Chương 8
Bảy ngày sau, quân đội hai nước Trạch Vệ, Hà Thị cũng tới ngoài thành Yến đô, cùng quân Hán Nam hội hợp. Mùng năm tháng năm, liên quân ba nước bắt đầu tấn công. Mười bảy tháng năm, hoàng đế Bắc quốc phái sứ giả tới doanh trại tổng chỉ huy tam quân, dâng thư hàng. Hai mươi tháng năm, Bắc quốc đầu hàng. Đến tận đây, Bắc quốc biến mất trên bản đồ, Hán Nam một quốc gia độc bá thiên hạ. Trạch Vệ, Hà Thị hưng thịnh.
******
Giang Nam. Giang Nam có dương liễu rủ bên hồ, có hồ sen buồn, còn có những cô nương dịu dàng tú lệ.
Còn có những cô nương dịu dàng tú lệ…
“Về sau ngươi ở nơi này, không có việc gì đừng chạy loạn nơi nơi, ở đây không thể so với nông thôn.” Tuyết Cầm mang Hương Quế tới sườn viện cạnh Bắc Uyển nơi Phượng Nhạn Bắc ở, chỉ vào một gian phòng cánh cửa sổ màu son nói.
Nàng là đại thị nữ bên người Phượng Nhạn Bắc, dung mạo tài hoa đều tốt nhất, hơn xa tiểu thư nhà quan bình thường. Đi theo Phượng Nhạn Bắc đã lâu, cử chỉ trong lúc nói chuyện tự nhiên mà có một cỗ uy thế. Đối với Hương Quế, tuy rằng trong lòng xem thường, nhưng không biểu hiện trên dung mạo.
Hương Quế cẩn thận vâng dạ, tay lại căng thẳng xoắn cùng một chỗ. Từ sau khi tiến vào vương phủ nàng chưa từng tự tại, không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không, một đường tới đây, cho dù là một thị phó nho nhỏ nhìn qua dường như cũng kiêu ngạo hơn so với tài chủ ở thôn quê.
Nhìn thấy bộ dáng nàng ngơ ngác, Tuyết Cầm âm thầm thở dài, không rõ chủ tử sao có thể mang một nữ nhân như vậy trở về, lại còn ở sườn viện chỉ có thị nữ thay phiên công việc mới có thể ở.
Dàn xếp cho Hương Quế xong, nàng liền rời đi .
Hương Quế ở nơi này, từ lúc ban đầu bất an, dần dần quen thuộc, đã trôi qua nửa tháng. Nửa tháng qua, ngoại trừ đi phòng bếp lấy đồ ăn, đến phòng tắm của thị phó tắm rửa, nàng chưa từng đi tới những nơi khác. Có lẽ bởi vì chân, hoặc là vết sẹo trên thái dương, ánh mắt mỗi người nhìn nàng đều rất kỳ quái. Vì tránh đi những ánh mắt không tính là thân mật này, nàng luôn là người đi lấy đồ ăn muộn nhất, tắm rửa cũng đợi cho mọi người ngủ mới đi.
Nửa tháng qua, Phượng Nhạn Bắc cũng chưa từng tới tìm nàng.
Có lẽ đã quên đi. Cắn đồng bánh bao hơi lạnh, Hương Quế vừa đi trở về, vừa nghĩ. Không thể nói rõ có bao nhiêu khổ sở, nàng rất ít khi để chính mình suy nghĩ quá nhiều, huống chi bây giờ còn ở tại nơi của hắn, có ăn có mặc có ổ chăn ấm áp, tất cả những thứ này đối với nàng mà nói, đã là nằm mơ cũng không dám suy nghĩ.
“Hương Quế cô nương.” Một phó dịch đang ngồi xổm dưới ánh mặt trời sửa sang lại hoa cỏ trong vườn thấy Hương Quế đi tới, nhếch môi hướng nàng thân mật chào hỏi.
Hương Quế nhận ra hắn. Hắn gọi Trần Hòa, là người làm vườn nơi này, thường thường gặp được trên đường, cho nên rất quen. Mấu chốt nhất, hắn là một trong số cực ít người không lấy ánh mắt khác thường nhìn nàng.
Nhìn miếng bánh bao nhỏ còn thừa trên tay, Hương Quế có chút ngượng ngùng cười cười. Đi vài bước nữa là sườn viện nơi mình ở, nàng do dự, không tiếp tục đi về phía trước.
“Ta giúp ngươi.” Ngồi xuống bên cạnh Trần Hòa đầu đầy mồ hôi, nàng cười nói.
“Không, đừng…” Trần Hòa có chút ngoài ý muốn, ai cũng biết Hương Quế là nữ nhân chủ tử mang về, chủ tử không lên tiếng, ai cũng không dám để nàng làm việc.
Hương Quế đem miếng bánh bao cuối cùng bỏ vào trong miệng, ăn ngấu ăn nghiến, tay đã bắt đầu nhổ cỏ dại trong bụi hoa.
“Ta là người nông thôn, không quen nhàn.” Chờ nuốt xuống đồ ăn trong miệng, nàng mới ngại ngùng cười nói. Cả ngày không có việc gì, đối với người trời sinh đã lao lực như nàng mà nói, chính là một loại tra tấn. Huống chi cái gì cũng chẳng làm ăn không ngồi rồi, nàng cũng khó an tâm.
Tươi cười thuần phác kia làm cho Trần Hòa không tự chủ được cũng nở nụ cười theo, cảm giác đối với nàng lập tức thân cận rất nhiều. Cũng không tiếp tục ngăn cản, ngược lại đơn giản chỉ dạy nàng nhận thức một ít hoa non vừa có ngọn, để tránh bị cho thành cỏ dại nhổ đi .
Nắng nóng gió mang theo hương thơm hoa cỏ cùng vị bùn đất thổi tới trên mặt, là cảm giác tốt đẹp đã lâu. Trần Hòa là người hàm hậu, không nói nhiều lắm, nhưng rất thật.
Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, nhìn vườn hoa được dọn sạch sẽ trước mặt, từ khi tiến vương phủ tới nay, lần đầu tiên Hương Quế cảm thấy chính mình không phải là vô dụng.
“A Quế, nghỉ ngơi một chút, uống miếng nước.” Một chén nước lạnh thanh lương đưa tới trước mặt Hương Quế đang ngồi, thời gian ở chung khoái trá làm cho Trần Hòa cải biến xưng hô khách khí với Hương Quế.
“Được.” Hương Quế liếc mắt cười, tiếp nhận nước uống ùng ục hơn một nửa mới đứng dậy. Ai ngờ ngồi lâu dưới thái dương, chợt đứng dậy, trước mắt lập tức đen lại, chật vật sẽ ngã xuống đất, hơn nữa chân trái vốn không tiện, cho dù ý thức vẫn đang thanh tỉnh, nhưng không thể khống chế chân đứng vững.
“Cẩn thận.” Trần Hòa nhanh tay, lập tức đỡ nàng, nhưng nước còn lại trong bát toàn bộ đổ ra, ở tại trước ngực Hương Quế cùng trên hoa cỏ.
Hương Quế còn chưa hồi hồn, chỉ cảm thấy cổ tay đột nhiên căng thẳng, một cỗ đại lực kéo nàng thoát ra. Trở tay không kịp, nếu không phải cái tay kia vẫn cầm lấy nàng, chỉ sợ nàng đã ngã xuống đất.
Miễn cưỡng đứng vững, đợi bóng đen trước mắt tán đi, một bóng dáng thon dài tuấn dật rõ ràng ấn nhập vào mi mắt nàng.
“Chủ tử.” Trần Hòa đã hô ra.
“Phượng gia…” Hương Quế thấy kinh ngạc, trên cổ tay truyền đến đau đớn không ngăn được vui sướиɠ mênh mông trong lòng vì nhìn thấy người kia.
“Ngươi lui ra.” Không để ý đến nàng, Phượng Nhạn Bắc lạnh lùng hừ, trầm giọng mệnh lệnh Trần Hòa, mà lực trên tay càng thêm lớn, dường như muốn bóp nát cổ tay gầy guộc.
Trước khi đi, Trần Hòa nhìn sắc mặt Hương Quế đau trắng bệch, trong mắt hiện lên nồng đậm lo lắng. Dường như tính tình chủ tử càng ngày càng không tốt .
Thẳng đến bóng dáng hắn biến mất trong viện, Phượng Nhạn Bắc mới âm trầm xoay người hướng Hương Quế, ánh mắt đen tối khó hiểu.
Nụ cười vốn muốn dương lên của Hương Quế cương nơi khóe miệng, trong lòng không yên, thầm nghĩ có phải mình làm sai cái gì chọc giận hắn hay không.
Dường như Phượng Nhạn Bắc đang ẩn nhẫn điều gì, sau một lúc lâu không mở miệng, rồi sau đó đột nhiên buông tay nàng ra, đi nhanh trở về.
“Theo kịp.” Sau đó hạ xuống mệnh lệnh của hắn.
Hương Quế không dám chậm trễ, chống đỡ đôi chân vẫn có chút tê, gần như chạy mới miễn cưỡng đuổi kịp hắn.
******
Không muốn làm cho chính mình không muốn xa rời thân mình một doanh kỹ, sau khi trở lại Hoài An, Phượng Nhạn Bắc liền cố gắng chống đỡ không cho Hương Quế bồi tẩm hàng đêm như ở trong quân. Hắn nghĩ thời tiết đã chuyển ấm, tất nhiên sẽ không gian nan như vào đông. Ai ngờ nửa tháng trôi qua, hắn vẫn như cũ thường thường nửa đêm tỉnh giấc, sau lại khó đi vào giấc ngủ.
Tìm ngự y xem qua, lại nói thân thể hắn không thành vấn đề, là tâm bệnh.
Tâm bệnh khó chữa. Hắn tự nhiên biết, nhưng làm cho hắn ảo não là, có thể trấn an tâm bệnh của hắn là một con người đê tiện hắn không thể chịu đựng được. Đương nhiên, cho dù hắn có thể chấp nhận hay không, một đêm ngủ ngon cũng là thứ hắn cần nhất trước mắt. Nhất là khi hắn biết rõ chính mình có thể ngủ tốt trong tình huống nào, loại khát vọng này càng khó ngăn lại.
Cho nên sau khi từ ngự thư phòng trở về, hắn liền cho người làm đi tìm Hương Quế, lời nói truyền lại lại là nàng đi phòng bếp lấy đồ ăn chưa về. Thậm chí không kịp chờ đám người đi tìm, hắn đã tự mình tìm, ai ngờ nhìn thấy một màn kia.
Tiến vào Bắc Uyển, Phượng Nhạn Bắc đuổi đi tất cả thị phó, lập tức bước vào phòng ngủ.
“Cởϊ qυầи áo.” Không đợi Hương Quế thấy rõ ràng bài trí bên trong, hắn lạnh giọng mệnh lệnh nói, chính mình đã cởi ngoại bào nằm trên giường.
Hương Quế đỏ ửng mặt, không rõ sao hắn có thể muốn đi ngủ, hơn nữa trong vương phủ tùy tiện túm một nữ tử cũng đẹp mặt hơn nàng, vì sao hắn còn muốn tìm chính mình.
“Tay của ta…” Đang muốn cởϊ áσ, nàng mới phát hiện trong tay mình vẫn cầm bát, hơn nữa tay đầy bùn, không khỏi có chút xấu hổ.
Phượng Nhạn Bắc nhắm mắt, bỗng nhiên đứng dậy, cầm cánh tay nàng tha hướng một cánh cửa khác, tay kia thì đoạt lấy chiếc bát trong tay nàng quăng ra cửa sổ.
Xuyên qua cánh cửa kia, một cỗ nhiệt khí nghênh diện đánh tới, bên trong là một bể lớn cực kỳ xa hoa, hơi nước tràn ngập, vòi rồng phun nước, minh châu tỏa ánh sáng, sa mạn phiêu đãng cùng đóa hoa tiên diễm hương thơm trong ao, làm cho người ta hư hư thực thực như trong tiên cảnh.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong khϊếp sợ, Hương Quế đã bị thô lỗ quăng vào trong ao.
Nước ấm nháy mắt tràn ngập, nàng hoảng sợ trừng lớn mắt, ngay cả giãy dụa cũng quên, mặc cho nước ấm chảy vào miệng mũi, mặc cho chính mình trầm xuống, trầm xuống…
Xôn xao một tiếng, vào lúc hắc ám hít thở không thông sắp gϊếŧ chết nàng, da đầu đau xót, thân thể của nàng lại bị mang ra mặt nước.
“Nô tài ngu ngốc, không biết tự mình nổi lên sao?” Phượng Nhạn Bắc đứng trên thềm đá trong nước, một bàn tay đặt trên l*иg ngực nàng, một bàn tay đè nặng lưng nàng, vỗ, đem nước tiến vào trong bụng nôn ra.
Sắc mặt Hương Quế trắng bệch, cả người lạnh run, hồi lâu cũng chưa thở vững. Cho đến khi một khối thân thể nóng bỏng thϊếp phía sau lưng nàng, lại đem nàng mang vào nước.
“Phượng gia…” Khi một bàn tay xoa chân phải có chút dị dạng của nàng, nàng rốt cục phát ra tiếng.
“Về sau gọi ta chủ tử.” Phượng Nhạn Bắc nói, hiển nhiên đã quyết định để nàng ở lại vương phủ.
“Vâng, Phượng… Chủ tử.” Hương Quế kinh hồn chưa định, lại vì bàn tay đang dao động trên người mà rõ ràng phát hiện quần áo mình không biết khi nào đã bị lột bỏ.
Trong hơi nước có hô hấp nóng rực, mùi hoa ấm áp, còn có mùi xạ hương nồng đậm du͙© vọиɠ bức người của nam tử phía sau.
Ngực Hương Quế căng thẳng, theo bản năng muốn chạy trốn, vì thân mình xấu xí không trọn vẹn của mình, nhưng lời nói Phượng Nhạn Bắc đột nhiên xuất khẩu lại dời đi lực chú ý của nàng.
“Chỉ mới vài ngày không gặp, ngươi đã cùng nô tài kia thân thiết ?” Ngữ khí không chút để ý, đem tức giận khi nhìn thấy hình ảnh chướng mắt hai người thân mật gắn bó mà nhẹ nhàng bâng quơ đảo qua.
Hương Quế kinh ngạc, không rõ tại sao hắn có thể nghĩ như vậy.”Không… Ách…” Nàng định xoay người giải thích, lại bị xâm nhập đột nhiên mà đảo loạn suy nghĩ.
Có lẽ nguyên nhân do du͙© vọиɠ tích trữ lâu lắm, Phượng Nhạn Bắc phát tiết gần như cuồng bạo, Hương Quế trở tay không kịp chỉ có thể cố hết sức bám lấy vách tường, yên lặng thừa nhận. Nàng không rõ vì sao hắn đột nhiên muốn nàng, chính như Phượng Nhạn Bắc không rõ vì sao mình chỉ đối thân thể của nàng sinh ra du͙© vọиɠ.
Trong quân hàng đêm ấp ôm mà ngủ, hắn vẫn chịu đựng không chạm vào nàng, không muốn làm cho chính mình ỷ lại thân thể của nàng. Hắn đường đường một Vương gia, quyền thế như mặt trời ban trưa, lại để ý tới thân mình một doanh kỹ hạ đẳng, này truyền ra sẽ chỉ làm người nhạo báng.
Nhưng mà, nhẫn nại như vậy, vừa nhìn đến nàng bị tên nô tài kia “ôm” vào trong ngực, rốt cục hoàn toàn hỏng mất.
Nước ấm nhanh chóng mang đi thể lực, rất nhanh, Hương Quế rốt cuộc không chống đỡ được chính mình, quỳ gối trong nước dồn dập thở hào hển. May mà trong phòng thông gió, tuy rằng nhiệt khí bốc hơi, không chút nào cảm thấy ngột ngạt.
Đột nhiên Phượng Nhạn Bắc đưa tay đem mái tóc sớm phân tán của nàng vén tới trước ngực, nhìn xuống sườn mặt nàng, một khắc kia thế nhưng cảm thấy dường như nàng cũng không quá khó xem.
Làn da là màu trắng nõn chỉ nữ tử Giang Nam mới có, lúc này đỏ ửng che kín, bị nước ngâm bóng loáng như ngọc. Lông mi tinh tế, mắt cong cong, làn môi hơi vểnh, đây nguyên bản hẳn là khuôn mặt hay cười. Có điều, đã trải qua cuộc sống như vậy, cho dù là người thích cười chỉ sợ cũng không cười nổi.
“Gia… Chủ tử…” Nhận thấy được hắn dị thường, Hương Quế cố gắng mở mắt ra, cùng ánh mắt kỳ dị của hắn đối diện, ngực không khỏi hung hăng va chạm, đau làm cho nàng có chút không thở được.
Ánh mắt Phượng Nhạn Bắc chuyển đạm, mím môi đem nàng từ trong nước ôm lên, đi trở về phòng ngủ chính mình. Hắn sẽ không quên, mục đích ban đầu mình tìm nàng đến, chỉ vì muốn một lần ngủ ngon.
******
Sau ngày đó, Phượng Nhạn Bắc vẫn chịu đựng tới lúc mệt mỏi không chống đỡ nổi mới tìm đến Hương Quế. Bởi vậy, cho dù là thị nữ bên người của hắn cũng không phát hiện ra tật xấu cổ quái này.
Sau giữa trưa nóng bức, Hương Quế dựa lưng vào bậc thang râm mát đánh một giấc. Trái ngược với bọn thị nữ bên người Phượng Nhạn Bắc, thô tục của nàng quả thực làm cho người ta không thể chịu đựng được. Nàng không biết chữ, càng không cần nói tới cầm kỳ thư họa. Mà thứ muốn nhất chỉ là, thời tiết như vậy quả thật thích hợp ở một nơi mát mẻ đánh giấc ngủ trưa.
Trong nhà thuỷ tạ* phía sau truyền đến thanh âm nam nữ trêu đùa, lại không mảy may ảnh hưởng đến nàng. Rất nhiều chuyện, chỉ cần quen thuộc thì tốt rồi.
Nhưng mà, người tâm cao khí ngạo vĩnh viễn cũng không học được điểm này. Tuyết Cầm cùng Lục Đề từ trong nhà thủy tạ bước ra, thời điểm màn trúc hạ xuống che ánh mắt người bên trong, đồng thời biến sắc mặt. Các nàng theo Phượng Nhạn Bắc lâu, đem ngạo khí của hắn cũng học được mười phần.
Tuyết Cầm một tay lấy chén trà trên khay nện xuống mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm che kín tức giận. Tiếng vỡ vụn thanh thúy làm bừng tỉnh Hương Quế đang mơ mơ màng màng, nàng mở mắt ra, mờ mịt nhìn về phía hai thị nữ không biết đi ra khi nào.
“Chẳng qua là một doanh kỹ mà thôi, cũng xứng để chúng ta hầu hạ!” Lục Đề nhổ một ngụm xuống đất, trên mặt lộ vẻ hèn mọn.
Trong lòng Hương Quế như bị gai đâm, biết rõ người các nàng nói không phải chính mình, lại vẫn không được tự nhiên.
“Hương Quế, chủ tử muốn nước ô mai, ngươi đưa vào đi.” Liếc mắt một cái đến Hương Quế không biết chuyện gì bị gọi ở đây, hiển nhiên không quen nhìn sự thô bỉ của nàng, đôi mi thanh tú của Tuyết Cầm cau lại.
Hương Quế chất phác đáp ứng, xoa mắt đứng lên, bưng đi một chén lớn nước ô mai ướp lạnh, một mình một người hướng nhà thuỷ tạ đưa đi. Nàng trì độn, không lưu ý đến hai nàng phía sau nhìn nhau hiểu ý tươi cười.
Nhìn thấy nàng bưng hẳn là nước ô mai vốn do Tuyết Cầm Lục Đề đưa vào, Phượng Nhạn Bắc đang nằm nghỉ ngơi trong lòng Thanh Song chợt lóe con ngươi đen, lại không nói gì.
“Bưng một chén lại đây cho gia.” Thanh Song vừa yêu thương quạt chon am nhân trong lòng, vừa phân phó. Về việc thay đổi người hầu hạ, nàng cũng không thèm để ý.
Dùng môi nhỏ đem nước ô mai múc vào trong chén, hương vị ê ẩm ngọt ngào kia xông vào mũi, Hương Quế chỉ cảm thấy đầu lưỡi tràn đầy nước bọt. Không phải miệng nàng tham, thật sự là ô mai rất khó làm cho người ta không lên men.
Bưng bát đi đến trước tháp, Thanh Song đã đưa tay tiếp nhận, nhìn nàng dùng thìa đút canh cho Phượng Nhạn Bắc, bộ dáng thân mật yêu đương, Hương Quế nói không nên lời là cảm giác gì. Chỉ cảm thấy, nữ tử xinh đẹp giống như Thanh Song với hắn cùng một chỗ, mới là chuyện đương nhiên.
“Trước tiên ngươi đừng đi ra ngoài.” Thấy Hương Quế đang chuẩn bị lui ra ngoài, Thanh Song mở miệng nói. Hết lời, lại chuyển hướng Phượng Nhạn Bắc, “Gia, uống xong bát này, lại múc một chén được không?”
Phượng Nhạn Bắc cười ý tứ hàm xúc không rõ, há mồm hàm trụ nước ô mai đưa tới bên miệng, đột nhiên đưa tay kéo xuống cổ nàng, dán lên đôi môi đỏ au, đem một thìa ô mai không thừa một giọt truyền vào miệng nàng, tay vói vào quần áo mùa hè mỏng manh của nữ nhân, kỹ xảo trêu đùa.
Thanh Song bị náo loạn mặt đỏ tới mang tai, trong tay cầm bát, thôi không phải, không thôi cũng không phải. Huống chi thật ra nàng vui mừng hắn đối với nàng như vậy, nếu không có người bên ngoài.
“Gia, đừng… Có người…” Nàng né tránh sự khıêυ khí©h không có hảo ý của hắn, lại sợ chống đẩy, chọc giận người tâm cao khí ngạo như hắn.“Vậy ngươi, ngươi đi ra ngoài trước đi.” Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể chuyển hướng nữ tử giống như đầu gỗ đứng trong mái đình.
“Vâng…” Hương Quế cũng không muốn xem đông cung sống, nghe vậy vừa nhẹ nhàng thở ra, lại bị lời nói của Phượng Nhạn Bắc ngăn lại.
“Không cần, nơi này còn cần nàng hầu hạ.” Thanh âm hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, cũng không có dấu hiệu bị du͙© vọиɠ khống chế.
Đến lúc này, hai nàng đều có chút không biết làm sao. Có điều Thanh Song rất nhanh biến thành động tình, mà Hương Quế chỉ có thể vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, cúi mắt, không nhìn tới.
Bên tai truyền đến tiếng nữ nhân thở gấp khó nhịn, nàng cảm thấy có chút buồn, có lẽ do trong hiên quá nóng đi. Tay theo bản năng đυ.ng đến vòng cỏ bấc tâm trên cổ tay vẫn chưa từng tháo xuống, nhẹ nhàng vuốt ve. Rất sớm trước kia, nàng đã học xong cách chấp nhận, học xong cách ít suy nghĩ, cũng học xong cách nhận mệnh. Nếu không, tất nhiên nàng không thể chống đỡ tới bây giờ. Người sống không dễ dàng a!
Có lẽ là nghĩ đến quá xuất thần, có lẽ là đem chính mình hút ra rất thành công, tóm lại, Hương Quế không nghe thấy thanh âm gọi nàng múc canh, càng không thấy được chiếc bát đang hướng nàng phi tới. Cho đến khi trên trán truyền đến đau đớn bén nhọn, nàng mới tỉnh thần, mờ mịt sờ trán, nơi đó ồ ồ toát ra chất lỏng ấm áp cùng mảnh nhỏ bên chân nhắc nhở nàng đã xảy ra chuyện gì.
Có điều, vì sao? Nàng khó hiểu nhìn về phía Phượng Nhạn Bắc đã ngồi dậy, hắn đang lườm nàng, ngực kịch liệt phập phồng, hiển nhiên tức giận không nhẹ.
Mà Thanh Song quần áo không chỉnh cũng bị Phượng Nhạn Bắc tức giận bất thình lình dọa đến, ngay cả ngực lộ ra bên ngoài cũng không chú ý tới.
“Lỗ tai ngươi điếc sao?” Phượng Nhạn Bắc cả giận nói, lửa giận thiêu đốt, cứ như vậy đi chân trần tới trước mặt Hương Quế, một phen túm nàng tha ra bên ngoài.“Đồ vô dụng, giữ ngươi ở trong này có ích lợi gì!”
Hương Quế há mồm, rốt cục chưa nói ra một câu. Có lẽ, thật là nàng đã làm sai cái gì đi.
“Qùy ở bên ngoài cho ta.” Một tay lấy nữ nhân trong tay quăng xuống bậc thang, nhìn nàng chật vật nằm úp sấp, trong mắt hắn gần như phun ra lửa.
Tuyết Cầm Lục Đề đang lười nhác ở bên ngoài chưa từng thấy Phượng Nhạn Bắc tức giận như vậy, còn tưởng rằng chuyện các nàng để Hương Quế đưa nước ô mai chọc giận hắn, đều câm như hến, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Ai ngờ Phượng Nhạn Bắc cũng không thèm nhìn các nàng liếc mắt một cái, liền xoay người đi vào.
******
“Ngươi cũng đi xuống đi.” Không nhìn Thanh Song quần áo chưa chỉnh, đuôi lông mày hàm xuân ánh mắt tha thiết chờ đợi, Phượng Nhạn Bắc ngồi vào bên tháp, lạnh lùng nói.
Thanh Song đầy ngập nhiệt tình nháy mắt bị tiêu diệt, xấu hổ kéo quần áo, xuống tháp.
“Gia, đừng tức giận. Vì một hạ nhân mà tức giận không khỏe thân mình, không đáng giá.” Mặc dù có chút nan kham, nhưng vẫn không dấu được sự thân thiết đối với người trong lòng, Thanh Song đi vào bên người Phượng Nhạn Bắc, kéo hắn vào trong lòng, dịu dàng trấn an.
Trên mặt Phượng Nhạn Bắc hiện lên không kiên nhẫn, một phen đẩy nàng ra, “Đi xuống. Như thế nào, ngay cả ngươi cũng không nghe thấy lời ta nói?” Hắn chán ghét sự đυ.ng chạm chưa được hắn cho phép, làm cho hắn có du͙© vọиɠ gϊếŧ người.
Thanh Song bị đẩy lùi vài bước, không thể tin được nam nhân một khắc trước còn ôn nhu đa tình sẽ đột nhiên lạnh lùng như thế. Chỉ nghĩ hắn tâm tình không tốt.”Gia…”
“Hoặc là lập tức rời đi. Hoặc là cút ra vương phủ cho ta.” Phượng Nhạn Bắc nhìn hồ nước xanh thẳm gợn sóng ngoài hiên, lạnh lùng ngắt lời nàng.
Thanh Song nghe ra chân thật trong giọng nói của hắn, ngực căng thẳng, không rõ tại sao hắn lại có thể vô tình như thế, như vậy nhiệt tình lúc ban đầu tính là cái gì? Cắn môi dưới, nàng nhịn xuống nghẹn ngào muốn thốt ra, cô đơn lui ra ngoài.
Ngoài phòng, mặt trời chói chang như lửa, hai tên đầu sỏ gây nên cúi đầu, không có cao ngạo như lúc trước. Mắt Thanh Song bị dương quang sáng ngời chiếu vào có chút mơ hồ, nhắm mắt, nàng mới nhìn rõ nữ tử đang quỳ gối dưới thái dương.
Hắn tức giận như vậy, chẳng lẽ chính là do người này không đúng lúc đáp ứng hắn sao?
Bây giờ, nàng mới chú ý tới những chỗ khác biệt của nữ tử này cùng thị nữ của hắn. Cho dù là ăn mặc, hay dung mạo, cũng không giống một thị tỳ có thể ở bên người hắn. Vì sao sẽ xuất hiện như vậy? Thanh Song không khỏi nghi hoặc nhìn về phía hai thị nữ đang cúi đầu mà đứng, nhưng không cách nào hỏi ra. Chỉ vì nàng tinh tường hiểu rõ, các nàng căn bản không đem nàng để vào mắt.
Lưu luyến quay đầu, tầm mắt lại bị màn trúc hạ xuống che khuất, nàng thất vọng thở dài. Muốn ở lại bên người hắn, nhất định phải học cách ủy khuất chính mình. Nàng đã sớm hiểu được điểm này.
Nghe được tiếng bước chân đi xa, lúc này Phượng Nhạn Bắc mới đứng dậy, lặng yên bước tới sau màn trúc, xuyên thấu qua khe hở ở giữa nhìn về phía nữ nhân quỳ trên mặt đất, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Hắn cố ý. Cố ý bảo nàng chờ ở bên ngoài nghe thanh âm hắn cùng Thanh Song cùng một chỗ, cố ý ở trước mặt nàng khıêυ khí©h Thanh Song, chỉ vì để cho nàng biết, nàng đối với hắn cũng không quan trọng. Nhưng hắn không dự đoán được, chính mình sẽ không khống chế được. Bởi vì thờ ơ của nàng, còn có sự chuyên chú khi nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay.
Hiện tại nghĩ đến hắn vẫn tức giận khó giữ.
Chiếc vòng tay kia… Phượng Nhạn Bắc dừng lại, đột nhiên vén rèm mà ra, trong ánh mắt hoảng sợ của hai người Tuyết Cầm Lục Đề bước xuống đài, đi tới trước mặt Hương Quế.
“Vươn tay phải ra.” Hắn trầm giọng mệnh lệnh nữ nhân bị mặt trời phơi nắng sắc mặt hồng thấu không ngừng đổ mồ hôi. Hắn nhớ lại một sự kiện, chiếc vòng tay này, trước khi hắn cùng nàng rời khỏi địa lao từng nhìn thấy nàng xuất thần vuốt ve như vậy. Nhìn bộ dáng nàng coi như bảo bối, chỉ sợ, chỉ sợ là người nam nhân nghèo kiết hủ lậu nào đó tặng cho .
Hương Quế bị thiêu đốt có chút không tỉnh táo, cũng không nghĩ nhiều, theo lời vươn tay phải. Ngay sau đó, chiếc vòng bấc cỏ theo nàng gần một năm đã bị Phượng Nhạn Bắc một phen kéo đứt, ở trong tay hắn biến thành từng đoạn nhỏ.
“Đây là thứ rách nát gì, cũng mang ở trên người.”
Thở nhẹ một tiếng, trơ mắt nhìn hành vi khó hiểu của hắn, nàng đã hoàn toàn không biết nên ứng đối như thế nào. Vòng tay đứt đoạn bị hắn ném lên không trung theo gió mà tán, vai của nàng vô lực hạ xuống.
Đã không còn.
Thứ đó không đáng giá gì. Không đáng giá gì… Hương Quế nói với chính mình, gục đầu xuống, nhìn mặt đá sáng loáng trên đất, có chút thất thần. Giống nàng, dễ dàng có thể bị người hủy diệt, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Nàng không tiếng động kháng nghị làm cho Phượng Nhạn Bắc càng thêm giận dữ, giận dữ một cước đá vào ngực nàng, sau đó phất tay áo mà đi, hai thị nữ không hiểu ra sao nhìn Hương Quế bị đá trên mặt đất lăn một vòng lại đứng lên quỳ, cũng đuổi theo ly khai nhà thủy tạ.
Cho đến khi mọi người đều biến mất, Hương Quế mới cắn răng, ôm ngực đau đớn gập thắt lưng, nước mắt không đáng tiền lặng yên không tiếng động lạc vào khe đá.
Từng, nàng từng nghĩ mình ít nhất vẫn là một con người, cho dù lại thấp kém ti tiện. Hiện tại, mới hiểu được, nàng quá coi trọng chính mình.
Mặt trời phía nam thực nóng, gió thổi trên người, cũng nóng , nhưng không mang theo hạt cát. Phía nam quả thật có dương liễu rất đẹp, còn có rất nhiều người tốt.
Trước kia, thời điểm ở tây bắc, trong mộng của nàng Giang Nam trở thành một nơi như thiên đường. Có điều hôm nay, sao có thể là nơi mà nàng mơ tưởng? Ánh trăng trên bầu trời ngày đó, lại sao là thứ cao quý nàng có thể thân cận được?
A Ngọc… Yết hầu ngọt, Hương Quế nồng khụ, phun ra một ngụm máu hồng. Trên đời này, chỉ có một người thiệt tình với nàng, cho dù sẽ bắt nạt nàng, sẽ mắng nàng ngốc, nhưng chỉ có A Ngọc mới coi nàng như con người.
Gió thổi, không khí oi bức mang theo mùi máu, trong người muốn nôn.
Hương Quế mờ mịt nhìn vết máu nhanh chóng khô cạn trên đất, nghĩ tới một số người, một số việc, tất cả giống như xảy ra ở kiếp trước … Không phải niệm tưởng, chỉ đơn thuần là nhớ lại.
Con người luôn ngẫu nhiên nhớ lại một chút, cho dù những gì nhớ lại cũng không có gì đáng giá nhớ lại.
–––––––––––––––––