Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 51: Q.4 - Chương 3: Ám Vực Ma Chủ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dọc đường, xe ngựa chậm rãi lăn bánh, gã có thời gian tu hành. Không lâu sau thì lần ra môn đạo, thì với tư chất của gã, mỗi huyệt đạo hấp thu một viên tinh mang trong sáu canh giờ không thành vấn đề, hơn nữa thì không nổi, tinh mang nhập thể dã cũng khó củng cố.

Theo tốc độ bình ổn này để thúc đẩy tiến độ tu hành, cách mức Phàm nhân cảnh đệ tam trọng càng lúc càng gần, Tôn Lập bất giác kích động.

Từ lúc được La Hoàn và Võ Diệu trợ giúp đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng thì gã biết mình đã thành công ở lại Tố Bão sơn, nhưng chưa tu luyện đến đệ tam trọng, thì vẫn thấy không vững tâm.

Mới tu hành đã bị cho là tư chất không tốt. Nhập môn xong là hướng đến mục tiêu sau bảy tháng ở lại Tố Bão sơn. Vạn lần không ngờ mới chưa ba tháng thì sắp thực hiện được.

Đây là tâm kết lớn đầu tiên của Tôn Lập được giải sau khi tu hành, gã tuy lãnh tĩnh nhưng lúc này sao có thể?

Lòng loạn là không thể tiếp tục tu luyện. Tôn Lập nghỉ một ngày.

Tốc độ ngực Đại Tùy không chậm, quân mã chí ít cũng một ngày tám trăm dặm mới là hợp cách, là do Bạn Hổ trai giúp Đại Tùy cải tạo quân mã.

Việc đó khiến tốc độ của ngựa trong dân gian nhanh hơn.

Như xe ngựa Tôn Lập thuê, tuy không phải ngựa tốt nhưng mỗi ngày cũng được hai trăm dặm.

Từ Quỷ sơn đến Tố Bão sơn, hơn hai nghìn bảy trăm dặm, chỉ hơn mười ngày là tới.

Về gần Tố Bão sơn, Tôn Lập nhận ra thiên địa linh khí tựa hồ hơi lạ, gã trả tiền cho xa rồi đi bộ về.

Vào núi hơn mười dặm, không thấy ai qua lại, Tôn Lập hít sâu một hơi, thi triển Thái bình sát đạo, thân hình linh hoạt như viên hầu, nhảy một bước hơn mười trượng, mặc kệ núi hiểm đường trơn, lao nhanh đi.

Cách sơn môn Tố Bão sơn mười dặm, thấy ngay trên không có một đám mây đen hình nón!

"Oành!"

Sét giáng xuống, gốc tùng cổ thụ cách bên trái Tôn Lập không xa thành than.

Mây đen cuồn cuộn, liên tục xoay vần, từng đạo tử sắc điện quang xuyên qua mây, thiên địa biến sắc.

Tôn Lập lao nhanh tới, càng gần Tố Bão sơn, thiên địa linh khí biến hóa càng rõ, sấm sét càng lúc càng nhiều.

"Chung Mộc Hà! Mau ra chịu chết, không thì huynh đệ bọn ta diệt luôn Tố Bão sơn!"

Trong mây đen trên chín tầng trời vang lên tiếng quát.

Tôn Lập nghe ra giọng Xà Ẩm, không hiểu: sao lưỡng đại hung nhân đuổi tới tận Tố Bão sơn?

Hộ sơn đại trận Đại thanh hư thiên lưỡng nghi lôi hỏa đại trận đã khởi động, ba tầng thanh lam sắc quang tráo bao lấy cả sơn môn.

Tôn Lập đứng trên đỉnh núi, nhìn từ xa chỉ thấy Đại nhật thiên hỏa thương đã rực quang mang, khai chiến là Đại nhật thiên hỏa thương sẽ kích phát.

Tôn Lập hiện tại đã được rèn luyện nhãn quang, Đại nhật thiên hỏa thương là công phạt chi bảo, tuy uy lực cao cường nhưng nặng nề như thế nên chậm chạp, có đối phó được Thú Mục, Xà Ẩm hay không thì khó nói.

Chỉ e nghắm chuẩn hai người cũng khó?

Chân nhân lão tổ đừng trên không trong hộ sơn đại trận mắng: "Hai ngươi vô cớ xâm phạm sơn môn, tưởng Tố Bão sơn dễ bắt nạt hả? Đại Tùy thất đại phái đồng khí liên chi, không đầy nửa ngày là viện quân sẽ đến, lúc đó các ngươi muốn chạy cũng khó!"

Lão tổ nói không sai, thất đại phái bản thân thực lực không mạnh, cần chi viện cho nhau, qua được nửa ngày là toán viện quân đầu tiên sẽ tới.

"Ha ha ha..."

Tiếng Thú Mục cười vang từ trong đám mây vọng xuống, vô số hắc sắc cổ trùng bay múa: "Nửa ngày? Chung Mộc Hà, ngươi đánh giá hơi cao uy lực hộ sơn đại trận này, ngươi tưởng chống nổi tới lúc đó sao?"

"Để xem ta cất tay phá Đại thanh hư thiên lưỡng nghi lôi hỏa đại trận!"

Trong Tố Bão sơn, chưởng giáo Vọng Hư dẫn cao thủ bay lên không, sắc mặt khó coi. Đúng là tai bay vạ gió, Vọng Hư không hiểu vì sao song hung quyết tâm đánh đến cùng, đánh tới Tố Bão sơn, lập tức dùng "Ma long hồn thiên tráo" phong tỏa.

Ma long hồn thiên tráo đại danh đỉnh đỉnh, nhị phẩm thượng pháp bảo, phẩm cấp tương đương với hộ sơn đại trận Tố Bão sơn, người sử dụng pháp bảo càng là cao thủ, tu vi còn trên Chung Mộc Hà, Tố Bão sơn bị phong kín, đột vây không dễ.

"Sư thúc, làm sao bây giờ?" Vọng Hư loạn lên.

Chung Mộc Hà nhíu mày: "Hoảng cái gì? Đại thanh hư thiên lưỡng nghi lôi hỏa đại trận ít nhất cũng chống chọi được ba ngày."

Y nói thế, tất cả mới hơi an tâm.

Lưỡng đại hung nhân, một Chân nhân cảnh đệ lục trọng, một Chân nhân cảnh đệ thất trọng, cả hai không e dè gì thể hiện sức mạnh, khí thế như sơn khiến cả Tố Bão sơn không ngẩng lên nổi. Tu sĩ càng cao cấp càng hiểu rõ uy áp này, như Vọng Hư, từ lúc lưỡng đại hung nhân xuất hiện thì trên ngực khác nào bị ép lên một ngọn núi!

Tôn Lập cách mười dặm thấy vô số cổ trùng của Thú Mục thì lạnh buốt trong lòng, nhớ lại lúc mới đến Tố Bão sơn, Võ Diệu đã nhận xét về Đại thanh hư thiên lưỡng nghi lôi hỏa đại trận!

"Đại thanh hư thiên lưỡng nghi lôi hỏa trận nghe tên rất ghê gớm, uy lực cũng mạnh nhưng nhược điểm quá rõ, Chỉ cần người đánh tới có pháp bảo kiểu kiếm trận, hi sinh pháp bảo đó là khiến uy lực đại trận mất hết. Tố Bão sơn sẽ thành sơn môn trống hoác."

Cổ trùng của Thú Mục và y tâm ý tương thông, dễ điều khiển hơn kiếm trận, Thú Mục lại lên tiếng ngông cuồng, lẽ nào y đã nhận ra sơ hở của trận pháp?

Võ Diệu nhạt giọng: "E là lần này sơn môn hạng bét của ngươi gặp tai ương..."

Bên trên hộ sơn đại trận, vô số cổ trùng đang bạy chợt ẩn vào mây đen rồi từ đám mây lại bay ra một đàn cổ trùng khác.

Cổ trùng này đã khác trước, mỗi con to hơn nhiều, cỡ như chó con, đỉnh đầu có sừng đen sì chĩa ra như cương xoa, đôi cánh mỏng lấp lánh ánh kim loại, sắc bén không kém gì phi kiếm!

Mấy nghìn cổ trùng tụ lại, được Thú Mục chỉ huy bày thành trận pháp, đoạn bổ xuống.

Tôn Lập chìm cả cõi lòng!

Tố Bão sơn không ai hiểu gì, Vọng Hư hỏi: "Y định làm gì? Đại thanh hư thiên lưỡng nghi lôi hỏa trận chuyên khắc tà vật, cổ trùng tuy lợi hại nhưng lao tới như thế khác nào tự sát."

Quả nhiên đại trận lóe linh quang, tiếp dẫn cửu thiên thần lôi chi lực, lôi quang tạp đáng sợ giáng xuống.

Diệt ma thần lôi chuẩn xác giáng vào trùng trận, nổ tan cổ trùng đáng sợ, một đòn là mấy trăm cổ trùng bị diệt.

Người Tố Bão sơn chấn phấn: "Hay!"

Chỉ Chung Mộc Hà thoáng thấy không ổn, thầm nhíu mày.

Trùng trận cực mạnh, nếu không phải là trận pháp, diệt ma thần lôi đã gϊếŧ sạch mấy nghìn cổ trùng.

Nhưng từ mây đen lại thêm một đàn cổ trùng gia nhập vào trùng trận, dày đặc đổ xuống hộ sơn đại trận.

Hộ sơn đại trận lại ngưng kết, lại một đạo diệt ma thần lôi giáng xuống, uy lực càng lớn, hơn nghìn cổ trùng tan nát nhưng lại có cổ trùng gia nhập.

Cổ trùng của Thú Mục tựa hồ vô cùng vô tận, diệt ma thần lôi của hộ sơn đại trận chỉ mười tám đạo. Vọng Hư nhận ra, sắc mặt chúng nhân càng lúc càng khó coi.

Hộ sơn đại trận đã khởi động thì họ không thể nhúng tay vào.

Mười tám đạo diệt ma thần lôi giáng vào trùng trận, gϊếŧ của Thú Mục mấy vạn cổ trùng, nhưng hộ sơn đại trận hao tổn hết linh lực.

"Ha ha ha!" Thú Mục cười vang: "Chung Mộc Hà, chịu chết đi!"

Xà Ẩm lạnh giọng: "Ma long hồn thiên tráo, ép xuống!"

Đám mây hình nón ép xuống, Đại thanh hư thiên lưỡng nghi lôi hỏa trận nổ vang, cả Chung Mộc Hà cũng biến sắc!

Vô cùng vô tận cổ trùng, ác xà âm thần vô biên cùng mây đen ép tới, âm phong gào rú, ác linh bay múa, Tố Bão sơn nhanh chóng chìm vào bóng tối, mùi tanh lan tỏa đất trời, sức mạnh cuồng bạo tung hoành.

Chung Mộc Hà gầm to, đẩy sức mạnh lên cực hạn – đến lúc liều mạng rồi!

Thú Mục cười lạnh: "Không biết lượng sức!"

Y đưa tay, vô số thú đồng từ trên trời bay xuống, như mảnh băng nuốt chửng y...

Bọn Vọng Hư càng không chống nổi, Xà Ẩm chỉ nhìn là có vô số ác xà âm thần bổ tới, Vọng Hư rú vang bỏ chạy.

Tố Bão sơn nguy ngập!

"Khụ..."

Tiếng ho khẽ vang rõ trong sóng gió, Thú Mục ngông cuồng, Xà Ẩm kiêu ngạo đều cứng người.

Mây đen khắp trời, vô số cổ trùng thú nhãn, cả ác xà âm thần khắp nơi cũng dừng lại theo cả hai.

Cổ trùng hung hăng, ác xà âm hồn dữ tợn, thấy mồi mà không thể ăn thì bò loạn xạ.

Thú Mục và Xà Ẩm toát mồ hôi lạnh. Thú Mục co tay búng, Hỏa nghĩ cổ trùng vương nát xác! Hỏa nghĩ cổ trùng vương này do y dốc lòng bồi dưỡng, khống chế cả đàn hỏa nghĩ cổ trùng, thành ra tốn không ít tâm huyết trong suốt mười năm mới thành, bình thường y vẫn quý trọng nó, hôm nay lại búng nát xác chỉ vì Hỏa nghĩ cổ trùng vương đã động đến người vừa ho.

Đôi mắt dài của Xà Ẩm khẽ liếc, một dải ác xà âm thần ba mươi trượng đang uốn éo liền hóa thành tro.

So với Thú Mục, y càng e dè người ho, vì đẳng cấp của y cao hơn nên hiểu người đó đáng sợ cỡ nào!

Dù ác xà âm thần đó là thủ hạ có chiến lực mạnh nhất của y!

Cả hai im lặng quỳ xuống.

Cả Tố Bão sơn sững sờ, đại nạn lâm đầu, hai hung nhân chiếm thượng phong tuyệt đối, sắp diệt cả phái chợt quỳ xuống!

Một nhân ảnh từ hậu sơn Tố Bão sơn thong thả đi ra, thân hình yểu điệu, nhưng phong độ vô cùng.

Cách mười dặm, Tôn Lập run lên!

Thú Mục, Xà Ẩm dập đầu: "Cung nghênh ngã chủ!"

Chung Mộc Hà cả kinh: ngã chủ?! Cả thiên hạ, trừ vị đó ra còn ai khiến Thú Mục, Xà Ẩm xưng là chủ?

Vọng Hư hiểu ra, kinh hãi: "Tạ Vi Nhi, Tạ Vi Nhi... Cô nương là Ám Vực ma chủ Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »