Chương 27
Lục Diễn đã từng có một thời gian chơi đàn vi-ô-lông, cho nên nhìn khuông nhạc hoàn toàn không có vấn đề.
Khi còn bé Lục Diễn kỳ thật có thiên phú âm nhạc, nghe qua một lần ca khúc được yêu thích, hắn có thể hát lại đầy đủ mà không sai lệch bao nhiêu. Thầy dạy nhạc đặc biệt thích hắn, nói hắn năm ngón tay thon dài, là một người sinh ra để chơi đàn dương cầm. Nhưng học đàn dương cầm quá đắt đỏ, thời điểm đó hai mẹ con dựa vào công việc của một mình mẹ hắn chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sinh hoạt, căn bản không có tiền đưa hắn đi học nghệ thuật.
Thầy dạy nhạc cảm thấy thực đáng tiếc, đưa cho hắn một cây đàn vi-ô-lông cũ, giới thiệu cho hắn một ông lão chơi nhạc. Ông lão đó khi còn trẻ đã từng kéo đàn vi-ô-lông trong rạp hát quốc gia, ông thấy Lục Diễn có thiên phú, người lại khiêm tốn hữu lễ, liền ngoại lệ nhận hắn, cũng không thu tiền, chỉ để hắn mỗi cuối tuần hỗ trợ dọn dẹp vệ sinh trong nhà, coi như làm học phí.
Lục Diễn cứ như vậy đi theo ông, mãi cho đến sau đó ông sinh bệnh qua đời, duyên phận thầy trò giữa hai người mới chấm dứt.
Lục Diễn nghiêm túc nhìn khúc phổ trong tay, trong lòng nhẹ nhàng ngâm nga.
Ba người kia vì không quấy rầy hắn, đến bên kia góc phòng thấp giọng trò chuyện với nhau.
Hơn nửa giờ sau, Lục Diễn từ trong khúc phổ ngẩng đầu lên, đi đến chỗ ba người.
Lâm Mộc đầu tiên kịp phản ứng, cho rằng Lục Diễn có chỗ nào xem không hiểu, trong lòng nghĩ quả nhiên vẫn không được đi, hiện tại người trẻ tuổi không có nền tảng chuyên nghiệp cũng sẽ không nhìn khuông nhạc, nhất là những diễn viên muốn đi hát, hắn nhiều lần bị yêu cầu đem khuông nhạc sửa thành giản phổ, cho nên rất rất chán ghét tiếp nhận công tác như vậy, quả thực là khinh nhờn với âm nhạc. Lần này cũng là không có biện pháp, bởi vì nợ Tần Phong, hơn nữa điều kiện đưa ra hắn cũng không cự tuyệt được, vì thế hiểu rõ hỏi, “Có phải chỗ nào xem không hiểu không?”
Lục Diễn lắc lắc đầu, cười nói, “Tôi đã chuẩn bị tốt. Hai vị lão sư muốn tôi hát như thế nào?”
“Nhanh như vậy?!” Lâm Mộc căn bản không tin, “Cậu thật sự đều xem hiểu, chuẩn bị xong rồi?”
Bạch Tịch tuy rằng vẫn là không nói gì, ánh mắt cũng mang theo hoài nghi, chỉ có Tần Phong đối với hắn là tràn đầy tin tưởng.
Lục Diễn vẫn cười gật gật đầu, lần thứ hai hỏi, “Hai vị lão sư muốn tôi hát như thế nào?”
Bạch Tịch trước Lâm Mộc một bước mở miệng, “Vậy hát trước một đoạn đi, hát điệp khúc là được.”
Lâm Mộc vốn cũng có ý này, đồng ý mà gật gật đầu.
Lục Diễn không dị nghị, hắng giọng một cái, liền mở miệng hát lên.
Yêu cầu này của Bạch Tịch là có chút làm khó người. Vốn ca hát đối với người bình thường mà nói tưởng dễ mà cũng chẳng dễ, hơn nữa đây là một ca khúc mới, trực tiếp hát từ điệp khúc thiếu một quá trình nổi lên cảm xúc, mà bài hát này lại hoàn toàn là một khúc tình ca, càng cần mang theo cảm xúc. Cũng may Lục Diễn không phải người bình thường, làm một diễn viên xuất sắc, cảm xúc nổi lên với hắn mà nói không phải vấn đề gì lớn, nắm bắt tình cảm lại càng dễ dàng đúng chỗ.
Thanh âm Lục Diễn đầy từ tính vang lên trong phòng thu yên tĩnh, một bài tình ca hắn hát đến lưỡng lự uyển chuyển, triền miên sầu thảm, mỗi một người nghe giống như đều có loại cảm giác được yêu sâu sắc.
Lục Diễn hát xong, Lâm Mộc đã có chút bị rung động đẩy mạnh phòng thu âm, “Cậu vào bên trong hát lại một lần, bắt đầu từ đầu, tôi đệm nhạc cho cậu.”
Chờ Lục Diễn từ phòng thu âm đi ra, hắn đã bị yêu cầu hát vài lần, Lâm Mộc vừa nhìn thấy hắn ra liền nói với hắn một câu, “Ôi chao, Lục Diễn, cậu có từng nghĩ qua trực tiếp chuyển sang làm ca sĩ không, âm sắc với nhạc cảm như vậy không chuyên tâm làm âm nhạc quá lãng phí.”
Lục Diễn còn chưa kịp nói chuyện, Tần Phong ở một bên cười nói, “Lục Diễn nếu thật chuyển sang làm ca sĩ, nhóm đạo diễn sẽ khóc. Cho nên Mộc tử cậu quên đi, đừng làm khó cậu ta.”
Lâm Mộc kỳ thật cũng là thuận miệng nói giỡn, hắn biết muốn Lục Diễn chuyển thành ca sĩ là không có khả năng, có điều về sau tìm nhiều cơ hội thu mấy đĩa nhạc vẫn rất có triển vọng, “Bất quá kỹ xảo phát ra tiếng cậu phải luyện thêm. Tần Phong, tôi thấy cậu nên cho cậu ta báo danh lớp thanh nhạc đi, học tập một chút mấy thứ căn bản, về sau sẽ có chỗ dùng.”
“OK, cái này khẳng định nghe lời cậu.” Tần Phong sảng khoái nói.
Lâm Mộc hướng Lục Diễn muốn lấy lại khúc phổ kia nói, “Vừa rồi nghe cậu hát, tôi có một ít ý tưởng mới, cho nên bài hát này tôi muốn trở về sửa chữa một chút, ba ngày sau cậu lại đến, chúng ta một lần nữa chính thức thu âm.”
Lục Diễn gật đầu, “Được, cám ơn Mộc tử lão sư.”
Lâm Mộc lại chuyển hướng Tần Phong hỏi, “Trước đây cậu nói, lần này tính toán thu ba bài làm một EP, hai bài kia có rồi sao?”
Tần Phong vốn định gật đầu nói đã tìm công ty sáng tác viết, đột nhiên ý thức được Lâm Mộc hỏi như vậy khả năng có ý khác, vội vàng lắc đầu, như thật như đùa, “Còn chưa có đâu, muốn tìm người viết một bài hay cũng không dễ dàng. Nếu không, Mộc tử cậu bao hết đi?”
Lâm Mộc nhẹ nhàng ờ một tiếng, “Kỳ thật, cũng không phải là không thể được.”
Tần Phong nội tâm mừng như điên, vội vàng đánh rắn tùy gậy, “Chỉ cần cậu đáp ứng, điều kiện ban đầu thêm gấp ba.”
Lâm Mộc lập tức nói, “Vậy quyết định như thế, cậu không được phép chơi xấu. Cho tôi năm ngày tôi sẽ đem cả ba bài giao cho cậu.”
Tần Phong cao hứng mà nói, “Một lời đã định.” Ngược lại lại nhìn về phía Bạch Tịch, cười tủm tỉm hỏi, “Như vậy, Tịch gia thì sao?”
Bạch Tịch có chút không còn gì để nói mà nhìn Lâm Mộc cứ như vậy đem mình bán, sau lại nhìn nhìn Tần Phong cùng Lục Diễn, cuối cùng mở miệng đáp, “Chờ ca khúc viết xong, lấy đến cho tôi xem thử.”
“OK.” Tần Phong tươi cười càng xán lạn.
Trên đường trở về, Tần Phong cười đến đặc biệt vui vẻ, “Lập tức lấy được từ hai tên kia ba bài hát, thật sự quá sung sướиɠ. EP này của cậu nhất định có thể thành công vang dội.”
Lục Diễn cũng rất vui vẻ, hắn đương nhiên biết một EP mà có cả bài hát của Lâm Mộc cùng Bạch Tịch là có nghĩa gì, “Đây đều là nhờ Phong ca.”
“Này thì không phải,” Tần Phong cười nói, “Ngay từ đầu làm cho bọn họ đáp ứng viết nhạc cho cậu thật đúng là không dễ dàng, tôi cơ hồ dùng hết ân tình trước đây mới nhờ được bọn họ. Không nghĩ tới hôm nay cậu hát một đoạn, liền thu phục tất cả. Biết thế sớm đem cậu đến hát trước mặt bọn họ một lần là xong. Cho nên nói, Lục Diễn đều là nhờ cậu.”
Lục Diễn đại khái có chút hiểu được vì cái gì thái độ Lâm Mộc cùng Bạch Tịch chuyển biến lớn như vậy, đại để làm nghệ thuật đều có tâm bồi dưỡng người tài như vậy(*), tựa như lúc trước ông lão dạy đàn vi-ô-lông miễn phí cho hắn. Bất quá Lục Diễn vẫn khiêm tốn mà nói, “Kia cũng phải nhờ Phong ca mới được. Đúng rồi, tôi có chút tò mò, Phong ca đáp ứng Mộc tử lão sư điều kiện là cái gì?”
Tần Phong ha ha nở nụ cười, “Cái này a, tên kia, tựa như nhóc con ấy, thích sưu tập hình hải tặc vương, đáng tiếc bắt đầu thu thập tương đối trễ, có mấy cái thời kì đầu không sưu tập được, vừa vặn chỗ cháu trai tôi có, tôi liền nói với hắn, hắn viết một ca khúc, tôi liền giúp hắn lấy một cái.”
Không nghĩ tới Lâm Mộc bề ngoài thoạt nhìn nghiêm túc còn có tính trẻ con như vậy, Lục Diễn cũng không khỏi mỉm cười, “Như vậy, đứa cháu kia không có ý kiến sao?”
“Thằng nhóc đó a, chỉ cần mua cho nó laptop apple thì đủ rồi.” Tần Phong cười nói.
“Phong ca, thật sự rất cám ơn anh.” Lục Diễn chân thành nói.
Tần Phong đáp lại, “Tôi nói rồi, chúng ta trên một chiến thuyền. Nếu cậu thật sự muốn báo đáp tôi, vậy cố gắng làm cho mình càng thành công đi.”
“Nhất định!” Lục Diễn mỉm cười kiên định nói.
Ca khúc thu âm xong, giai đoạn hậu kỳ chế tác liền không còn việc của Lục Diễn, chỉ chờ đến chính thức tuyên bố tuyên truyền thôi.
Kết thúc một ngày làm việc, Lục Diễn đeo kính râm đi đến trước tòa nhà chờ Tống Huy lái xe lại đây.
Một chiếc Lexus màu đen lẳng lặng dừng lại bên cạnh hắn, cửa sổ xe kéo xuống, lộ ra gương mặt gần đây thỉnh thoảng sẽ thoáng hiện trong đầu hắn.
Tô Mạc từ cửa sổ xe hơi hơi ngửa đầu nhìn người đứng bên ngoài, thanh âm trầm thấp trước sau như một, “Lục tiên sinh, mời lên xe.”
Lục Diễn không chần chờ, kéo cửa ngồi lên, thuận tay liền nhắn cho Tống Huy một tin, bảo cậu về trước.
Xe chạy được một đoạn hai người đều chưa nói gì.
Thời điểm dừng lại chờ đèn đỏ, Tô Mạc nhịn không được mở miệng, “Lục tiên sinh cũng không hỏi xem, chúng ta đây là muốn đi đâu sao?”
Lục Diễn cười khẽ, “Tô đổng sẽ không đến mức, đưa tôi đem đi bán chứ.”
Tô Mạc nghe vậy khóe miệng cũng gợi lên, “Đương nhiên.” Tiếp lại thấp giọng nói một câu, “Sao nỡ bán được.” Âm lượng giống như tự nói thầm nếu Lục Diễn không luôn luôn tai thính mắt tinh hẳn liền bỏ qua.
Lục Diễn hơi hơi có chút 囧, đột nhiên nghe được Tô Mạc nói ra loại này, ách, cùng loại với lời tán tỉnh, chung quy cảm giác có chút quái dị.
Tô Mạc từ dư quang khóe mắt thoáng thấy biểu tình hắn hơi có chút vặn vẹo, quan tâm hỏi, “Làm sao vậy?”
Lục Diễn nhìn anh một cái, cúi đầu nghĩ nghĩ, “Cảm thấy….. có chút lạ đi.”
Tô Mạc thông minh như thế, nghĩ một chút liền liền hiểu được ý tứ của hắn, nhịn không được có chút ngượng ngùng, “Ừm, kỳ thật tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Lục Diễn đang nghĩ nói gì đó giảm bớt không khí một chút, điều chỉnh tư thế thì cảm thấy bên chân đυ.ng trúng cái gì, lấy tay nhặt lên xem, là một quyển sách nhỏ, trên ghi năm chữ lớn《 Ba ngàn câu tỏ tình 》. (cười chết tôi =)))
Lục Diễn mi mắt khẽ chớp, hỏi, “Đây là cái gì?”
Tô Mạc ánh mắt thoáng hoảng hốt, rất nhanh lại trấn định, “Đại khái là của Lô Vũ để đó.”
Lô Vũ là trợ lý đặc biệt của Tô Mạc, Lục Diễn còn nhớ rõ, bất quá lý do như vậy hắn hiển nhiên không tin, tiếp tục cười như không cười mà nhìn Tô Mạc.
Hiển nhiên Tô Mạc cũng không quen nói dối, thản nhiên nói thẳng mới phù hợp tác phong của anh, “Kỳ thật là Daisy cho tôi, cô ấy bảo muốn theo đuổi một người, trước hết phải học nói một ít lời ngon tiếng ngọt.”
Lục Diễn cảm thấy có chút buồn cười, tưởng tượng Tô Mạc thỉnh giáo nữ thư kí xinh đẹp kinh nghiệm theo đuổi, lại ẩn ẩn cảm thấy có chút đáng yêu, “Như vậy Tô đổng cảm thấy có tác dụng sao?”
Tô Mạc quay đầu nhìn hắn một cái, thản nhiên cười nói, “Hiển nhiên, anh và tôi đều không cho là như vậy. Tôi nghĩ đem sách trả lại cho Daisy thì hơn.”
Nói xong, đèn xanh sáng lên, xe lần thứ hai khởi động, không khí đã không còn nặng nề.
Tô Mạc vừa lái xe vừa nói, “Đại khái còn nửa giờ, muốn nghe nhạc không?”
Lục Diễn tỏ vẻ tùy ý, Tô Mạc liền vươn tay ấn mở CD trong xe.
Một đoạn nhạc êm dịu phát ra, Lục Diễn nghe khúc nhạc dạo lại cảm thấy có chút quen tai, chờ đến khi ca sỹ cất giọng hát, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hoàn chương 27
(*) Nguyên văn chỗ này là Bá Lạc đích tình kết: Bá Lạc – người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Lạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể. => Phily chuyển hóa thành câu để mọi người dễ hiểu ^^
☆,
.