Vọng Kiếp là sư thúc, mười một nội môn đệ tử đợi y đi rồi mới xuất phát. Bất quá không ai dám trễ, thời gian chưa đến, các đệ tử đã có mặt đủ
Vọng Kiếp liếc mười hai đệ tử, rồi gật đầu với bọn Sùng Dần: "Cẩn thận, lão đạo đi trước."
Bọn Sùng Dần cúi người: "Cung tống sư thúc!"
Vọng Kiếp phát ra đạo hoàng quang, cuốn các đệ tử bay xuống núi.
Bọn Sùng Dần không có đại hình phi hành pháp khí, đành dẫn các đệ tử đi bộ hạ sơn, khiến các đệ tử ghanh tị với những người trong đội của Vọng Kiếp.
Bọn Tôn Lập được hoàng quang cuốn lên, thoáng sau đã ở trên vạn trượng cao không, dưới chân chỉ có một lớp sáng, không ít đệ tử hách sợ hãi ré lên, Tôn Lập từng được đi xe ngựa của bọn Sùng Trọng, tuy không cao và nhanh thế nào nhưng cũng đã trải qua nên không lạ lẫm gì.
Trấn định như thế tất nhiên lọt vào mắt Vọng Kiếp.
Chúng đệ tử kinh hãi đoạn nhìn rõ, hoàng quang do ngọc phát ra. Ngọc điểu ở dưới chân Vọng Thanh, sống động như thật, hai cánh rực hai dải hoàng quang bao bọc chúng nhân.
"Bình tĩnh." Vọng Kiếp hô khẽ, các đệ tử lập tức im lặng.
"Mục tiêu của chúng ta là Đại Lương thành, lấy một bát Bạch ngọc linh tương ba năm mới hình thành một lần. Nơi đó do tổ sư ba đời trước của Tố Bão sơn phát hiện, có trận pháp cấm chế đặc biệt của bản môn phong ấn, người ngoài không vào được nên không nguy hiểm. Cứ theo ta là được."
"Đại Lương thành..." Nghe thấy địa danh này, Túc Lan lại lẩm bẩm.
Vọng Kiếp biết rõ chuyến này cần chăm lo cho ai, ví như hậu nhân của chân nhân lão tổ. Nhưng Túc Lan hiển nhiên không phải, nên Vọng Kiếp chỉ liếc y chứ không hỏi.
Dặn xong nhiệm vụ, Vọng Kiếp đứng trên ngọc điểu điều tức thổ nạp, hút cửu thiên linh nguyên tăng tiến công lực, mặc kêh các đệ tử.
Một đệ tử cạnh Túc Lan hỏi: "Sao, ngươi nghe tới rồi hả?"
Túc Lan đáp: "Một vị trưởng bối của ta cũng là tu sĩ, xác thực đã nhắc đến Đại Lương thành. Nghe nói là cổ thành đã hoang phế, nhưng không có gì nguy hiểm."
Chúng đệ tử không nghi ngờ gì.
Tôn Lập học theo Vọng Kiếp tu luyện.
Dạo này gã chế thành mười tấm Linh lộ phù, tối qua dùng một tấm, gom Lôi thủy cam lâm trút xuống để tưới cho sáu nhánh Thất tử thủ ô. Hôm nay Thất tử thủ ô mãnh mọc thêm ba tấc, khiến gã càng ngóng chờ thành phẩm.
La Hoàn đã bảo Thất tử thủ ô là linh dược tăng cường nguyên khí tốt nhất, Tôn Lập tư chất không cao, dùng linh dược bồi nguyên cố bản là thích hợp.
Nhiệm vụ lần này vì không nguy hiểm, Tôn Lập cũng không chuẩn bị nhiều. Kỳ thực với cảnh giới hiện tại của gã, La Hoàn có biết vài loại linh phù chiến đấu, tuy gã liều mạng cũng chỉ chế tác được một tấm nhưng dù gì cũng có thêm thứ để đối địch.
Đại Lương thành do Tố Bão sơn phát hiện từ ba đời trước, có nguy hiểm gì cũng đã được quét sạch.
Không ít đệ tử vì gia tộc có thực lực, tụ lại bàn tán. Tôn Lập tu luyện nên không nghe thấy, không thì đã chảy nước miếng, nhà nào cũng chuẩn bị cho họ chút linh thạch. So với kẻ tay trắng vào Tố Bão sơn như gã, khởi điểm của họ hơn nhiều.
Đại Lương thành ở một ngọn núi cách phía tây nam Tố Bão sơn hai nghìn bảy trăm dặm. Nơi đó không có sản vật gì, không nổi tiếng cho lắm ở Đại Tùy nhưng quanh năm phủ sương đen, đi vào không cẩn thận là lạc đường, mấy ngày liền không ra được, nên được gọi là "Quỷ sơn".
Tốc độ phi hành của Vọng Kiếp hơn hẳn tuấn mã, mỗi ngày nghìn hai trăm dặm. Lộ trình hai nghìn bảy trăm dặm, y đi nhanh là miễn miễn cưỡng cưỡng hai ngày sẽ tới.
Hôm đầu Vọng Kiếp phi hành một nghìn ba trăm dặm, không tìm chỗ nghỉ chân mà đáp xuống nơi hoang dã. Quanh Tố Bão sơn toàn là núi, chỗ họ dừng chân cũng là hoang sơn không cao lắm.
Thái dương tuy đã xuống núi nhưng trời vẫn sáng, hút không khí nóng vào phổi cũng thấy như nham tương.
Vọng Kiếp giậm chân: "Hôm nay nghỉ ở đây, Chung Lâm, ngươi sắp xếp nhân sự canh đêm, ta cần đả tọa tu luyện, việc nhỏ ngươi cứ quyết định."
Chung Lâm là đệ tử không lấy gì làm xuất sắc của nhóm chữ Giáp, mày rậm mắt to, có phần hàm hậu, người khác dễ tín nhiệm.
Vọng Kiếp sắp xếp như vậy không phải vì Chung Lâm thật thà mà vì biết y là hậu nhân của vị chân nhân lão tổ đó.
Chung Lâm biết, trước khi lên núi được cao nhân chỉ dẫn, hiểu rằng cây cao gió cả nên nhập môn rồi thì luôn cẩn thận, không xuất sắc cũng không tệ qua, nên không bị chú ý.
Bị Vọng Kiếp sai phái, Chung Lâm cúi người: "Vâng, sư thúc."
Vọng Kiếp gật đầu, lùi vào tu luyện.
Y xếp bằng đoạn lấy ra một đồng tiền bằng ngọc lơ lửng trên đầu, phát ra thanh quang mờ mờ hộ chủ.
Chung Lâm nhìn chúng nhân – y không nổi bật trong nhóm chữ Giáp tịnh nhưng được phân vào đó, tư chất đều không tệ, trong mười hai đệ tử, tu vi của y rất khá.
"Kỳ thực canh đêm không cần nhiều người, ta thấy hai người một nhóm, đêm chia ba nhóm là xong, thế nào? Có ai xung phong?"
Túc Lan trợn tròng trắng, ai xung phong mới là lạ.
Đột nhiên, Tôn Lập giơ tay: "Mỗ."
Ban ngày gã định nhân cơ hội tu luyện, nhưng vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên sẽ khiến các đệ tử chú ý, đại nhật chân hỏa chảy về tất nhiệt độ tăng lên, ban đêm tu luyện, hấp nạp chu thiên tinh lực. Bên cạnh còn có Vọng Kiếp, gã không dám tin giấu được y.
Không thể tu luyện thi đi canh gác.
Túc Lan bất bình, thầm nhủ ngươi thích nổi bật hả!
Chung Lâm thấy có người chủ động, bật cười: "Tôn sư huynh đã Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, lại hiểu phù lục chi đạo, đồng ý canh gác thì bọn đệ được ngủ ngon."
Sư huynh đệ đứng quanh bật cười, việc Tôn Lập kích phát linh phù, thẳng tay làm nhục Sùng đã đồn ra.
Chung Lâm cảm tạ Tôn Lập rồi hỏi chúng nhân: "Còn ai nữa?"
Đồng song Vương Điệp Nhi trong nhóm chữ Giáp có quan hệ không tệ với y, giơ cánh tay trắng ngần lên: "Ta cũng đồng ý." Chung Lâm khẽ gật đầu, hai người nhìn nhau rồi tách ra.
Trong óc Tôn Lập, Võ Diệu lên tiếng: "Ha ha, hai kẻ này có gian tình! Ta nhận ra rồi, Tôn Lập người đừng cùng ca với tiểu nha đầu, không thì sẽ bị căm tức lắm đấy, ha ha..."
Tôn Lập tắt tiếng: "Tình cảm thuần khiết của người ta mà lão nhân gia nói thế."
Chung Lâm lại hỏi mấy lần, chỉ có một đệ tử nhóm chữ Ất đứng ra, bốn người chỉ đủ hai ca, y nghẫm nghĩ rồi tỏ vẻ xin lỗi bọn Tôn Lập: "Thôi vậy, đằng nào cũng không nguy hiểm, chúng ta chia hai ca."
Tôn Lập gật đầu, hai người kia dĩ nhiên không có ý kiến.
Chung Lâm thầm ghi nhận, trông y hàm hậu, thực tế vào được nhóm chữ Giáp đều không ngốc. Tố Bão sơn có hai tuyệt đỉnh thiên tài, Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm, nhưng Chung Lâm hiểu rõ tương lai thành tựu tối cao đến tám phần là y.
Vẫn là câu con đường từ thiên tài đến cường giả sử dụng vô số nguồn lực chất thành, thiên tài không có nguồn lực chỉ là tầm thường mà thôi, nói về nguồn lực, cả Tố Bão sơn có ai sánh được với vị đó?
Chân nhân cảnh và Hiền nhân cảnh khác nhau về bản chất.
Vọng Hư là chưởng giáo, nhưng có thiên tài địa bảo vẫn phải để vị chân nhân lão tổ xem trước, người ta không cần mới đến lượt Vọng Hư. Người ta lấy thì Vọng Hư nào dám có ý kiến gì.
Chung Lâm đã đánh giá xong đội ngũ, Vương Điệp Nhi không cần nói, vị đệ tử nhóm chữ Ất tuy tâm tính không tệ nhưng thực lực không đủ, chỉ Tôn Lập của nhóm chữ Đinh đáng coi trọng nhất.
Y cười với Tôn Lập: "Chi bằng mỗ cùng nhóm với Tôn sư huynh?"
Tôn Lập nhìn Vương Điệp Nhi đầy thâm ý: "Thôi, mỗ và vị sư huynh này một ca, các hạ và Vương sư muội quen nhau, có thể nói chuyện giải khuây."
Vương Điệp Nhi đó mặt, Chung Lâm ngượng ngùng rồi cười vang: "Không ngờ Tôn sư huynh trông thật thà nhưng không phải vậy..."
Tôn Lập cũng cười, Chung Lâm có lẽ là đồng môn hợp tính nhất từ khi gã vào Tố Bão sơn.
Sắp xếp xong, Chung Lâm và Vương Điệp Nhi một ca, Tôn Lập và Bạch Cửu Minh của nhóm chữ một ca. Vương Điệp Nhi tuy thẹn nhưng được cùng người trong lòng canh gác suốt nửa đêm thì vẫn ngọt ngào, ghi nhớ thịnh tình của Tôn Lập.
Chúng đệ tử chưa đạt đến cảnh giới tích cốc, Vọng Kiếp có thể không ăn không uống chứ họ phải cử người ra nấu nướng.
Ai nấy có mang lương thực, có người mang cả bát đũa trong trữ vật giới chỉ. Chỉ là ai cũng được coi như bảo bối trong gia đình, chưa từng chịu khổ thì sao biết nấu cơm?
Đệ tử mang theo bát đĩa tự thấy đắc ý vì mình "tính trước", chúng nhân thương lượng chuyện cơm nước, y kêu to: "Mỗ đã thấy người hầu nấu nướng lúc ở nhà, để mỗ!"
Tôn Lập bợ tay lên trán, thầm nhủ sẽ tệ lắm đây.
Quả nhiên y cố gắng, đào hố xong thì gom cành khô đốt lửa, khói bốc mù mịt khiến y ho sặc sụa, ngẩng lên thì mặt mùi đen nhẻm.
Chúng nhân cười ha hả.
Đệ tử đó thẹn quá hóa giận: "Cười gì, các ngươi thử đi!"
Chúng đệ tử nhìn nhau, Tôn Lập nhăn nhó: "Để ta." Trông vào họ thì tối nay chết đói.
Tôn Lập đốt lửa nấu cơm rất thành thạo, các đệ tử thấy thiếu thiếu nên đề nghị đi săn, cả toán ồn ào tản đi.