Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Giới Gian Thương

Chương 41: Vô Nhai Tử truyền công

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch giả: bekhovobien_quaydaulabo

Biên: KenSeki

“Tiểu huynh đệ, ta xem tướng ngươi là người có cốt cách bất phàm, là kì tài luyện võ trăm năm khó gặp, hoàn toàn thích hợp để kế thừa y bát của ta.”

Thôi Bác Văn im lặng lắng nghe, những lời này nghe có vẻ giống những lời hắn đã nói với Đoàn Dự lúc trước.

Vô Nhai Tử thấy Thôi Bác Văn vẫn thờ ơ như trước, hơn nữa còn đứng tập từng chiêu từng thức Tiêu Dao Quyền, thì ánh mắt đảo qua một cái rồi nói: “Tiểu huynh đệ, Tiêu Dao quyền ngươi đang luyện đã hoàn toàn nắm được tinh túy trong đó, nhưng ở chỗ ta còn có một môn tuyệt học còn tinh diệu hơn nhiều, không biết tiểu huynh đệ có hứng thú muốn học không?”

“Oh, Ngươi nói một chút coi” Thôi Bác Văn vẫn như trước từ từ nhử mồi Vô Nhai Tử, chỉ cần người có du͙© vọиɠ liền đơn giản, muốn trở thành người, thì phải có giác ngộ bị làm thịt.

Vô Nhai Tử nói:” Ở chỗ này ta có một bộ pháp thần kỳ, tên gọi Lăng Ba Vi Bộ, thân pháp này ảo diệu vô cùng, nghe nói khi luyện đến đại thành, có thể đạp phá hư không…”

Sau khi nói xong, lão liền âm thầm đắc ý, lão không tin Lăng Ba Vi Bộ không thể đả động được người trẻ tuổi kia.

“ Lăng Ba Vi Bộ? Ta biết rồi…”

Thôi Bác Văn nói xong câu này thầm kêu không ổn, Lăng Ba Vi Bộ là lúc trước hắn khi hắn ở đưới đáy hồ, tìm được ở trong Lang Hoàn Phúc, chính là của Vô Nhai Tử để ở đó, nói các khác là hắn đã học trộm môn võ công này, mà Vô Nhai Tử cũng có thể coi là sự phụ tiện nghi của hắn rồi...

“Ngươi biết rồi? Làm sao ngươi biết được Lăng Ba Vi Bộ?”

Quả nhiên, Vô Nhai Tử đã bắt đầu hoài nghi, lão không nhớ trên đời này ngoài lão ra thì còn có ai biết được Lăng Ba Vi Bộ, ngoại trừ nữ nhân kia. Tuy rằng hắn và nàng đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng lão tuyệt đối không tin nàng sẽ dễ dàng đem công pháp bổn môn truyền ra ngoài như vậy.

‘Chẳng lẽ là tiểu sư muội.’ Nghĩ tới đây Vô Nhai Tử liền trở nên kích động, ánh mắt nóng bỏng, đợi Thôi Bác Văn trả lời.

Thôi Bác Văn gãi gãi đầu, vẫy tay một cái, Vô Lượng Kiếm liền xuất hiện ở trên tay.

Đôi mắt của Vô Nhai Tử co rụt lại, run rẩy nói: “Tại sao Vô Lượng kiếm lại ở trên tay ngươi?”

Thôi Bác Văn cũng không trả lời, lại vẫy tay một cái nữa, trước mặt liền xuất hiện một bức tượng bằng ngọc.

Vô Nhai Tử đã không còn giữ được bình tĩnh, giơ cánh tay khỉ lên, run rẩy vuốt ve bức tượng ngọc, trong miệng khẽ thì thầm: “ Tiểu sư muội…”

Thôi Bác Văn thấy cảnh này không khỏi thở dài, Vô Nhai Tử cũng thật là si tình, nhưng hắn lại không đồng tính với hắn, theo cách nghĩ của Thôi Bác Văn, nếu Vô Nhai Tử đã yêu thích tiểu sư muội đến vậy, sao lại còn đi dây dưa với những nữ nhân khác làm gì cho đau khổ, để dẫn đến kết quả là gà bay trứng vỡ, khiến cả hai đều không thể đối mặt với nhau.

Lão đã có lỗi với tiểu sư muội, rồi lại có lỗi với cả Lý Thu Thủy, khiến cho Lý Thu Thủy phải bỏ đi lấy chồng ở tận Tây Hạ xa xối, lão cũng chẳng thèm quan tâm rằng người ta bị lão ngộ hại.

Trong mắt Thôi Bác Văn, lão không hề xứng đáng với chức vụ trưởng môn phái Tiêu Dao, không chỉ phá hư cơ đồ to lớn của môn phái, cơ hồ khiến truyền thừa của phái Tiêu Dao đứt đoạn, mà ngay cả vấn đề tình cảm của bản thân mà lão còn do dự, thì nói gì đến hai chữ Tiêu Dao?

Tiêu Dao cái gì chứ, trong suy nghĩ của hắn thì vui vẻ dạo chơi chốn nhân gian là tiêu dao, tự do tự tại không dính hồng trần là tiêu dao, đại trí giả ngu cũng là một loại tiêu dao.

Đương nhiên Lão Thôi cũng không làm được thế, hắn cũng chỉ là một người bình thường, vì gia đình mà bươn trải, nhưng theo hắn thì loại người như Vô Nhai Tử mà có thể lên làm chưởng môn phái Tiêu Dao, nói thật, thà rằng từ đầu để cho Hư Trúc làm còn tốt hơn lão Vô Nhai Tử này nhiều…

Bên này, cuối cùng thì Vô Nhai Tử cũng từ trong hồi ức tỉnh táo lại, ánh mắt phức tạp nhìn Thôi Bác Văn nói: “ Rõ ràng là tiểu huynh đệ đã tìm thấy nơi ta ẩn cư dưới đáy Kiếm Hồ, xem ra chúng ta đúng là có duyên phận, ngươi tới đây, ta sẽ đem nội công của ta truyền cho ngươi, nhưng nhớ lấy, không được làm việc ác, phái Tiêu Dao ta không có quy củ gì, chỉ có một điều, đó là không được làm điều ác.”

Tâm tình Thôi Bác Văn lúc này rất phức tạp, theo lý mà nói, đây chính là điều mà hắn muốn nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác thê lương của anh hùng mạt lộ thế này?

Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Vô Nhai Tử, Vô Nhai Tử vươn vuốt khỉ ra, đặt vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Thôi Bác Văn.

Ngay lập tức, một cỗ nội lực Bắc Minh Thần Công tinh thuần chảy vào trong cơ thể Thôi Bác Văn.

“Buông lỏng tâm thần, đây là...Bắc..Bắc..”

Vô Nhai Tử còn chưa nói hết câu, thì lão đã cảm thấy một từ trong cơ thể Thôi Bác Văn bộc phát ra một lực hút vô cùng mạnh mẽ.

Vô Nhai Tử kinh hãi, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất, ‘Người này sao lại biết Bắc Minh Thần Công? Cũng là do Lý Thu Thủy dạy hắn rồi sao?’

‘Không chỉ có thế, nội lực trong cơ thể y còn không kém so với bản thân ta,’ hiện tại nội lực Bắc Minh Thần Công trong cơ thể lão giống như kẻ xa nhà đã lâu, nay tìm lại được gia đình, thì ào ào dũng mãnh, tranh nhau lao về cơ thể đối phương.

Vô Nhai Tử bó tay, ‘Đây đâu phải ta truyền nội lực cho hắn, quả thực là bị hắn hút lấy nội lực đấy chứ.’

Trong lòng Vô Nhai Tử thầm thở dài, cứ tiếp tục như vậy, nội lực của lão sẽ không còn sót lại chút nào, bản ý của lão là lưu lại một chút nội lực để duy trì sinh mệnh, nhưng nếu cứ như thế này thì coi như xong hết rồi.

Có điều ngay sau đó, nội tâm lão liền bình thản trở lại, ‘Nếu đã là thiên ý, ta đành dùng sinh mệnh của ta thành toàn cho đối phương vậy.’

Khi giúp Thôi Bác Văn trùng kích cảnh giới Tiên Thiên, lão phát hiện ra Thôi Bác đã đến cảnh giới Hậu Thiên Đỉnh Phong, chỉ cần có đầy đủ nội lực là lập tức có thể trùng kích lên Tiên Thiên, cũng không biết tiểu tử này từ đâu mà có được tu vi thâm hậu như vậy.

Nghĩ đến đây, Vô Nhai Tử nghiến chặt răng, gia tăng tốc độ truyền công lực.

Đối với chuyện này Thôi Bác Văn không biết chút nào, hắn nào biết đâu là truyền công với thôn phệ là hai việc hoàn toàn khác nhau, nhưng mà hắn nhạy cảm bắt được vẻ kiên quyết trong ánh mắt của Vô Nhai Tử.

Hơn nữa hắn cảm thấy nội lực trong cơ thể gần như đã bắt đầu bão hòa rồi, ‘chuyện này là sao’, Thôi Bác Văn quyết định rất nhanh, lập tức cắt đứt liên hệ với đối phương.

Lắc mình một cái nhảy sang bên cạnh.

Vô Nhai Tử sửng sốt!

‘Chẳng lẽ tiểu tử này phát hiện ra dụng ý của ta rồi sao?’

“ Tiểu tử, vì sao lại không lấy nội lực nữa?”

Thôi Bác Văn điều chỉnh hơi thở xong mới nói: “Vô Nhai Tử tiền bối, ta cảm thấy nội lực của mình đã đạt đến đỉnh rồi, chỉ sợ nhận thêm nữa sẽ không ổn, vì vậy liền dứt khoát cắt đứt quá trình truyền công.”

Vô Nhai Tử nghi hoặc nhìn Thôi Bác Văn hỏi: “ Lý Thu Thủy không có nói cho ngươi đó là bình cảnh Tiên Thiên sao?”

"Lý Thu Thủy? Ta không biết nàng."

Lần này đến lượt Vô Nhai Tử lấy làm kì quái, lão nghi ngờ nói: “Ngươi không biết Lý Thu Thủy? Ngươi không phải đồ đệ của Lý Thu Thủy sao?”

‘Chuyện này có gì đó không đúng, Lang Hoàn Phúc Địa là nơi mà ta cùng Lý Thu Thủy ẩn cư, nếu hắn không biết Lý Thu Thủy, thì làm thế nào học được Bắc Minh Thần Công cùng Lăng Ba Vi Bộ?’

“Không phải!”

"Thế hai bộ Lăng Ba Vi Bộ cùng Bắc Minh Thần Công là ngươi học từ ai?"

Thôi Bác Văn vẫy tay, một quyển trục trắng tinh, đẹp đẽ xuất hiện trong tay, rồi đưa tới trước mặt Vô Nhai Tử nói: “Là học từ bức tượng ngọc!”

Vô Nhai Tử nhận lấy quyển trục mở ra xem, nhìn thấy nét chữ rất đẹp bên trong, rõ ràng là nét chữ của Lý Thu Thủy, khi nhìn thấy mấy dòng chữ nói phải gϊếŧ sạch đệ tử phái Tiêu Dao trong thiên hạ, trong lòng lão cảm tháy đắng chát, có thể tưởng tượng lúc ấy, nàng hận lão cùng phái Tiêu Dao đến thế nào.

Chẳng trách Thôi Bác Văn lại biết Bắc Minh Thần Công, lão nhớ rõ năm đó, khi Lý Thu Thủy luyện Tiểu Vô Tướng Công, thì cũng luôn để ý Bắc Minh Thần Công, chỉ có điều bản thân lão vẫn còn nghi ngờ, không hiểu vì sao Lý Thu Thủy lại còn truyền Bắc Minh Thần Công cho Thôi Bác Văn.

Thì ra là do hắn tự học, bất quá, nghĩ đến đây, Vô Nhai Tử liền nở nụ cười, ‘Nếu là tự học thì chẳng phải là không có sư phụ sao? Như vậy, ta có thể thu hắn làm đồ đệ, đến lúc đó, khà khà, muốn nhào nặn thế nào không phải mặc ta chơi đùa sao.’

Đột nhiên Vô Nhai Tử cảm thấy tâm tình vô cùng tốt.

Vô Nhai Tử nghiêm túc nhìn Thôi Bác Văn nói: “Ngươi đã tập luyện hai môn tuyệt học của phái ta vậy thì nhất định phải bái ta làm sư phụ, kế thừa chức vị chưởng môn phái Tiêu Dao.”

Rồi lại nói tiếp rất nhanh: “ Nghĩ lại phái Tiêu Dao chúng ta đã từng danh chấn võ lâm, người người không ai không biết, hôm nay lại luân lạc đến tình cảnh này làm cho ta thật hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, nay ngươi kế thừa chức vị Chưởng môn phái Tiêu Dao cần đem môn phái phát dương quang đại, ta trăm năm sau còn có điểm mặt mũi đi gặp mặt bọn họ, ai…” Nói xong còn cố rặn ra mấy giọt nước mắt...

Thôi Bác Văn sửng sốt! Còn có thuyết pháp này sao, xem biểu hiện của Vô Nhai Tử không giống giả vờ, nhưng vì sao ánh mắt kiên quyết vừa rồi không thấy mà thay vào đó lại có vẻ hưng phấn, còn có cái đuôi đang vung vẩy sau lưng kia nữa... Không cần phải lộ liễu như vậy chứ.
« Chương TrướcChương Tiếp »