Chương 11
"Biến mất?" Bước chân Phượng Nhạn Bắc đang đi nhanh bỗng dưng dừng lại, ánh mắt sắc bén quét về phía đại tổng quản đang theo sát phía sau."Có ý gì?"
"Bẩm chủ tử, đã tìm khắp toàn bộ vương phủ, cũng không thấy tung tích Hương Quế cô nương." Đại tổng quản bình tĩnh trả lời, ai cũng không biết trên lưng hắn mồ hôi lạnh đã tẩm ướt áo.
Biểu tình Phượng Nhạn Bắc cứng đờ trong nháy mắt, sau đó khôi phục như thường, "Lệnh Lãnh Úy đến sườn viện gặp ta."
Lãnh Úy, đứng đầu "Ngự phong thập tam kỵ" (13 kỵ sĩ dưới trướng PNB, cưỡi ngựa như gió nên gọi là "ngự phong"), chỉ huy một tổ chức tình báo khổng lồ mà thần bí, chuyên môn để Phượng Nhạn Bắc sử dụng, dò hỏi tình báo, tìm người cùng truy tung, khắp thiên hạ không có tổ chức nào có thể sánh bằng.
"Vâng." Cho dù trong lòng đại tổng quản có rất nhiều nghi hoặc, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, vội an bài người đi tìm Lãnh Úy.
Sao có thể đột nhiên biến mất? Ở tại chỗ đứng đó một lúc lâu, Phượng Nhạn Bắc mới đi về phía sườn viện.
Tối hôm qua còn đang hoàn hảo, chỉ nửa ngày không thấy, đã không có bóng dáng? Hắn tự nhiên biết nàng ngốc như thế nào, không có khả năng rời đi vương phủ mà không bị người phát hiện.
Vào sườn viện, nguyên bản các thị nữ đang nghỉ ngơi nhìn thấy hắn đều có chút kinh ngạc, vội đón đi lên, lại bị hắn vẫy lui, sau đó trong ánh mắt không thể tin được của các nàng đi vào trong phòng Hương Quế.
Đệm chăn gấp chỉnh tề nhìn không ra đêm qua nổi loạn, tay hắn nhẹ nhàng xoa chiếc gối đầu vẫn lưu lại mùi hương của hai người, nghĩ đến bộ dáng nàng bị khi dễ, tức giận cũng không ảo não không âm thầm sinh hờn dỗi đáng thương, khóe môi không tự giác nhếch lên.
Chưa từng thấy nữ nhân nào ngốc hơn nàng. Hắn thở dài, tùy tiện nhìn phòng ở, phát hiện quần áo của nàng còn đây, hiển nhiên không phải nàng vụиɠ ŧяộʍ trốn, nếu muốn chạy trốn nàng sớm nên chạy thoát, mà không phải đợi tới lúc chính mình ở nơi này. Như vậy, nàng đi nơi nào? Hoặc là...
Nghĩ đến phỏng đoán phía sau, đôi mi thanh tú của Phượng Nhạn Bắc rối rắm lại. Ai sẽ bất lợi với nàng? Xem tính nết của nàng, sao có thể đắc tội với người khác.
"Chủ tử!" Thanh âm Lãnh Úy ở ngoài cửa vang lên, đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Đi đến trước bàn trang điểm, cầm lấy lược, rút xuống sợi tóc dài vẫn vẫn quấn quanh ở răng, nắm trong lòng bàn tay."Tiến vào." Cảm thụ được xúc cảm rất nhỏ khó có thể phát hiện, hắn không khỏi nhớ tới đêm qua, tóc của nàng từng vòng quấn vào gáy hắn, cùng hắn dây dưa một chỗ.
"Chủ tử." Lãnh Úy đi đến, lại vẫn đứng ở cạnh cửa, cung kính chờ đợi mệnh lệnh.
"Trước ngày mai, đem Hương Quế đưa đến trước mặt ta." Phượng Nhạn Bắc chậm rãi nói, "Sống phải thấy người, chết..." Chữ "chết" vừa phun ra, yết hầu hắn giống như bị một khối gì đó chặn lại, rốt cuộc không có cách nào nói tiếp. Sau một lát, mới trầm giọng nói: "Ta muốn nàng sống." Lúc này đây, hắn không cho Lãnh Úy lựa chọn.
Lãnh Úy vẫn đi theo Phượng Nhạn Bắc vào sinh ra tử, tự nhiên từng gặp Hương Quế, không dám kéo dài, lập tức lĩnh mệnh mà đi. Hắn biết, chỉ là hô hấp trong khoảnh khắc, cũng có thể quyết định sinh tử của một người.
Trừ bỏ ta, không ai có thể muốn mạng của ngươi. Nhìn phía ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thẳm vài gợn mây bay, bàn tay Phượng Nhạn Bắc nắm sợi tóc dần dần buộc chặt.
******
Đi ra khỏi Linh Xa Các của Phượng Khuynh Đông, nhìn lên bầu trời trăng tỏ, Phượng Nhạn Bắc chậm rãi phun ra một hơi.
Nửa ngày hôm nay, dài lâu gần như cuốn sạch tính nhẫn nại của hắn. Ngày mai là ngày đại hôn của tiểu Thập Tam, tất nhiên tổ chức trong vương phủ của hắn, tự nhiên muốn bảo đảm không có chuyện gì xảy ra.
Có điều, Lãnh Úy vẫn không có tin tức truyền lại...
Đến tột cùng là không tìm được người, hay là... không dám hồi báo? Biết rõ thuộc hạ của mình không phải người trốn tránh trách nhiệm, nhưng hắn lại không khống chế được sợ hãi trong lòng.
Cho tới nay, chỉ cần là việc hắn đã phân phó, sẽ luôn bình tĩnh chờ đợi kết quả, chưa từng có một lần, không yên bất an giống như bây giờ.
"Phượng Nhạn Bắc."
Khắp thiên hạ chỉ có một người sẽ gọi thẳng tên hắn như vậy, không cần nhìn, Phượng Nhạn Bắc cũng biết là ai. Bất đắc dĩ thở dài, hắn dương mắt thấy cô gái đang lao về hướng hắn, theo bản năng giang hai tay đón được nàng.
"Hôm nay sao lại nhiệt tình như vậy, nha đầu?" Áp chế hoảng loạn trong lòng, hắn trêu chọc Mạc Thương.
Mạc Thương cười hì hì ôm lấy cổ hắn, "Huynh đoán?"
Phượng Nhạn Bắc hí mắt, vì sự vô cùng thân thiết khác thường của nàng, tay lại vẫn ôn nhu đỡ lấy eo nhỏ ỷ ôi trong ngực, "Ngươi định nhận thức người ca ca này?" Khi Mạc Thương ba tuổi bị một thế ngoại cao nhân mang đi, cho đến mười bốn tuổi mới trở về. Nhưng cho tới bây giờ nàng đều gọi thẳng tên hắn, mà không chịu giống tiểu Thập Tam gọi hắn Ngũ Ca. Hắn cũng không quá để ý, liền tùy ý nàng .
Nghe vậy, Mạc Thương phiết phiết cái miệng nhỏ nhắn, một quyền đấm vào ngực Phượng Nhạn Bắc: "Kiếp sau đi."
Phượng Nhạn Bắc cười, một phen đón được tay nàng, thuận thế kéo ra phía trước, "Nói đi, có chuyện gì vui vẻ?" Cho dù hiện tại hắn không có tâm tình, cũng không nguyện vắng vẻ vị muội muội vẫn đặt trong lòng bàn tay mà thương yêu.
Không ngờ Mạc Thương thở nhẹ một tiếng, rút tay về.
Phượng Nhạn Bắc hơi giật mình, đột nhiên vươn tay túm lấy tay nhỏ bé của nàng, mở ra. Chỉ thấy trong lòng bàn tay non mềm, rõ ràng có một vết thương hình ba cái móng tay thật sâu.
"Đây là có chuyện gì?" Thần sắc hắn nghiêm khắc hỏi.
Tươi cười trên mặt Mạc Thương biến mất, đưa tay rút trở về."Không có gì, tự ta không cẩn thận... Không cần huynh lo." Nàng nhanh chóng quay đầu, lại vẫn để Phượng Nhạn Bắc bắt giữ đến một chút lệ quang lóe ra trong mắt.
"Tiểu Thương..." Phượng Nhạn Bắc thở dài, cảm thấy đầu ẩn ẩn hơi đau."Ngoan, đừng náo loạn như tiểu hài tử, nói cho ta biết làm sao vậy?" Một khắc trước còn đang tốt đẹp, đảo mắt liền biến sắc mặt, nữ nhân thật khó hầu hạ!
"Ta tức giận, tự mình cấu ." Mạc Thương không quay đầu lại, lạnh lùng nói.
"Vẫn tùy hứng như vậy." Phượng Nhạn Bắc lắc đầu, trong lòng hắn lo lắng an nguy của Hương Quế, cũng lười tiếp tục truy vấn."Ngươi ngoan ngoãn đi tìm tiểu Thập Tam chơi, ta có chút việc muốn đi ra ngoài một chút." Còn chờ đợi như vậy, hắn nhất định sẽ điên mất.
Ai ngờ hắn vừa chuẩn bị rời đi, đã bị Mạc Thương xoay người túm lấy tay, "Huynh muốn đi đâu?" Trong mắt nàng có rõ ràng bối rối cùng bất mãn.
"Hương Quế biến mất , ta đi tìm xem." Ngữ khí Phượng Nhạn Bắc vẫn ôn hòa như cũ, nhưng trong lòng đã bắt đầu trở nên phiền chán. Hắn hẳn nên đi cùng Lãnh Úy, lại trì hoãn đến bây giờ, nữ nhân kia ngốc như vậy, không biết lại muốn ăn bao nhiêu đau khổ .
"Huynh muốn đích thân đi tìm một nô tài?" Mạc Thương không dám tin trừng mắt hắn, lần đầu tiên khi nói đến Hương Quế trong giọng nói tràn ngập khinh thị, "Nàng là một doanh kỹ a, từng có nhiều nam nhân như vậy..."
'Ba' một tiếng thanh thúy vang lên, lời nói của Mạc Thương bị Phượng Nhạn Bắc dương tay đánh gãy.
"Hiện tại, nàng chỉ có một người nam nhân là ta." Ngiêng người, Phượng Nhạn Bắc hướng về phía nàng ôn hòa mà thong thả tuyên cáo, "Đừng để ta lại nghe được những lời vũ nhục nàng." Trong giọng nói cảnh cáo có tàn nhẫn mà những người quen thuộc với hắn cũng không xa lạ.
Mạc Thương che mặt, nước mắt trong đôi mắt to sáng ngời lăn qua lăn lại, không dám rơi xuống.
"Phượng Nhạn Bắc, ta sẽ để huynh hối hận." Cố gắng bảo trì bình tĩnh nói xong câu đó, nàng xoay người thẳng lưng bước nhanh đi.
Nhìn bóng dáng nàng kiên cường mà ủy khuất, trong mắt Phượng Nhạn Bắc hiện lên một tia hối hận, nhưng lập tức giống như nghĩ tới điều gì, sắc mặt khẽ biến, lập tức gọi tới thị vệ vẫn giấu ở chỗ tối bảo hộ chính mình, thấp giọng dặn vài câu, thế này mới vội vàng rời đi.
******
Hương Quế bị quăng đến một con thuyền chạy về hướng bắc, trơ mắt nhìn Hoài An càng ngày càng xa, lại bất lực.
Có lẽ từ nay về sau không bao giờ có thể gặp lại. Nghĩ đến Phượng Nhạn Bắc, trong lòng nàng đúng là ngũ vị tạp trần. Một lần ngưỡng mộ, sau lại sợ hãi cùng bất đắc dĩ, còn có thương tâm, nhưng mà, nhiều nhất vẫn là thương tiếc đi. Mỗi khi hắn hơi đối với nàng ôn nhu một chút, nàng sẽ lập tức quên mất hắn đã từng trách phạt trên người nàng một cách khó hiểu, toàn tâm toàn ý thương hắn.
Chung quy là nàng quá ngu ngốc, mới có thể chọc giận hắn. Bằng không, vì sao hắn đối với những người khác đều ôn hòa, cố tình ở trước mặt nàng liền trở nên như thế.
Nhưng là, hắn cũng từng có lúc đối với nàng thật ôn nhu. Giống tối hôm đó, hắn uống rượu, ở bên ngoài nằm ở trong lòng nàng ngủ một đêm; giống đêm qua...
Nghĩ đến đêm qua, mặt Hương Quế có chút nóng lên, ngực tràn đầy, như là có cái gì muốn tràn ra.
Thuyền xuôi dòng xuống, chạy thật nhanh. Xuyên thấu qua cửa sổ trên khoang thuyền, có thể nhìn thấy quan đạo trên bờ cách đó không xa lúc ẩn lúc hiện. Hương Quế bị điểm huyệt để trên ghế, không thể nhúc nhích.
Cách hắn càng ngày càng xa. Thở dài, nàng nghĩ ngày mai Phượng Nhạn Bắc liền thành thân cùng công chúa Tây Ngô, đã từng không thoải mái đều hóa thành hư ảo, cuối cùng còn lại chỉ có nồng đậm không nỡ. Nếu không rời đi, nàng tất nhiên sẽ không biết mình sẽ luyến tiếc như vậy. Cho dù ở trong vương phủ, sẽ bị mọi người khinh thường, cũng không nhìn thấy hắn, nhưng chỉ cần biết rằng hắn ngay gần bên cạnh, trong lòng cũng cảm thấy an ổn, nay đã cách khá xa.
Thái dương dần dần lặn xuống, ánh trăng từ bên kia bờ sông mọc lên, trong khoang không đốt đèn, nhưng lại không thấy tối. Hương Quế vẫn chỉ có thể ngồi bất động.
Chiến thuyền này sẽ mang nàng đi nơi nào? Tới khi nào hắn mới có thể phát hiện nàng không thấy?
Nghĩ đến điều này, nàng đột nhiên nở nụ cười, vì chờ mong trong lòng, cũng vì sự việc chuyển biến bất thình lình.
Chuyện trên đời quả nhiên thực kỳ diệu, khi đến không phải là điều nàng mong muốn, khi đi cũng không phải là điều nàng mong muốn. Dường như, cuộc đời của nàng, vẫn đều là người khác giúp nàng quyết định.
Có điều có thể khẳng định, hắn tuyệt đối sẽ không quên nàng, chỉ vì...
Tiếng vó ngựa đột nhiên ẩn ẩn truyền đến từ bên kia bờ sông, đạp phá ánh trăng, thấu đêm yên lặng.
Người nào buổi tối còn chạy đi? Hương Quế tò mò nhìn về trên bờ, chỉ thấy trên quan đạo một con ngựa bay nhanh mà đến, cách thuyền càng ngày càng gần.
"Ngừng thuyền!" Ở thời khắc vạn vật như yên lặng, một tiếng kiều mỵ hô to đủ để khiến cho tất cả con thuyền đang lướt trên sóng nước chú ý.
Mạc Thương cô nương. Hương Quế nghe âm thanh, đột nhiên có chút kích động. Là tới tìm nàng sao? Nhanh như vậy hắn liền phát hiện nàng biến mất ?
Đang nghĩ, chỉ thấy ngựa đã tiến đến bên bờ, Mạc Thương đột nhiên nhảy dựng lên, mũi chân đạp trên lưng ngựa, lướt qua mặt sông, nhẹ nhàng rơi xuống trên thuyền.
Rất nhanh, Mạc Thương liền tìm được khoang thuyền của nàng, bởi vì không đốt đèn, Hương Quế không thể thấy rõ biểu tình cô gái xuất hiện ở cửa. Nhưng rất nhanh, nàng liền phát hiện không thích hợp.
Mạc Thương chỉ đứng ở nơi đó, không tiến vào, cũng không nói gì. Hương Quế bị điểm á huyệt, cho dù trong lòng có nghi vấn, cũng không có cách nào hỏi ra.
Không biết trải qua bao lâu, cho đến khi thân thuyền chấn động mạnh, con thuyền vẫn bình tĩnh đi về phía trước đột nhiên ngừng lại, Mạc Thương mới như lấy lại tinh thần, bước vào trong khoang.
"Đừng trách ta..." Một câu nói trầm thấp không hiểu ra sao, nàng đi vào trước mặt Hương Quế, một phen nắm lấy gáy nàng, nhanh chóng nhét thứ gì đó vào miệng nàng. Sau đó ở yết hầu xoa bóp nhấn một cái, Hương Quế không tự chủ nuốt xuống, thứ đó trôi vào dạ dày.
Đang vào lúc Hương Quế nghi hoặc khó hiểu, trên hành lang ngoài khoang thuyền vang lên tiếng bước chân dồn dập, trong lúc nhất thời đèn đuốc sáng trưng, đoàn người tiến vào. Mà lúc này Mạc Thương đã muốn bóp cổ nàng, lui đến bên cửa sổ đang rộng mở.
Người cầm đầu là Phượng Nhạn Bắc. Hắn vẫn như cũ một thân áo bào trắng, vẫn như cũ tao nhã thong dong, nhưng mà, Hương Quế lại nhìn thấy trong đôi mắt hắn hướng về phía mình lộ ra thân thiết. Bởi vì hắn là người đứng đầu tiên, cho nên, Hương Quế không thể lại đi chú ý những người khác.
Hắn cũng đến đây. Hắn có thể nghĩ rằng nàng chạy trốn hay không? Một khắc đó, trong lòng nàng lại bắt đầu trở nên không yên, hoàn toàn quên tình cảnh của chính mình.
"Quế." Phượng Nhạn Bắc nhẹ nhàng gọi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười ôn nhu, chỉ vì nàng vẫn đang bình an. Về phần có phải bởi vậy mà chọc giận Mạc Thương hay không, hắn căn bản không để trong lòng, theo hiện tại giờ khắc này khởi, từ giờ khắc này trở đi, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Lại là dịu dàng như vậy... nhịp tim Hương Quế kịch liệt gia tốc, cảm thấy có chút khó thở, đột nhiên hiểu được, hóa ra dịu dàng thật sự có thể làm người khác chết chìm.
"Phượng Nhạn Bắc!" Hiển nhiên thực không hài lòng mình bị hoàn toàn bỏ qua, tiếng nói của Mạc Thương có chút sắc nhọn, còn mang theo nồng đậm chua xót cùng không cam lòng.
Hương Quế có chút kinh ngạc, vì địch ý lưu động giữa hai người. Làm sao có thể, buổi sáng ngày hôm qua bọn họ còn đang tốt đẹp a.
"Tiểu Thương, ngươi cũng biết Phượng Nhạn Bắc ta bình sinh hận nhất là phản bội." Từ từ, Phượng Nhạn Bắc thở dài, trong con ngươi tối đen xẹt qua một chút bi thương không thể nào che dấu.
Hương Quế cảm giác được cô gái sau lưng run lên, nàng rất muốn mở miệng nói chuyện, lại không có biện pháp phát ra âm thanh, cho dù nàng có thể phát ra âm thanh, nàng cũng không biết dưới tình huống như vậy nên nói điều gì mới tốt. Nàng căn bản không rõ đã xảy ra chuyện gì.
"Ta không phản bội huynh. Là huynh... Là huynh, thế nhưng sẽ thích nàng!" Hiển nhiên nàng thực kích động, gần như mang theo tiếng khóc không khống chế được quát to."Nếu là công chúa Tây Ngô, ta sẽ chấp nhận. Nhưng nàng là một doanh kỹ đê tiện! có phải ánh mắt huynh bị mù hay không, thà rằng trao trái tim cho nàng, cũng không nhìn ta liếc mắt một cái?"
"Tiểu Thương..." Phượng Nhạn Bắc dường như có chút kinh ngạc, vì nàng không hề che lấp cảm tình, "Ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao?" Hắn như thế nào cũng không thể tưởng được, muội muội mà hắn vẫn thương yêu sẽ đối với hắn sinh ra cảm tình không nên có, cũng rốt cục hiểu được vì sao nàng vẫn không chịu gọi hắn là ca ca .
"Ta đương nhiên biết... Ta đương nhiên biết..." Mạc Thương vừa khóc vừa cười, gần như điên cuồng."Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy huynh mà bắt đầu, trái tim ta đã không còn là của mình. Suốt bốn năm, ta nhìn huynh cùng Yến Tử Kỷ một chỗ, nhìn những nữ nhân đó quay chung quanh bên cạnh huynh... Huynh có biết ta hận bao nhiêu sao?"
Hương Quế đối với nàng vẫn rất có hảo cảm, lúc này thấy nàng khổ sở như thế, trong lòng không khỏi buồn bã. Trên đời này, chuyện đả thương người nhất là tình, mà khó miễn cưỡng nhất cũng là tình. Không nhìn ra, chỉ có thể tự mình đau khổ, không thể trách ai.
"Yến Tử Kỷ đối xử với huynh không tốt, ta liền nghĩ cả đời này, huynh không cưới vợ, ta không lấy chồng, chúng ta hảo hảo cùng một chỗ..." Nghĩ đến tương lai tốt đẹp chính mình từng mộng tưởng, ngữ khí của Mạc Thương dần dần ôn nhu, nhưng đây chỉ là chuyện trong phút chốc, giây lát lại chuyển sang thê lương."Nhưng, huynh thế nhưng sẽ thích nàng!"
Hương Quế chỉ cảm thấy da đầu đau xót, không tự chủ được nâng lên mặt, lúc này dường như hiểu được chút gì, "nàng" trong miệng Mạc Thương, hình như là chỉ chính mình. Nhưng là, điều này sao có thể?
Nàng theo bản năng nhìn về phía Phượng Nhạn Bắc vẻ mặt vẫn đang bình tĩnh.
Có lẽ sớm thành thói quen sự ái mộ của người khác, cho dù người kia là muội muội của hắn, Phượng Nhạn Bắc cũng chỉ động dung trong nháy mắt mà thôi.
"Nàng tốt lắm." Khi nói những lời này, ánh mắt hắn dừng trên mặt Hương Quế. Ôn nhu như vậy, như đang dùng bàn tay thương tiếc vỗ về mặt nàng.
Ánh mắt Hương Quế bị hắn hút lấy, không thể dời, chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn, trong đầu trống rỗng.
Phượng Nhạn Bắc không được đến phản ứng vui sướиɠ như mong muốn, có chút thất bại thở dài, "Nàng còn thực ngốc." Hắn thì thào oán giận.
"Tiểu Thương, ngươi thả nàng, chuyện cũ ta sẽ bỏ qua." Đây là sự khoan dung cuối cùng hắn đối với người chính mình từng thương yêu hết mực.
Mạc Thương bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cười lạnh nói: "Không kịp rồi, ta đã cho nàng ăn 'hủ tràng hoàn', nếu huynh muốn giải dược, hãy đáp ứng ta một việc."
Phượng Nhạn Bắc híp lại mắt phượng, bắn ra hàn quang."Ngươi muốn ta đáp ứng chuyện gì?" Cho tới bây giờ, chưa ai có thể cùng hắn nói điều kiện.
"Lấy ta làm vợ." Nguyên bản đôi mắt to sáng ngời của Mạc Thương lóe ra điên cuồng mà hưng phấn, giống như giấc mộng của mình lập tức sẽ thành hiện thực.
Khóe môi Phượng Nhạn Bắc giơ lên ý cười quỷ dị, dứoi đèn đuốc chiếu rọi, có vẻ yêu mị dị thường.
"Ngươi đã bỏ lỡ cơ hội, Mạc Thương."
Mở miệng, ai cũng không thể tưởng được hắn nói là một câu như vậy. Giọng nói chưa hết, hắn đã như mũi tên thoát cung bắn về phía hai người.
Mạc Thương cả kinh, phản ứng của nàng cũng cực nhanh, lập tức không hề nghĩ nhiều, giương tay cầm thứ gì đó trong tay quăng ra cửa sổ.
Ngay sau đó, Hương Quế lọt vào trong lòng Phượng Nhạn Bắc, mà Mạc Thương, vẫn đang đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn bàn tay trống không. Cho đến khi Phượng Nhạn Bắc động đậy, nàng mới biết được, mình trúng vô sắc vô vị 'hóa công tán', công lực bất tri bất giác bị hoàn toàn hóa giải, ban đầu Phượng Nhạn Bắc cùng nàng nói nhiều như vậy, chẳng qua là kéo dài thời gian mà thôi.
Nhưng nàng cũng không phải không có phần thắng. Nghĩ đến điều này, nàng vốn có chút nản lòng tinh thần lại thoáng rung lên.
"Giải dược đã bị ta ném vào trong sông, gặp nước sẽ tan, huynh đoạt nàng lại có ích lợi gì đâu?" Nàng cười, lúc này đây, Hương Quế thấy rõ trong mắt nàng nồng đậm ghen tị cùng oán hận.
Phượng Nhạn Bắc không tiếp tục để ý tới nàng, mà ôm chặt Hương Quế, đem nàng mang ra khoang thuyền. Chuyện còn lại, tự nhiên sẽ có người xử lý.
"Phượng Nhạn Bắc, ngươi mặc kệ nàng chết sống thật sao... Buông..." Phía sau truyền đến tiếng thét chói tai của Mạc Thương, Phượng Nhạn Bắc ngoảnh mặt làm ngơ.
******
Không biết khi nào toàn bộ người trên thuyền đã chuyển sang một chiếc thuyền khác, bọn họ áp chế thuyền ở một ngã ba rộng lớn, quay đầu thuyền đi trở về.
"Có sợ không?" Đứng ở đầu thuyền, Phượng Nhạn Bắc ôn nhu hỏi Hương Quế.
Hương Quế đã cởi bỏ huyệt đạo, lại vẫn giống như trong mộng, nhìn hai bên bờ sông thong thả lùi dần dưới ánh trăng, nàng lắc lắc đầu.
"Nàng không có gì muốn hỏi ta sao?" Dừng lại, khuôn mặt tuấn tú của Phượng Nhạn Bắc ửng đỏ, không quá tự nhiên hỏi.
Nàng hẳn nên hỏi điều gì? Hương Quế nghe vậy chuyển ánh mắt lên người hắn, có chút nghi hoặc.
Lúc này, hai hắc y nhân đi tới, đánh gãy Phượng Nhạn Bắc đang thất bại đầy bụng. Hai người đối với hắn thi lễ, một người lập tức đi hướng Hương Quế, "Đắc tội , Hương Quế cô nương." Tiếng nói thuần hậu chưa dứt, Hương Quế đã bị cầm mạch.
Một lát sau, hắn hướng Phượng Nhạn Bắc gật gật đầu, "Chủ tử, giải dược không thành vấn đề." Phối hợp ăn ý , một nam nhân khác đột nhiên mở ra bàn tay cung kính đưa tới trước mặt Phượng Nhạn Bắc, phía trên rõ ràng có một tiểu bình sứ.
Hóa ra, từ lúc Phượng Nhạn Bắc tiến vào khoang thuyền, không chỉ đồng thời phóng thích 'hóa công tán', khoang thuyền phía dưới nước cũng có người mai phục, ngừa Mạc Thương trước khi dược tính phát tác mang người bỏ chạy, giải dược bị quăng ra từ cửa sổ tự nhiên là thuận tay bắt được. Phượng Nhạn Bắc định liệu trước, làm sao chịu để Mạc Thương áp chế. Huống chi, trong 'Ngự phong mười ba kỵ', còn có cao thủ dùng độc giải độc đứng đầu.
Nhìn Hương Quế ăn giải dược, lại đợi nửa nén hương, thấy nàng không có chuyện gì, hai người kia mới lui ra.
"Quế..." lúc này tâm tình Phượng Nhạn Bắc mới được hoàn toàn thả lỏng, nhẹ nhàng thấp giọng gọi tên Hương Quế, đến gần nàng một chút.
Hương Quế phát hiện nhịp tim lại bắt đầu gia tốc, mặt nóng hừng hực, trở nên khó thở. Nhẹ nhàng lên tiếng, nàng gục đầu xuống không dám nhìn hắn.
"Nếu ta không đuổi theo, nàng còn có thể trở về tìm ta sao?" Phượng Nhạn Bắc vươn tay nâng lên mặt Hương Quế, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, đồng thời hỏi ra bất an trong lòng. Hắn tự nhiên biết mình đối với nàng không tốt, từng hại nàng, cũng trách phạt nàng không lý do, hắn sợ hãi nàng nhớ kỹ những chuyện đó, muốn né tránh hắn thật xa. Cho nên, một đường đuổi theo, hắn sợ không phải là đối mặt sự uy hϊếp của Thanh Song hay Mạc Thương, mà là nàng không muốn ở lại bên người hắn.
Hương Quế giật mình, trong lòng lại vì hắn nhẹ nhàng vuốt ve mà mềm thành nước, theo bản năng nâng tay lên đặt trên mu bàn tay hắn.
"Ta, ta không biết..." Nàng lúng ta lúng túng nói, đang nhìn đến mất mát trong mắt hắn, nhịn không được lại ngại ngùng bổ sung: "Nhưng, trong lòng ta rất luyến tiếc ngươi." Nói đến điều này, mặt nàng giống như bị hỏa thiêu nóng lên, lại vẫn yên lặng nhìn thẳng hắn.
Có lẽ... Có lẽ nàng không xứng với hắn, nhưng, thích là thích , nàng không thể phủ nhận.
Luyến tiếc... khóe môi Phượng Nhạn Bắc dương lên, con ngươi như đá cẩm thạch đen bởi vì câu nói này của nàng mà lóe ra quang mang tinh lượng loá mắt.
"Ta cũng luyến tiếc nàng." Hắn ôm thân mình nhỏ gầy của nữ nhân vào trong lòng, cằm gác trên đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng cọ xát."Về sau, chúng ta sẽ luôn luôn ở cùng nhau, được không?" Hắn không cần những người khác. Trên thực tế, bắt đầu từ ngày đẩy nàng xuống sườn núi, hắn vốn chưa từng có người khác.
Hắn thích nàng, có điều sự tự tôn cùng kiêu ngạo làm cho hắn không bỏ qua được dáng người của nàng, vì thế làm hại hai người ăn đủ đau khổ. Nếu không phải lúc này suýt chút nữa mất đi nàng, chỉ sợ hắn còn cứng rắn chống đỡ một đoạn thời gian, có lẽ, hắn sẽ ác liệt tự tay đẩy nàng ra khỏi cuộc đời mình.
Không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, Hương Quế ngửi hương vị thoang thoảng trên người hắn truyền đến, lại có chút hoảng hốt .
"Ngươi không chê ta?" Túm lấy quần áo bên hông hắn, nàng hỏi, thanh âm run run mơ hồ để lộ ra thấp thỏm lo âu. Không có nam nhân nào không ngại xuất thân của nàng, huống chi là người có thân phận như hắn.
Phượng Nhạn Bắc cười, ở vết sẹo trên thái dương nàng nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn, "Chẳng phải nàng cũng không ghét bỏ ta..." Những lời này vừa bật thốt lên, hắn lập tức phát hiện mình nói lỡ, sắc mặt khẽ biến, không khỏi rũ mắt trộm dò xét vẻ mặt Hương Quế. Hắn thiếu chút nữa quên mình từng dùng nhϊếp hồn thuật xóa đi một bộ phận trí nhớ của nàng. Nếu nàng nhớ lại, nếu nàng nhớ lại... Hắn không dám nghĩ đến hậu quả kia.
Dường như Hương Quế cũng không chú ý tới cổ quái trong lời nói của hắn, nhợt nhạt cười, thϊếp mặt vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập của hắn hữu lực mà vững vàng, không tiếp tục nói nữa.
Hóa ra, ánh trăng trên bầu trời cũng có thể chiếu đến cọng cỏ trên mặt đất...
******
Ngược dòng so với xuôi dòng chậm trễ gấp đôi, hai người cũng không nóng nảy, nương theo ánh trăng ôm nhau ngồi ở đầu thuyền uống rượu nói chuyện phiếm, sau lại không biết là ai khởi đầu, cứ như vậy ở khoang thuyền triền miên.
Ánh trăng như nước, mọi người lánh đi, cả chiến thuyền lớn dường như chỉ có hai người bọn họ.
Một đêm này, có lẽ là say rượu, Phượng Nhạn Bắc từ đầu tới cuối ôm chặt Hương Quế, không chịu buông ra. Gió đêm mang theo hơi nước thổi tới trên người, ngoại trừ mát mẻ, hắn không cảm giác được hàn ý. Hắn nói rất nhiều, vì thế Hương Quế biết, bọn họ từ Thanh Song do thám biết được tung tích của nàng, Mạc Thương phản bội, cùng quan hệ chân chính của Mạc Thương với hắn. Sự tình giải quyết thuận lợi, nhưng hắn cũng không vui.
"Quế, nếu có một ngày nàng phát hiện trước kia ta từng làm chuyện thực có lỗi với nàng, nàng có thể không cần ta nữa hay không?" Sau khi uống rượu Phượng Nhạn Bắc luôn mang theo chút tính trẻ con.
Hương Quế cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt mông lung say lờ đờ của hắn, "Sẽ không." Nàng tự nhiên biết hắn chỉ cái gì, có điều hắn không muốn để nàng nhớ lại, nàng đành thuận theo.
Là khi nào thì nhớ lại? Nàng giương mắt nhìn về phía mặt sông phản xạ ánh trăng, trí nhớ chậm rãi gọi về.
Nàng thiếu chút nữa chết đuối trong bể... Đúng, chính là lần đó, sau khi mới tới vương phủ có một đoạn thời gian rất dài không gặp hắn, khi tái kiến hắn không hiểu tại sao tức giận, còn quăng nàng vào bể tắm. Lần đó trí nhớ của nàng liền khôi phục , có điều nàng vẫn chưa nói mà thôi.
Vì sao hắn luôn giận nàng đâu? Vuốt ve khuôn mặt Phượng Nhạn Bắc trong lòng, Hương Quế đối với điểm này có chút khó hiểu.
"Ta muốn cầu chàng một việc." Nàng nói.
"Ân?" Tựa hồ thực hưởng thụ sự vuốt ve của nàng, Phượng Nhạn Bắc lười biếng , từ từ nhắm hai mắt vẻ mặt thích ý, trong lòng vì câu trả lời của nàng mà yên ổn.
"Không cần khó xử Thanh Song cô nương cùng Mạc Thương cô nương."
Lời ấy lọt vào tai, Phượng Nhạn Bắc lập tức xoay người, từ trong lòng nàng ngồi dậy, cảm giác say hoàn toàn biến mất."Không được." Thần sắc hắn khôi phục lạnh như băng, hắn có thể nào dễ dàng tha thứ người có ý đồ thương tổn nàng.
Đối diện cùng ánh mắt lạnh lùng của hắn một lúc lâu, Hương Quế thở dài, quay đầu nhìn về phía ngọn núi mơ hồ nơi tận cùng mặt sông, không thèm nhắc lại. Nàng cũng không muốn làm chủ ý tưởng của hắn, có điều nàng biết, trừng phạt Mạc Thương, hắn sẽ không đành. Nàng không muốn hắn thương tâm.
"Không cho phép lấy sắc mặt đó cho ta xem..." Phượng Nhạn Bắc chán ghét nàng bình tĩnh như vậy, muốn phát giận giống như dĩ vãng, lại nhìn thấy động tác nàng vô ý thức khẽ vuốt chân phải mà cứng đờ, ngực chua xót, bỗng dưng phác đi qua áp nàng ngã xuống đất.
"Được. Ta đáp ứng nàng, không khó xử." Trong ánh mắt kinh ngạc lại vui mừng của Hương Quế, hắn như muốn đem thứ gì đó áp lực trong l*иg ngực phát tiết đi ra, hung hăng hôn nàng.
Kí©ɧ ŧìиɧ bùng nổ trong nháy mắt, độ ấm ái muội xóa tan đêm lạnh, gió sông phất qua, mang đi âm thanh trầm thấp giống như oán hận lại như thương tiếc, một lần lại một lần.
Nữ nhân ngốc...
Nữ nhân ngốc...
Hương Quế trợn mắt, một vòng lãng nguyệt ánh vào mắt nàng, khóe môi nàng hiện lên nụ cười ôn nhu .
Đúng vậy, nàng là một nữ ngân ngốc.
******
Kết cục
Trước cửa hàng bánh bao, một nữ nhân đang bùng phát quật đánh đứa nhỏ không nghe lời, biến thành cả phố đều là tiếng tiểu hài tử khóc lóc vang dội. Hàng xóm sớm thành thói quen, không để ý chuyện của các nàng, ân cần hỏi thăm nhau một tiếng thời tiết sáng sủa, đã ăn điểm tâm hay chưa.
Cuộc sống bình thường của dân chúng là như thế này, tầm thường mà bình thản, ngẫu nhiên phát sinh một chút việc nhỏ cũng có thể biến thành trời đất sắp sụp xuống.
"Bà chủ, lấy mười cái bánh bao." Thanh âm nữ nhân trầm mà ôn nhu đột ngột sáp nhập trong tiếng khóc của tiểu hài tử, phụ nhân đang mượn cơ hội phát tiết nghe tiếng đột nhiên cứng đờ, ngừng lại.
Búi tóc chỉnh tề, bố y mộc mạc, một nữ nhân nhỏ gầy áo trắng đang đứng bên ngoài quán bánh bao, điềm tĩnh mỉm cười với chính mình.
"A Quế ngốc." Phụ nhân thét chói tai, một phen bỏ qua đứa nhỏ còn đang thở hào hển, lao về phía nữ nhân.
Nữ nhân sợ run, chờ thấy rõ ràng dung mạo rối bù của phụ nhân, cũng không nghẹn được lắp bắp kinh hãi."A Ngọc..." Nàng có chút do dự.
"Là ta, là ta đây." Phụ nhân ôm lấy nữ nhân vẻ mặt kinh ngạc, vui vẻ vừa nhảy vừa nói.
Hai người này đúng là Hương Ngọc Hương Quế, từ khi từ biệt tại quân doanh tây bắc, hai người như thế nào cũng không thể tưởng được sẽ có ngày gặp lại.
"A Ngọc." Hương Quế nở nụ cười."Còn có thể nhìn thấy ngươi, thật tốt." Lời này của nàng nghe vào trong tai người khác, chỉ nghĩ là cảm thán đơn thuần, lại không biết đối với người đã từng trải qua cửu tử nhất sinh như nàng mà nói, quả thật là bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ .
"Đúng vậy đúng vậy, chẳng phải ngươi được phân phối cho một tên lính sao? Xem ra cuộc sống hình như khá tốt." Tương đối với sự trầm tĩnh nhiều lần trải qua kiếp nạn mà bồi dưỡng ra của Hương Quế, Hương Ngọc vẫn không thay đổi, vẫn là tính tình vội vàng xao động như trước kia.
Nhớ tới Hà Bình Qúy bị chết không minh bạch, Hương Quế ngừng lại, cười có chút miễn cưỡng."Hài tử của ngươi đã lớn như vậy ?"
"Ha ha, đúng vậy, sắp ba tuổi, thật sự nhanh. Của ngươi đâu? Con trai hay con gái?" Tuy rằng động bất động vươn tay là đánh, nhưng nói đến đứa trẻ nhà mình, Hương Ngọc vẫn không tự giác lộ ra kiêu ngạo của người làm mẹ.
Trong mắt Hương Quế không khỏi lộ ra thần sắc hâm mộ, "Ta còn chưa..."
"Đi, đi, vào trong nhà rồi nói." Hương Ngọc đột nhiên nhớ tới hai người còn đứng bên ngoài, kéo Hương Quế vào quán bánh bao, giống như trước kia không khách khí đánh gãy lời nói dở dang của Hương Quế.
Hương Quế cũng không thèm để ý, lại có chút do dự nhìn về phía sau."Khả năng không được tiện cho lắm." Nàng thấp giọng nói.
"Cái gì..." Hương Ngọc không nghe rõ ràng, quay đầu lại còn muốn hỏi, lại bị một chiếc xe ngựa thong thả chạy tới hấp dẫn rời đi lực chú ý.
Thời gian giống như yên lặng, tiếng động lớn nhỏ chung quanh đều im xuống, chỉ có tiếng vó ngựa đạp lên mặt đường 'lộc cộc lộc cộc' thanh thúy vang lên.
"Quế." Thanh âm nam nhân dịu dàng trầm thấp tự bên trong xe ngựa truyền ra, như là kêu gọi tình nhân triền miên ẩn tình.
Mặt Hương Quế đỏ lên, không được tự nhiên nhìn vẻ mặt trừng to mắt không thể tin của Hương Ngọc, xấu hổ nói: "Ta phải đi rồi." Vừa dứt lời, mành xe ngựa đã nhấc lên, một bàn tay thon dài tao nhã vươn ra nắm lấy thắt lưng Hương Quế, đem nàng nâng lên xe ngựa. Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, Hương Ngọc vẫn thấy được nửa khuôn mặt của nam nhân kia. Một chu sa chí đỏ tươi giữa mi tâm dưới ánh mặt trời tản mát ra thần thái loá mắt xinh đẹp.
Nghiêng nước nghiêng thành. Hương Ngọc tuy rằng biết ăn nói, lại chưa từng đọc sách, không thể dùng ngôn ngữ chuẩn xác diễn đạt kinh ngạc mà nam nhân kia gây ra cho nàng, trong đầu chỉ nghĩ đến vài từ thuyết thư tiên sinh từng nói hình dung tuyệt sắc mỹ nhân, nhưng luôn cảm thấy vẫn thiếu chút gì đó.
Màn xe buông, ngăn cách ánh mắt si mê của nàng, làm cho nàng bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại.
"A Quế, ngươi muốn đi sao?" Trong lòng nghi hoặc rất lớn, lại chung quy không so được với nhớ nhung cố nhân.
Màn xe lại nhấc lên, mặt Hương Quế dò xét đi ra, cũng mơ hồ có thể thấy được không nỡ, "Ừm. A Ngọc, về sau ta nhất định sẽ đến thăm ngươi."
Hương Ngọc hướng bên trong xe xem xét liếc mắt một cái, lần này lại chẳng thấy được gì, chần chờ một chút, bỗng nhiên kéo áo Hương Quế, ở bên tai nàng nhỏ giọng hỏi, "Hắn là ai vậy?" Nàng như thế nào cũng không nghĩ ra lấy thân phận cùng dung mạo của Hương Quế sao có thể quen biết người cao quý đẹp mặt giống thần như vậy.
A, đúng, chính là người giống như thần tiên. Đây là hình dung nàng đột nhiên nghĩ đến lại thấy chuẩn xác.
"Ách, hắn, hắn..." mặt Hương Quế lại đỏ lên, lỗ tai như lửa thiêu. Ấp a ấp úng nửa ngày, trong ánh mắt hung tợn không nghe được đáp án thề chết không bỏ qua của Hương Ngọc mới hàm hồ nói vài từ. Kỳ quái là, lâu như vậy, người luôn luôn không quá bình tĩnh như hắn lại không thúc giục xe ngựa chạy đi.
"Cái gì?" Hương Ngọc không nghe rõ ràng, lại hoặc là cảm thấy không thể tin, không khỏi hướng nàng xác định lại lần nữa.
Ánh mặt trời quá nóng, Hương Quế cảm thấy cả người mình đều bị nóng lên toát mồ hôi.
"Nam nhân của ta." Nàng lặp lại, lúc này đây từng chữ từng chữ , cực rõ ràng.
Ngay tại lúc Hương Ngọc bị chấn trụ, nàng lại bị nắm thắt lưng kéo trở về bên trong xe ngựa, l*иg ngực nóng bỏng, nụ hôn kích cuồng như bão tố đánh úp về phía nàng, hôn nàng gần như không thở được.
Hắn chờ một câu này, đã thật lâu .
Xe ngựa lại chạy về phía trước, thong thả mà vững vàng.
"A Quế, A Quế, bánh bao của ngươi." Từ trong khϊếp sợ bỗng nhiên lấy lại tinh thần, Hương Ngọc đột nhiên tỉnh ra là Hương Quế tới mua bánh bao, không khỏi nhanh chóng mở l*иg hấp, dùng giấy dầu bao lấy mười cái, vừa đuổi theo ở phía sau, vừa sốt ruột kêu lên.
Ánh sáng mặt trời chiếu trên đường cái rộn ràng nhốn nháo, một cành hoa hạnh đỏ rực từ bức tường thấp nhà nào đó nhô đầu ra ngoài, gió thổi mang theo mùi hoa giống như tình nhân dịu dàng vuốt ve.
Mùa xuân đang muốn bắt đầu.
***********