Chương 11: Túi không gian( 6)

Sáng hôm sau, Đức Cảnh định đi làm một mình, để Hiếu ở nhà dưỡng sức chuẩn bị cho kế hoạch tối nay. Nghĩ lại, Hiếu thấy bản thân nên đi làm bình thường, giữa trưa thì lảng vảng quanh nhà hàng để kịp thời ngăn chặn mọi thứ chệch hướng.

Wyman hóa dơi đậu lên vai Lục, cả hai cùng ra ngoài từ lúc sáng sớm. Lục vẫn phải đến sớm để vệ sinh, dọn dẹp mọi thứ, nhà hàng quân đội Bangrakik phục vụ cả bữa sáng.

Hữu Minh ngồi trước hiên nhìn từng bóng người biến mất. Anh quay vào phụ Vade dọn dẹp, cho Hiro ăn xong, hai anh em lại ra khu vườn sau nhà chăm sóc cây trồng.

Hiện tại, bang Swatta bị lấy đi khá nhiều lương thực, không điều gì đảm bảo sau khi có tiền họ có thể mua được nhiều thức ăn. Khoảng thời gian sau không nghi ngờ gì thức ăn sẽ là thứ cực kì khan hiếm. Điều đó không quan trọng lắm, chỉ cần có thể ra ngoài hoang dã là chuyện sẽ được giải quyết.

Buổi sáng hôm đấy, Đức Cảnh cùng Hiếu vẫn làm việc bình thường. Tên ‘chó dại’ mặt mũi bình thường trở lại, hắn tiếp tục quát tháo, dùng roi đánh lên những người thợ mỏ.

Chỉ có Hiếu, Đức Cảnh là khác biệt, ‘chó dại’ không dám đυ.ng đến họ. Hắn có thể trêu tức hai người để Vlox gϊếŧ chết Hiếu – kẻ đánh giám sát – nhiều nhất. Điều đấy là chắc chắn, nếu không phải Hiếu hợp ý Vlox thì cậu đã chết từ lâu rồi, và giờ mọi thứ đã đến giới hạn, thêm một lần nữa là cậu sẽ chết.

‘Chó dại’ không phải người ngu, hắn không dại gì mà trêu tức một kẻ biết rõ bản thân sẽ phải chết. Một khi Hiếu bộc phát, hắn chắc chắn sẽ chết, đằng nào cả hai cũng làm việc chăm chỉ, nên tên giám sát khôn khéo quyết định không khiến mọi thứ thêm phiền phức.

Hơn 12 giờ trưa, tất cả tên giám sát đều lấy ra loa thông báo thợ mỏ mình quản lý đi nghỉ ngơi. Chúng cùng nhau tiến về phía nhà hàng, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả. Nếu không phải cưỡиɠ ɧϊếp được cô gái, người phụ nữ xinh đẹp nào đó thì là chuyện hành hạ, đánh đập, tra tấn kẻ chúng tóm bừa được bên đường.

Hiếu giả vờ ra ngoài đi vệ sinh, biến thành dơi lặng lẽ đậu lên cành cây để có thể quan sát mọi chuyện xảy ra trong nhà hàng. Cậu cố gắng cẩn thận để Wyman không biết bản thân cậu cũng có thể biến thành dơi.

Bên trong nhà hàng, bóng dáng của Lục liên tục đi qua đi lại. Cậu ta vẫn làm việc chăm chỉ, đồng thời quan sát những tên giám sát xung quanh. Khi xác định rõ đối tượng Lục bắt đầu căng cứng tinh thần.

Tên quản kho đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Lục lướt qua hắn ta, một tay bưng đồ ăn, tay còn lại nhanh chóng lấy được chìa khóa. Cả quá trình chưa đến một giây, đối phương không cảm nhận bản thân đã bị lấy mất chìa khóa.

Hắn không ngờ chìa khóa có đầu móc vào đai quần lại bị lấy dễ dàng đến vậy. Muốn lấy chìa thường sẽ phải bấm vào nút bấm, rồi kéo ra ngoài, bình thường còn có thể cảm nhận móc chạm vào quần huống chi là tốc độ lướt qua nhanh hơn bình thường.

Để có thể lấy vừa nhanh lại không gây ra tiếng động chắc ít ai làm được. Lục vốn sống bằng việc trộm cắp trong thời gian rất lâu lúc mới đến Chiến Trường.

Ngoài ra, bản thân cậu còn là sát thủ được huấn luyện tinh thần cực khổ, tính chuẩn xác vô cùng cao để thực hành nhiệm vụ.

Sau khi lấy được chìa khóa, Lục nhanh chóng quay lại nhà bếp, giả vờ đi vào nhà vệ sinh cho nhân viên để bắt đầu phác thảo chìa khóa.

Cậu cố gắng hết sức để vẽ nhanh, nhanh mà còn phải chuẩn chỉ đến từng chi tiết. Đầu tiên là đặt nó lên tờ giấy để lấy đúng được hoàn toàn hình dáng, chiều dài, chiều rộng.

Quan trọng nhất là phần đầu chìa khóa, hơi khó một chút nhưng Lục vẫn tự tin bản thân làm được.

Đúng lúc này, tên quản kho phát hiện chìa khóa nhà kho đã biến mất. Hắn hốt hoảng đứng dậy, đưa tay sờ khắp túi này, túi nọ rồi đi theo lối đến nhà vệ sinh cẩn thận tìm kiếm chìa khóa.

Không thể tìm thấy chìa khóa khiến mặt hắn ta trắng bệch. Tên quản kho hét lên:

- Đóng cửa nhà hàng. Không ai được rời đi.

Lục nghe được giọng nói vang vang bên ngoài phòng, tay có chút run rẩy, cậu gắng sức quan sát mọi chi tiết trên chìa khóa. Trán xuất hiện vài giọt mồ hôi li ti.

Bình thường tên quản kho có địa vị khá cao, hắn ta ra lệnh đóng cửa thì cửa lập tức bị đóng. Bên trong nhà hàng còn có vài kẻ khác có địa vị cao hơn, chúng hỏi thăm chuyện xảy ra.

Biết chìa khóa kho biến mất, lập tức chỉ trích tên quản kho. Đang trong lúc cuộc rà soát tất cả kẻ có mặt trong nhà hàng bắt đầu thì Lục bước chậm từ bên trong nhà bếp đi ra.

Cậu lấy ra chìa khóa nhà kho, đồng thời cẩn thận từng li, từng tí hỏi:

- Có phải chìa khóa này không ạ?

Tên quản kho vội cầm chìa khóa vào tay, cẩn thận quan sát mọi chi tiết để xác định. Hắn ngẩng đầu lên là một cú đấm mạnh thẳng vào bụng Lục.

Lục bị đấm mạnh liền lui về phía sau, ngã xuống đất, ôm bụng co quắp. Tên quản kho tiến đến túm cổ cậu rồi hỏi:

- Mày đã làm gì với chiếc chìa khóa?

Lục vội vàng lắc đầu, nhanh chóng nói:

- Tôi… tôi chưa làm gì. Tôi thấy nó rơi trước cửa nhà vệ sinh nên mới nhặt lên định tí đưa cho chủ bếp.

Tên quản kho nhìn thẳng vào mắt Lục, rồi tung một cú tát thật mạnh khiến đầu cậu lệch sang bên. Hắn ta nhìn về mấy kẻ phía sau ra lệnh:

- Lục soát hắn.

Lập tức có mấy tên xông đến lột hết đồ của Lục, chỉ để lại quần đùi, chúng bắt cậu phải há họng để kiểm tra. Không thấy gì nên chúng lại xông vào nhà bếp lật tung từng ngóc ngách kiểm tra.

Trước khi chúng kịp vào thì con dơi bay vào mang đi tờ giấy rồi bay qua lỗ thông gió ra ngoài.

Hiếu đứng bên ngoài nhìn người đồng đội bị sỉ nhục không nhịn được cắn răng. Lục bị chúng đánh đập một phen, cậu ta không dám phản kháng. Vài phút sau, Lục mới từ từ mặc lại quần áo, thất thểu vào trong nhà vệ sinh rửa sạch vết máu.

Hiếu chứng kiến mọi việc mà không thể làm được gì. Bên trong nhà hàng có kẻ yếu hơn cậu, cũng có kẻ mạnh hơn cậu, số lượng lại đông đảo.

Nếu chỉ có thế Hiếu vẫn tự tin lao vào cùng đồng đội gϊếŧ chết kẻ thù, ít nhất cũng phải náo loạn một phen rồi chạy đi. Bangrakik cùng Valox chính là lý do họ không dám phản kháng.

Lại một lần nữa, hạn chế của việc đi theo đội xuất hiện. Hiếu có thể thoát khỏi bị truy kích bằng khả năng biến thành dơi nhận được sau khi gϊếŧ chết Dracula.

Những người đồng đội của cậu thì không thể. Mà cậu hóa dơi có thể chạy hay không cũng là điều không thể chắc chắn. Ai biết được chúng có khả năng đặc biệt.

Nhìn mọi chuyện kết thúc, kế hoạch thành công, tên quản kho vội về kiểm tra nhà kho rồi tăng cường binh lực, Hiếu tìm góc khuất biến thành người rồi về khu mỏ làm việc.

Wyman dùng móng vuốt kẹp chặt tờ giấy, hắn nhanh chóng bay về nhà. Vade đã đợi sẵn ở cửa, cả hai chạy ra khỏi thành, Wyman biến hình thành sói cõng theo cô nàng chạy về phía làng Fuwa.

Chỉ mất hơn tiếng đồng hồ kể từ lúc rời nhà, họ đã đến nơi. Vade biết bản thân phải lễ phép, cô nàng gõ mạnh lên cửa vài tiếng.

Vài giây sau, trong nhà liền vang lên âm thanh trẻ trung:

- Ai đấy?

- Tôi là Vade.

Sợ người trong nhà không biết, Vade tiếp tục nói rõ:

- Người đi cùng với anh Hiếu hôm qua. Tôi mang bản vẽ đến để làm chìa khóa.

Cô nàng dứt lời, cánh cửa liền từ từ mở ra. Vade vội cởi giày rồi mới dám bước vào, Wyman chân dính đầy bùn đất phải đứng đợi ở bên ngoài.

Kiệt Tiếu ngồi trước bàn, anh đeo một cái kính màu vàng kim có thể phóng to tầm nhìn, cẩn thận quan sát đồ vật trước mắt. Thấy Vade đến trước mắt, anh ta mới giơ tay ra trước, đầu vẫn không ngẩng lên.

Cô nàng vội vàng nhét tờ giấy vào tay đối phương. Kiệt Tiếu mở tờ giấy ra xem, nhìn qua liền biết đây không phải chìa khóa bình thường. Anh ta nhìn về phía Vade, trong lòng không quá quan tâm, đưa tay mời cô ngồi xuống ghế rồi nói:

- Đợi tôi một chút.

Vade gật đầu. Kiệt Tiếu đi vào căn phòng phía sau lưng. Anh ta cầm miếng đồng lên, rồi quan sát bản vẽ lại một lần nữa thật tỉ mỉ. Hai tay anh đối nhau có chút xa nhau, khoảng trống dần xuất hiện ánh sáng xanh lam.

Miếng đồng từ từ bay lên, đi vào khoảng trống giữa hai tay Kiệt Tiếu. Anh ta nghĩ lại hình dạng chi tiết của chiếc chìa khóa một lần nữa. Chưa đến năm giây, miếng đồng dẹp bị vặn vẹo trở thành chiếc chìa khóa giống y hệt bản vẽ.

Kiệt Tiếu đi ra khỏi phòng, đưa chìa khóa cho Vade, rồi tiếp tục xem xét món đồ trên mặt bàn, tay vẫy vẫy ra ngoài ý tiễn khách, miệng nói:

- Đừng nói cho ai.

Cô nàng cảm thấy kinh ngạc với tốc độ làm chìa của Kiệt Tiếu. Thấy đối phương đuổi bản thân, Vade cũng biết ý vội vàng ra cửa. Miệng vẫn không quên nói lời cảm ơn chân thành nhất.

Kiệt Tiếu nhìn theo bóng lưng cô nàng, khẽ gật đầu. Ít ra cô gái này không phiền phức như mấy cô gái anh gặp trước đây.