Trong xe, bầu không khí có một chút lúng túng, Lâm Thiên Tuyết thi thoảng liếc Lục Thanh, nội tâm không hiểu chập chờn. Đổi lại trước kia, nàng tuyệt đối không có loại cảm xúc này.
- Ngươi vì cái gì tham quân, chiến tranh rất nguy hiểm, ngươi không sợ sao?
Lâm Thiên Tuyết bỗng nhiên nói, trên mặt tràn ngập tò mò.
- Ta nói vì ngươi, ngươi tin không?
Lục Thanh cười cười.
- Tin ngươi mới có quỷ.
Lâm Thiên Tuyết trừng mắt.
- Phải rồi, các ngươi đến doanh trại làm gì? Nơi này cách chiến trường rất gần, ngươi không biết sao?
Lục Thanh không có ý định giải thích, nhớ đến cái gì hắn liền nói.
- Chúng ta đến thăm bạn học, ta vốn không muốn đi, nhưng bọn họ cứ lôi kéo.
Lâm Thiên Tuyết khẽ nói.
- Ai cầm đầu?
Lục Thanh nhíu mày, hắn biết trong này có vấn đề, vấn đề rất lớn.
- Hoàng Mai, ngươi hỏi làm gì? Dù sao chúng ta không phạm pháp.
Lâm Thiên Tuyết câu trước câu sau liền sinh khí.
- Không phạm pháp? Ngươi biết ta tại sao kéo ngươi đi theo hay không?
Lục Thanh mĩm cười hỏi. Không có tức giận chỉ có ôn nhu.
- Ngươi nghĩ khi dễ ta.
- Ta khi nào khi dễ qua ngươi?
- Ta không biết, ngươi còn cố hỏi, không phải khi dễ thì là gì?
Lâm Thiên Tuyết sầm mặt, Lục Thanh muốn phản bác liền bị nàng trừng mắt, vội vàng ngậm miệng. Nữ nhân a, không hiểu thấu.
- Ta nghiêm túc nói cho ngươi, chuyện này cực kỳ nghiêm trọng, chẳng mấy chốc sẽ kinh động đến phía trên.
Lục Thanh trịnh trọng nói.
- Chúng ta chỉ đi thăm bạn học, làm sao ra đại sự rồi?
Lâm Thiên Tuyết sửng sốt, nàng có hơi sợ. Lục Thanh không có nói láo, bởi vì nàng tận mắt nhìn thấy mấy ngàn chiếc xe chở binh sĩ rời khỏi doanh trại. Chiến trận như thế muốn không kinh động sao mà khó.
- Trên đường tới đây, có người mượn điện thoại của ngươi hay không?
Lục Thanh không vội trả lời mà hỏi.
- Có, là Hoàng Mai, nàng nói điện thoại nàng bị hỏng nên ta cho nàng mượn một chút, không chỉ ta những người khác đều cho nàng mượn qua.
Lâm Thiên Tuyết không nghĩ nhiều thấp giọng đáp. Tuy nhiên nói vừa xong hai mắt không khỏi trợn tròn, khó mà tin nổi nhìn xem Lục Thanh, hắn làm sao biết có người mượn điện thoại, hắn là thần sao?
- Ngươi mở điện thoại, ta muốn nhìn xem.
Lục Thanh sắc mặt lạnh xuống, hắn đoán không sai. Quả nhiên gặp phải phản tặc.
Lâm Thiên Tuyết khẽ cau mày, do dự hai giây mới ấn nút mở nguồn, đợi lên hình nàng nhập vào mật khẩu rồi mới đưa cho Lục Thanh.
- Muốn chết!
Mò mẫm một hồi, Lục Thanh đột nhiên gằn giọng, sắc mặt âm trầm như nước.
Trông thấy tình huống không đúng Lâm Thiên Tuyết cầm lấy điện thoại nhìn xem, trong chốc lát cả người nàng như hóa đá, một nỗi sợ hãi bao phủ toàn thân.
Trên điện thoại là một tin nhắn gửi bằng mail, đi kèm còn có định vị. Không sai, chính là vị trí doanh trại huấn luyện.
Nội dung tin nhắn rất ngắn gọn “ vị trí xác định, có thể tấn công.”
- Không phải ta!
Lâm Thiên Tuyết run rẩy nói. Tin nhắn kia chữ không nhiều, nhưng kẻ ngu cũng biết đó là tin tình báo. Người gửi tin là gián điệp, hay nói cho đúng là thông địch bán nước. Lâm Thiên Tuyết không có khả năng gánh nỗi loại tội danh này.
Tuy nhiên, tin nhắn là từ điện thoại của nàng gửi đi, thời gian chưa quá ba mươi phút, căn bản không phải gửi lúc còn trên xe, mà gửi ở cổng doanh trại. Lâm Thiên Tuyết sợ hãi, vô cùng sợ hãi. Nàng biết cho dù giải thích thế nào nàng cũng khó thoát tội. Bằng chứng như núi.
- Tất nhiên không phải ngươi.
Lục Thanh chém đinh chặt sắt nói.
- Ngươi tin ta sao?
Lâm Thiên Tuyết nghi ngờ hỏi.
- Thiên Tuyết, ngươi có làm hay không, trong lòng ngươi hiểu rõ nhất, ta tin ngươi rất bình thường a.
Lục Thanh ôn nhu nói, chỉ là trong mắt lóe tia sáng lạnh.
- Cám ơn!
Lâm Thiên Tuyết tinh thần sa sút, Lục Thanh cho nàng một chút ấm áp, thế nhưng tin nhắn rành rành ở đó, nàng làm sao cùng người giải thích. Thông địch bán nước, không chỉ nàng bị định tội, thân nhân bằng hữu cũng bị người đời phỉ nhổ, xú danh truyền đến ngàn thu.
- Không cần cảm ơn, ngươi là thê tử của ta, không tin ngươi ta còn có thể tin ai.
- Hơn nữa ngươi không cần quá lo lắng, ta để ngươi theo ta, nguyên nhân chính là phòng ngừa loại chuyện này, ta đã sớm đoán ra, đương nhiên có cách giải quyết.
Lục Thanh an ủi nàng. Hắn chẳng qua chỉ suy đoán, cũng lo lắng họa rơi xuống đầu Lâm Thiên Tuyết, không ngờ chuyện xấu thật sự xảy ra.
- Ngươi có cách, không gạt ta đi?
Lâm Thiên Tuyết không tin, theo nàng chuyện này rất khó làm. Nàng cũng không thể nói có người vu oan, bởi vì khoảng thời gian đứng ở cổng doanh trại không có ai chạm qua điện thoại của nàng, ngoài chính nàng.
- Tin nhắn này, là một loại tin nhắn hẹn giờ, cho nên có thể xác định có người muốn đẩy tội cho ngươi.
- Trong chuyện này Hoàng Mai có hiềm nghi lớn nhất, nhưng cũng không thể loại trừ những người khác.
- Hiện tại việc cần làm là đem tin nhắn xóa đi.
Lục Thanh không nhanh không chậm nói. Sắc mặt của hắn đã âm trầm đến cực hạn, tròng mắt lấp lóe sát ý. Dám vu oan cho Lâm Thiên Tuyết, đây là ngại sống quá lâu, muốn tìm đường chết.
- Tin nhắn hẹn giờ tra không thể tra, nhưng tin nhắn bị xóa vẫn phục hồi được a.
Lâm Thiên Tuyết buồn bực nói. Nàng làm sao không biết đó là tin hẹn giờ, chỉ là, không có cách để tra, về phần xóa tin nhắn, cái này vô dụng.
- Ngoài hai chúng ta ai biết ngươi đem tin nhắn xóa mất.
Lục Thanh nhìn nàng cười.
- Bọn họ không biết đi điều tra sao?
Lâm Thiên Tuyết không cho là đúng nói.
- Ngươi đưa điện thoại cho ta, có người hỏi ta liền nói đã tra qua, ai dám nghi ngờ ta, ngươi phải biết đám người kia vẫn cho ta là thiếu tướng đâu.
Lục Thanh mĩm cười giải thích.
- Nếu như Hoàng Mai tố cáo ta thì phải làm thế nào?
Lâm Thiên Tuyết hai mắt sáng lên, nàng thấy được hy vọng, tuy nhiên vẫn còn đó lo lắng.
- Nàng làm sao biết trong điện thoại của ngươi có tin tình báo, nàng dám nói không phải liền lộ tẩy sao?
Lục Thanh không quan tâm, tôm tép nhãi nhép mà thôi. Đừng nói nàng tố cáo không được, cho dù cáo buộc thành công, hắn cũng tự tin bảo hộ Lâm Thiên Tuyết an toàn.
Nói tóm lại có Lục Thanh ở đây, ai cũng không làm được gì Lâm Thiên Tuyết. Bởi chỉ cần hắn lên tiếng, phía trên dù có lật trời cũng nhất định điều tra kỹ càng.
Mặc kệ tra được hay không, Lâm Thiên Tuyết cũng sẽ trắng án, đó là tín niệm, tín niệm của phía trên dành cho hắn.
Thê tử chiến thần làm sao lại là kẻ thông địch bán nước, quá hoang đường, căn bản là một câu chuyện cười.
- Nàng mượn qua điện thoại ta, trông thấy tin nhắn không có gì là lạ.
Lâm Thiên Tuyết hơi suy nghĩ, mặt ủ mày chau nói.
- Ngươi ngốc hay không, tin nhắn gửi đi khi nào, nàng mượn điện thoại khi nào, làm sao thấy?
Lục Thanh nhịn không được cười khổ, thê tử này của hắn khả năng nhảy số cũng quá kém đi. Chẳng trách bị chọn làm kẻ thế mạng.
- Ngươi lại mắng ta!
Lâm Thiên Tuyết hiểu thì có hiểu, nhưng vẫn nổi giận đùng đùng.
- Ta lỡ miệng, vả miệng.
Lục Thanh hoảng sợ vội vàng đưa tay vả miệng.
- Cám ơn!
Lâm Thiên Tuyết che miệng cười, một giây sau nàng đột nhiên cúi gằm mặt lí nhí nói.
Ban đầu Lục Thanh kéo nàng lên xe, nàng cho rằng hắn muốn gϊếŧ nàng trừ họa, về sau nàng lại nghĩ hắn đưa nàng theo là có ý lừa gạt, dây dưa nàng. Cuối cùng nàng mới biết hắn làm vậy là cứu nàng.
Nếu hắn bỏ mặc nàng cho đám binh sĩ mang đi, tin nhắn kia đủ để phán nàng thành tội nhân thiên cổ, không đường thoát thân. Thê nên Lục Thanh không chỉ cứu nàng, còn giúp nàng thoát tội, đây là thiên đại ân tình, một câu cảm ơn căn bản không đủ, có điều nàng không biết làm gì khác.
Lâm Thiên Tuyết trong lòng ngũ vị tạp trần, hôm nay Lục Thanh mang đến cho nàng cảm giác ấm áp chưa từng có. Tuy nhiên, là bộc phát nhất thời, hay thật sự vì nàng mà thay đổi, câu chuyện liền đặt ở phía sau. Hiện tại vấn đề nàng quan tâm nhất là Lục Thanh có cõng nàng cùng người kết hôn hay không.
Nàng sợ, sợ một chút hảo cảm vừa chớm nở lại bị bóp nát.