Văn Hương Thưởng Mỹ Nhân

7.04/10 trên tổng số 47 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Ngửi Mùi Hương Thưởng Thức Mỹ Nhân
Editor: Trúc Xanh Thể loại: ABO, AA, có H, ấm áp, ngọt, HE, hoàn Bá đạo Cuồng chiếm dục Giám đốc Alpha Công x Mạnh mẽ Đáng yêu Nhân viên Alpha Thụ Giả thiết về một thế giới song song, không có thật, t …
Xem Thêm

Chương 2
“Mẹ nó anh cư nhiên lại động dục!” Phùng Kiến Vũ không dám dừng lại lâu, liều mạng cũng muốn thoát khỏi người đàn ông này.

Cánh tay nam nhân vẫn như cũ vô cùng vững chắc ôm lấy cậu: “Yên tâm, cũng không đến nỗi động dục nghiêm trọng như vậy. Nhưng mà, hương vị của em thật sự rất dễ chịu…”

Phùng Kiến Vũ tức giận, chân dùng hết sức mà dẫm thật mạnh xuống chân của nam nhân kia. Vì vậy nam nhân không thể không buông cậu ra.

Phùng Kiến Vũ ngay cả đầu cũng không dám quay lại, vội vàng chạy ra khỏi chỗ này.

Nam nhân không đuổi theo, hắn ngửi bàn tay mình vừa ôm lấy Phùng Kiến Vũ, vươn đầu lưỡi, chậm rãi liếʍ một chút.

“Mèo con chạy trốn, phải làm sao bây giờ?” Nam nhân ngước đầu nhìn, híp mắt cười gõ gõ đầu, phảng phất như thật ảo não vì sai lầm lúc nãy của chính mình.

“Vậy chính tay bắt trở về đi.” Tuy vẫn còn duy trì ý cười, nhưng trong ánh mắt cũng đã thâm trầm tựa biển sâu.

***

Đêm đó, Phùng Kiến Vũ không nghĩ tới kỳ động dục lại tới nhanh như vậy.

Thời kỳ động dục của Alpha coi như còn tốt, thật ra Alpha chân chính cường đại có thể tự khống chế lý trí của mình, chỉ có cầm thú mới bị dụ̶c̶ vọng khống chế, không phải Alpha đứng ở đỉnh kim tự tháp tiến hoá sao.

Vào kỳ động dục Alpha sẽ cảm giác được cơ thể nóng lên, đói khát, khẩn thiết yêu cầu mùi hương của Omega, đồng thời bọn họ cũng sẽ tràn ngập tính công kích cực đoan, bất cứ cái gì xâm nhập vào lãnh địa của bọn họ ngoại trừ Omega đều sẽ bị hung hăng đánh đuổi.

Tuy mùi hương trên người Phùng Kiến Vũ vẫn luôn là Omega, nhưng cậu đối hơi thở của Alpha vô cùng nhạy bén. Ở tình huống bình thường, tin tức tố của Phùng Kiến Vũ vẫn bảo trì ổn định. Đa số Alpha trước mặt cậu cho dù không cảm nhận được hơi thở mãnh liệt xâm lược, cũng sẽ không tự chủ được tỏ ra yếu thế hơn so với Phùng Kiến Vũ.

Đây hoàn toàn là bởi vì bản năng về gen đối với người có cấp cao hơn mình mãnh liệt kí©h thí©ɧ khiến bọn họ cảm thấy hương vị như thế không nhất định là Omega. Đại khái đều là bị kinh nghiệm của tiền bối lừa gạt.

Còn Omega thì sẽ theo bản năng càng thân cận tin tức tố tương đồng của Phùng Kiến Vũ. Đây lại là một mục đích lừa gạt gen khác, để dụ dỗ Omega buông lỏng đề phòng. Ở kỳ động dục, Phùng Kiến Vũ bùng nổ tin tức tố sẽ khiến các Omega khác nhanh chóng tiến vào kỳ động dục. Đồng thời cũng đề cao xác xuất giao hợp thành công hơn.

Bản thân Phùng Kiến Vũ không thể cảm nhận được hơi thở của chính mình. Người có tin tức tố AO mãnh liệt, đối chính mình họ không lấy hương vị để phán đoán, cảm giác thông thường đều đến từ trực giác của chính mình.

Dù bọn họ biết chính mình cường đại cũng không hoàn toàn ỷ lại với trực giác phán đoán của bản thân. Đây chính là bản năng đã khắc vào trong xương tủy. Cho nên cấp dưới của Phùng Kiến Vũ cũng không thể tưởng tượng được người đồng nghiệp Alpha cường đại trong miệng họ lại là một Omega có mùi hương câu nhân.

Hiện tại Phùng Kiến Vũ đang tự mình trải qua đợt nóng động dục đầu tiên.

Cậu ngay cả đèn cũng không dám mở, trong phòng một mảnh tối đen, chỉ có ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào.

Phùng Kiến Vũ trùm người ở trong chăn, cảm thụ thân thể chính mình chậm rãi nóng lên, đồ vật phía dưới bắt đầu không nghe lời, kêu gào đòi phá tan trói buộc.

Phùng Kiến Vũ cũng không có cách nào khác. Cậu không thích Omega, cho nên đã sớm chuẩn bị một mình chịu đựng kỳ động dục.

Phùng Kiến Vũ run rẩy vươn tay an ủi tiểu huynh đệ của chính mình, vật đó nóng đến bỏng tay khiến cả chính cậu cũng không nhịn được mà co rụt tay lại.

Cuối cùng vẫn là cắn chặt răng chậm rãi hoạt động, thỉnh thoảng từ trong miệng tiết ra một tia rêи ɾỉ.

“A, tìm được rồi.” Đột nhiên vang lên thanh âm làm Phùng Kiến Vũ kinh hãi, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.

Một người nam nhân cao lớn đang ngồi trên cửa sổ, ánh trăng từ phía sau hắn chiếu xuống, nhìn không rõ mặt, ánh mắt lại giống như sói đói phát ra tia sáng nguy hiểm.

Không khí bỗng trở nên yên tĩnh. Phùng Kiến Vũ nhìn thấy nam nhân đôi mắt nheo lại, nhảy xuống cửa sổ hướng cậu đi tới.

“Trên đường tới đây tôi chỉ muốn nói, hình như tới sớm không bằng tới đúng lúc nhỉ?”

Phùng Kiến Vũ kinh kinh ngạc nhìn nam nhân đem tay đặt ở chỗ cứng rắn của mình.

“Tôi nghĩ có chút không xong, tôi dường như cũng muốn động dục rồi.”

Bình Luận (1)

  1. user
    simpwookie (2 năm trước) Trả Lời

    hay quá a a a o(≧口≦)o

Thêm Bình Luận