lần tấn công tiếp theo đã không còn lại mấy ngày.