Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vãn Khê Hàn Thủy Chiếu

Chương 11: Đêm trước bão táp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mạc Vãn Khê lẳng lặng ngồi sau bàn, trong đầu rất hỗn loạn. Không phải nàng không hận cha mình, nhưng nàng luôn cho rằng dù thế nào đi nữa thì họ cũng là máu mủ tình thâm, có hận đi nữa cũng không thể thật sự muốn mạng sống của đối phương được. Cho dù Mạc phụ ngầm cho phép Hồng phu nhân ra tay tàn ác với nàng, nàng cũng tự an ủi rằng phụ thân chỉ muốn mình biết khó mà lui, từ bỏ của cải mà mẫu thân để lại. Bây giờ nghĩ lại, hóa ra chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi. Mạc Vãn Khê nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Nhóm người lúc đầu thật sự muốn lấy đi mạng sống của nàng, nếu không có một Thủy Chiếu Hàn ngoài ý muốn xuất hiện, không chừng nàng đã gặp lại mẫu thân rồi.

“Mẫu thân, Khê Nhi nên làm gì mới phải đây?” Mạc Vãn Khê ngồi trên bàn đặt hai tay lên gối, trong mắt là vẻ yếu đuối hiếm thấy.

“Cốc cốc cốc…”

Mạc Vãn Khê sợ giật bắn mình vì âm thanh thình lình vang lên, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn về phía cửa sổ phát ra tiếng động,

“Cốc cốc cốc…” Lại ba tiếng có quy luật, giống như có người đang gõ cửa sổ.

“Ai đấy?” Mạc Vãn Khê đứng đậy và rút bảo kiếm trang sức trên tường xuống, bước nhẹ đi tới. Có vẻ người ngoài cửa nghe được giọng nói của Mạc Vãn Khê nên không lên tiếng nữa, chỉ có một cái bóng đen hắt ngược lên cửa sổ.

Mạc Vãn Khê giơ tay mở cửa sổ, nàng không sợ người nọ có ý xấu với bản thân, nếu không lúc nàng lên tiếng đã ra tay rồi, cũng không có chuyện đến bây giờ vẫn không có động tĩnh.

Cửa sổ vừa mở, Mạc Vãn Khê tránh sang một bên, bảo kiếm trong tay cũng giơ lên.

“Cu…” Chú cò trắng đứng bên cửa sổ, một thân lông trắng hiện lên vẻ rực rỡ nhàn nhạt dưới nắng trời, lúc này đang nghiêng đầu và dùng cặp mắt nhỏ màu vàng nhạt nhìn nàng.

Mạc Vãn Khê do dự nói: “Sóc con?”

“Cu cu…” Dường như con cò trắng nghe được tên của chính mình nên ngoan ngoãn kêu hai tiếng. Mạc Vãn Khê buông bảo kiếm trong tay ra, trên môi tự nhiên nở nụ cười. Lúc ở thôn Tiểu Kiều, nhân dịp rảnh rỗi không có gì làm, Thủy Chiếu Hàn từng nói với nàng về chú cò trắng này. Hồi nhỏ hắn phát hiện ra nó ở một chỗ dưới vách núi, lúc đó đã hấp hối, lại không tìm được cò mẹ, thế nên hắn đã nuôi nó. Con cò rất có linh trí , là tay giỏi trong việc đưa tin. Về chuyện vì sao kêu là sóc con, Thủy Chiếu Hàn nói là mẫu thân đặt cho chứ không nói nhiều. Mạc Vãn Khê nhìn dáng vẻ xấu hổ của hắn nên cũng không tiện hỏi, chỉ là trong lòng cười thầm khả năng cái tên này có liên quan đến hắn.



“Ngoan.” Mạc Vãn Khê thử thăm dò tiến về phía trước. Thấy chú cò chỉ di chuyển đầu chứ không bay đi, vì thế nàng nhẹ nhàng ôm lấy nó, lấy mảnh vải lụa nhỏ từ trong ống trúc trên chân. Chữ trên đó không nhiều lắm, có thể là qua thư nên Thủy Chiếu Hàn mạnh dạn hơn nhiều, chỉ mấy chữ ít ỏi nhưng tình cảm ngưỡng mộ lại như bay nhảy trên giấy, bên cạnh còn có một bức họa nho nhỏ, giao lĩnh nhu quần, đai lưng thắt quanh eo nhỏ. Bức tranh này không phải vẽ mình sao? Tuy bức vẽ nhỏ, nhưng ngũ quan rất sinh động, đủ để thấy được sự để tâm của người vẽ. Lông mày nhíu chặt của Mạc Vãn Khê đã giãn ra, sự mờ mịt trong lòng lùi bước, một ý nghĩ bén rễ nảy mầm trong lòng, dần dần trở nên kiên định.

Mạc Vãn Khê cẩn thận cất tấm vải đi, đặt vào trong một cái hộp nhỏ. Lấy một cái khăn tay mang theo bên người ra, trở về bàn, cầm bút viết hồi âm. Nàng không mạnh dạn như Thủy Chiếu Hàn được, nhưng hắn đã chủ động nhiều như vậy, sao nàng có thể thờ ơ đây? Vốn định viết những chuyện xảy ra bên mình gần đây qua, nhưng ngòi bút vừa chuyển động, chỉ là viết mấy chuyện nhỏ râu ria, nàng không muốn mấy việc này làm phiền đến Thủy Chiếu Hàn. Sinh nhật của Thủy phụ, nhất định hắn bận rộn rất nhiều, nàng cũng tin bản thân có thể giải quyết.

Chỉ chốc lát, Mạc Vãn Khê dừng bút, đã viết xong thư. Nhìn chiếc khăn tay đầy chữ, Mạc Vãn Khê nghĩ đến bức vẽ trên tâm vải kia, khẽ cắn răng, cuối cùng đề bút vẽ một thanh kiếm ở bên cạnh, đó là hình dáng bội kiếm của Thủy Chiếu Hàn.

Sau khi bỏ lại thư vào ống trúc, thả sóc con bay đi, mặt mày của Mạc Vãn Khê lại đầy vẻ lạnh lẽo. Dù cho kết quả chuyện này có thế nào đi nữa, mẫu thân đã qua đời, chuyện năm đó cứ để nó tiêu tan đi, nàng chỉ tin tưởng chính mình.

Tay kéo dải lụa trong phòng, tiếng chuông thanh thúy từ xa xa vang lên. Hai tỷ muội Kiếm Tâm Kiếm Vũ vội vàng mang đồ ăn tới thư phòng. Mặt trời sắp lặn về tây rồi, tiểu thư của hai nàng còn chưa ăn gì đâu đó.

Ngoài cửa, Kiếm Tâm gõ cửa. Ngay sau đó, giọng nói cho hai người đi vào của Mạc Vãn Khê vang lên, nghe qua thì không thay đổi nhiều. Hai nàng đi theo tiểu thư lâu như vậy, rất nắm chắc cảm xúc của tiểu thư, qua giọng nói có thể nghe được một, hai. Nghe được tâm trạng của tiểu thư nhà mình không tệ lắm, hai người mới nhẹ lòng hẳn, lúc nãy hai nàng vẫn lo lắng, sợ tiểu thư nghĩ quẩn trong lòng.

“Tiểu thư ăn chút cơm đi.” Kiếm Vũ mở hộp cơm trên tay ra, đặt cơm canh tinh tế lên bàn tròn trong phòng. Mạc Vãn Khê gật đầu, ngồi vào bàn, cầm đũa bắt đầu ăn cơm. Kiếm Tâm Kiếm Vũ liếc nhìn nhau, tin rằng tiểu thư nhà mình thật sự thu xếp ổn thỏa nỗi lòng rồi.

Mạc Vãn Khê ăn vài ngụm, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: “Đã sắp xếp xong cho hai vị công tử họ Bạch rồi?”

“Ôi chao, tiểu thư, tỷ tỷ làm việc mà người còn lo lắng sao” Kiếm Vũ thấy Mạc Vãn Khê dừng đũa, vội vàng gắp cho nàng một đũa thức ăn, “Người cứ yên tâm ăn cơm đi.”

Kiếm Tâm cũng gật đầu, “Em an bài họ ở trong viên Tây Hà rồi, phái thêm mấy nô tì trung thành hầu hạ, nói với người ngoài đó là hộ vệ mà tiểu thư mời đến.”

Mạc Vãn Khê nhìn hai tì nữ của chính mình, trong lòng ấm áp. Cầm lấy tay hai nàng, khẽ cười nói: “May mắn có hai em.”



“Tiểu thư.” Kiếm Tâm Kiếm Vũ thuận thế ngồi xổm xuống bên người Mạc Vãn Khê, không để Mạc Vãn Khê nhìn thấy nước mắt của mình. Gần đây một loạt chuyện xảy ra làm cho hai nàng trở tay không kịp, chỉ sợ làm gì đó sai rồi, làm cho tiểu thư nhà mình đau lòng.

“Khóc gì chứ, không phải ta vẫn còn rất tốt đấy sao?!” Mạc Vãn Khê ôm lấy bả vai hai người, mắt cũng ngấn lệ. Hai người này là người thân còn lại của nàng, coi như vì họ, nàng cũng phải phấn chấn lên.

Mạc Vãn Khê nhanh chóng phái người lấy được liên lạc với Thân chưởng quỹ. Không nhắc tới chuyện cũ năm đó, Thân chưởng quỹ cũng thở phào nhẹ nhõm, vị đại nhân vật đó không phải là người mà ông ta có thể bàn tán. Hai người một người cung cấp tình báo, một người cung cấp tài nhân vật lực, hợp tác rất ăn ý. Mạc Vãn Khê dần dần bận bịu với công việc, thời gian rảnh rỗi duy nhất là lúc sóc con đưa thư tới. Trong hộp nhỏ đã tích góp mười mấy tấm vải rồi, mỗi một tấm vải đều có một hình vẽ nhỏ.

Trong Phong Thành không ai nhận thấy mạch nước ngầm bên dưới đang chuyển động. Có lẽ Mạc gia phát hiện, nhưng vì Mạc Vãn Khê muốn hấp dẫn ánh mắt Mạc gia, từ đầu đã từng bước giăng lưới bố trí, tạo ra thế không thể địch lại. Lực chú ý của cả nhà họ Mạc đều đổ dồn lên việc chiếm đoạt sản nghiệp của Mạc mẫu, chỉ cần Mạc gia thu về tất cả của cải của Mạc mẫu, khi đó Mạc gia mới có sức lực bắt nhịp với hoàng triều. Vốn dĩ với sự khôn khéo của mình thì Mạc phụ sẽ nhanh chóng phát hiện được sự không thích hợp. Mạc gia nhẫn nhịn chuẩn bị nhiều năm, chỉ cần lấy được sản nghiệp của Mạc mẫu thì chuyện mới thành. Nhưng nhất thời bị lợi ích làm cho đầu óc mê muội, cộng thêm vị Hồng phu nhân với kiến thức hạn hẹp nhưng khả năng thổi gió bên gối lại rất lợi hại.

Mạc Vãn Khê nhận tin tình báo mới, cười lạnh một tiếng, quả nhiên là ả nữ nhân xuất thân từ tiểu gia, mới có chút đồ tốt đã đi không nổi nữa rồi.

“Tiểu thư, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Làm như vậy có phải mạo hiểm quá không?” Kiếm Tâm nhíu mày, tuy biết rằng việc này là để hấp dẫn sự chú ý của Mạc gia. nhưng cứ vậy mà bỏ mặc sản nghiệp phu nhân để lại, nàng ta vẫn hơi lo lắng. Lỡ như vị Thân chưởng quỹ kia không đáng tin thì sao giờ, lỡ như cuối cùng họ không thể thành không thì sao đây?

“Sợ gì, cứ tiến hành theo kế hoạch đi. Dù thua đi nữa thì chuyện mà lúc trước mẫu thân có thể làm, ta cũng có thể làm được. Huống hồ chắc gì chúng ta sẽ thua?” Mạc Vãn Khê híp mắt, “Tổn thất hôm nay, ngày sau ta sẽ lấy lại gấp nhiều lần.”

Kiếm Tâm nhìn Mạc Vãn Khê trước mặt, nàng ta luôn biết tiểu thư nhà mình không pahir là người bình thường. Tiểu thư từng vì cái gọi là tình thân mà tiếp tục nhường nhịn, làm cho các nàng rất bất bình, bây giờ tiểu thư như vậy cũng rất tốt. Tiểu thư nói không sai, cùng lắm thì làm lại từ đầu, họ vẫn có niềm tin này.

“Ngẩn người gì đấy? Nhanh chóng đi truyền mệnh lệnh đi.” Mạc Vãn Khê gõ trán Kiếm Tâm, tức giận cười nói, hiếm khi cô nàng Kiếm Tâm khôn khéo này lại ngẩn người.

“A? Vâng.” Kiếm Tâm che trán, khuôn mắt nhỏ nhắn ngại ngùng đỏ lên, xoay người đi ra ngoài. Mạc Vãn Khê không nhịn nữa, bật cười một tiếng, sao lại đáng yêu vậy chứ.

Phong Thành vẫn là kẻ đến người đi, cực kì phồn hoa, nhưng cũng là sự yên bình trước phong ba.
« Chương TrướcChương Tiếp »