- 🏠 Home
- Hệ Thống
- Vạn Giới Bá Chủ
- Chương 8: Hồ Ngọc Liên
Vạn Giới Bá Chủ
Chương 8: Hồ Ngọc Liên
Lúc này Trần An Nam và Lâm Y Vận, được mấy tên lưu manh, dẫn vào một cái đình bát giác, dùng làm nơi nghĩ mát, của chủ nhân nơi đây. Lâm Y Vận một mặt sợ hãi, ôm chặt lấy cánh tay của Trần An Nam, cả người nàng tựa hồ đều dán sát vào người hắn.
Trần An Nam vừa nắm lấy bàn tay trắng nõn mịn màng của nàng, vừa ra hiệu để nàng yên tâm, không cần lo lắng.
Ánh mắt hắn quét một vòng, từ trên người mấy tên lưu manh đảo qua, lại quét từ trên xuống dưới tòa nhà một lần, chứng kiến nhiều cảnh loạn xạ, khiến người nôn mửa, trong lòng hắn thầm nổi giận. "Một đám súc sinh, cặn bã," hắn âm thầm nghĩ.
Lúc này Hắn bỗng nhiên, chú ý đến hai người, không có cách nào, không chú ý, giữa những cái bóng mờ mờ ảo ảo, thì hai người này, lại như hai ngọn đèn sáng, khiến cho hắn, không chú ý cũng không được:
Võ Văn Sáu thường gọi Sáu Thẹo: Bốn mươi tuổi, luyện ngoại gia công phu Phục Hổ Quyền, tính cách tàn bạo...
Hồ Ngọc Liên: Hai mươi tám tuổi. Ám Linh Căn, thượng thượng phẩm. (Thiên Phú Thần Thông Ám Dạ Vô Câu) chưa kích hoạt...
Rất nhiều thông tin, nhưng hắn cũng chỉ nhìn lướt qua, thông tin của người đàn ông, sự chú ý của hắn, đều rơi vào nữ nhân kia, đây là lần thứ hai, hắn thấy được có người có Thiên Phú Thần Thông, (người thứ nhất tất nhiên là hắn).
Hơn nữa nếu như nói Thiên Phú Thần Thông, là một loại Siêu Năng Lực, còn chưa được kích hoạt, thì nàng còn có Ám Linh Căn, được đánh giá cao đến thượng thượng phẩm.
Điều này có nghĩa gì? Nàng là Thiên Tài hắc ám hệ, bất kể là thuộc về Siêu Năng Lưu phái, hay Tu Tiên trường phái!
Linh Nhi cũng nhìn thấy được, những thông tin trong mắt hắn, nàng bay ra nhìn nữ nhân đang đi gần tới, một mặt khϊếp sợ biểu lộ:
- Thiếu gia! Đây là yêu nghiệt a! Tư chất của nàng tuyệt đối là ngàn năm khó gặp, cho dù là ở tiên giới, người có tư chất đạt đến thượng thượng phẩm, cũng là đối tượng vô số tiên môn tranh đoạt.
- Đinh! Phát hiện tuyệt thế thiên tài, ban bố chuỗi nhiệm vụ liên hoàn: Một "Thu Tâm": Thu được trái tim Hồ Ngọc Liên, để nàng đến chết không rời, không bỏ. (Độ thiện cảm đạt đến 100 xem như hoàn thành nhiệm vụ). Hai "Tự Chủ": Giúp nàng có năng lực, làm chủ bản thân, không bị ép, phải làm những gì, không muốn làm.(Hoặc giúp nàng kích hoạt. Thiên Phú Thần Thông, hay còn gọi là Siêu Năng Lực, hoặc tìm công pháp tu tiên Hắc Ám Hệ để nàng tu luyện đến Trúc Cơ xem như hoàn thành nhiệm vụ). Ba "Trừ Ác": Giúp nàng diệt sạch tất cả đầu não, và kẻ thủ ác, trong Hắc Long Bang. (Trong điều kiện nàng và người thân đều phải được an toàn). Bốn "Tự Nguyện": Giúp nàng tạo ra một nơi mà quan hệ nam nữ, chỉ được diễn ra, khi song phương đều tự nguyện, có thể mua bán nhưng không bị ép buộc, trong bất kỳ hình thức nào.
Hệ thống lúc này cũng không chịu cô đơn, nhảy ra ban bố hàng loạt nhiệm vụ, vây quanh Hồ Ngọc Liên, khiến cho Trần An Nam phải tặc lưỡi thán phục: "Thiên Tài đãi ngộ có khác," ngay cả hệ thống cũng muốn nịnh nọt nàng.
Lúc này Sáu Thẹo và Hồ Ngọc Liên, hai người đã đi đến đình nghỉ mát, Sáu Thẹo ngồi xuống cái đôn đá trong đình, hai tay đặt lên đùi, còn Hồ Ngọc Liên nhu mỳ, như một tỳ nữ, đứng sau lưng Sáu Thẹo, dùng hai tay xoa bóp bả vai của hắn. Hiện tại hai người, cũng không cần thiết phải đóng kịch gì nữa, vì kịch bản vốn đã không theo ý họ rồi.
- Tiền đâu? Đừng nói là không có, tao không có thời gian với chúng mày đâu!
Giọng nói của Sáu Thẹo tràn ngập lãnh ý, hắn hiện tại hận không thể lập tức gϊếŧ người, làm sao còn cần nói chuyện ôn hòa gì nữa, bản chất của hắn, vẫn là một tay anh chị giang hồ, không phải người làm ăn lương thiện.
Trần An Nam đặt một cái giỏ xách lên bàn nói:
- Tiền ở đây! Người đâu? Hôm nay, chúng tôi đến đây, chẳng những trả tiền lãi, mà còn trả cả số tiền nợ, mà ông Lâm Hùng, đã nợ các người, hiện tại tôi muốn thấy người, và cả giấy nợ, chúng ta thanh toán một lần luôn.
Sáu Thẹo có vẻ bất ngờ, hắn không ngờ một thằng nhóc, mới khoảng hai mươi tuổi, mà đối diện hắn, còn có thể bình tĩnh như vậy. Hắn ra hiệu cho một tên đàn em, tên này hiểu ý đi vào nhà, không lâu sau đẩy một người đàn ông trung niên, bị trói hai tay ra sau lưng, đi ra.
- Cha! Lâm Y Vận kêu lớn một tiếng, nàng vội vàng chạy lại, đỡ lấy người đàn ông, Sáu Thẹo cũng mặc kệ, không có ngăn cản, trên địa bàn của mình, lại đối diện với hai đứa nhóc còn chưa dứt sữa, nếu còn sợ đầu sợ đuôi thì cũng uổng công lăn lộn rồi.
Hồ Ngọc Liên, cũng lấy một tờ giấy nợ, đặt lên bàn nói:
- Đây là giấy nợ, ông ta cũng chỉ bị nuôi muỗi một đêm thôi, cũng không có chuyện gì!
Nói xong, nàng lại tiếp tục, đi ra sau lưng Sáu Thẹo, tiếp tục bóp vai hắn.
Trần An Nam cầm lên tờ giấy nợ, nhìn xem, tổng cộng chỉ vay năm mươi triệu, vậy mà mỗi tháng phải thanh toán mười triệu tiền lãi, mà nợ gốc còn không giảm. Hắn mở túi xách, lấy ra sáu cọc tiền, đặt lên bàn nói:
- Đây là sáu mươi triệu, cả gốc lẫn lãi, mấy người đếm đi, đủ thì chúng tôi đi.
Túi tiền này là sáng nay, Trần An Nam vừa ghé qua một hiệu vàng, dùng mười lượng hoàng kim đổi lấy.
Theo ánh mắt ra hiệu, của tên Sáu Thẹo, vài tên lưu manh vây lại đếm tiền.
- Anh sáu! Đủ sáu mươi triệu! Một tên lưu manh báo cáo.
- Hiện tại, chúng tôi đi được rối chứ? Trần An Nam nắm tay Lâm Y Vận nói ra.
- Chưa đủ! Hôm nay đã qua ngày mới, tháng mới, thằng nhóc, mày cần phải giao ra, thêm mười triệu nữa, mới được đi.
- Các người...
Lâm Y Vận tức giận, trên giấy ghi rõ ràng, vẫn còn hai ngày nữa mới qua tháng này, ở đâu đến tháng mới rồi?
Trần An Nam đưa tay, ngăn lại ý muốn cùng bọn này đôi co, của Lâm Y Vận, hắn đã nhận ra ý tứ bất thiện, trong mắt của tên anh chị cầm đầu kia, đòi thêm tiền, cũng bất quá là cái cớ mà thôi, hắn tin rằng, dù mình có tiếp tục, đưa thêm tiền, thì kết quả cuối cùng, vẫn bị giữ lại.
- Cuối cùng, các người muốn gì cứ nói thẳng đi!
Lười nói nhảm quanh co lòng vòng, hắn nhìn thẳng Sáu Thẹo nói ra.
- Không có gì! Thấy con "bồ" mày đẹp quá, muốn giữ lại "chơi," vài cái thôi, thế nào? Thằng nhóc! mày có ý kiến?
Sáu Thẹo hất cằm, khêu khích nhìn Trần An Nam, muốn nhìn thấy vẽ hoảng sợ, trên mặt thằng nhóc này, hắn cảm thấy rất khó chịu, khi một thằng nhóc, đối mặt hắn, lại tỏ ra bình tĩnh như vậy.
- Em nhắm mắt lại đi!
Trước sự khıêυ khí©h, của Sáu Thẹo, Trần An Nam lại cực kỳ bình tĩnh, xoay người nhìn sang Lâm Y Vận, nhẹ giọng nói. Nàng cũng rất ngoan ngoãn, làm theo lời hắn, nhắm chặt hai mắt lại.
- Chơi xxx mày đi!
Trần An Nam bất chợt gầm thét lên, như sấm nổ, một cước đá ra, nguyên cái bàn bằng đá, nặng hơn trăm cân, lật tung lên, đổ ập xuống đầu Sáu Thẹo, nhưng Sáu Thẹo dù gì cũng là người luyện công phu, hắn phản ứng cực nhanh, lập tức bật tung người, sang một bên, tránh được, chỉ khổ cho Hồ Ngọc Liên, đứng sau lưng hắn, lại không kịp tránh.
Nhìn cái bàn bằng đá đổ ập xuống đầu, Hồ Ngọc Liên, mọi người đều cho rằng, nàng không chết, cũng phải bị thương nặng, nhưng... Lúc mọi người đều cho rằng cái bàn đá, sẽ đập trúng Hồ Ngọc Liên, lúc mà Sáu Thẹo cho rằng mình đã tránh thoát, lúc mà Hồ Ngọc Liên, tràn ngập sợ hãi, nhìn cái bàn đá rơi xuống đầu mình, thì điều kỳ lạ chợt xảy ra, cái bàn đá, lại bất ngờ chuyển hướng một cách đột ngột, nó vẫn rơi vào đầu Sáu Thẹo, một cách kỳ lạ, thay vì rơi vào đầu Hồ Ngọc Liên, như trong tưởng tượng.
- Ầm!
Hoàn toàn bất ngờ, Sáu Thẹo đã không kịp thời gian để trốn tránh nữa, hắn đành phải vung quyền, đánh thẳng vào cái bàn đá, đánh bật cái bàn đá sang một bên, thoát chết trong gang tấc, nhưng xương bàn tay của hắn cũng vỡ nát.
Hắn còn chưa kịp định thần, thì một nấm đấm đã đập thẳng vào mặt hắn, giống như Trần An Nam đã biết rõ, mọi phản ứng của hắn từ trước, nên xuất quyền đánh ra trước cả khi hắn phản ứng.
Sáu Thẹo không biết rằng, mọi động tác của hắn trong mắt, Trần An Nam lại tựa như một pha quay chậm, chẳng những chậm chạp, mà thậm chí hắn còn có thể, "nhìn thấy" cả những động tác tiếp theo, từ đó làm ra phản ứng trước.
Đây là hai tiểu thần thông, "Quay Chậm" và "Dự Phán" kết hợp.
- Đại ca!
- Anh sáu!
Mọi việc diễn ra quá nhanh, từ lúc Trần An Nam, gầm thét, rồi một cước, đá tung cái bàn đá, nặng hơn trăm cân lên, cho đến khi Sáu Thẹo, bị đấm vào mặt, ngã xuống đất, lúc này bọn lưu manh đàn em mới kịp phản ứng.
Gần hai mươi tên lưu manh, vừa gầm thét, vừa xông về phía Trần An Nam, tên thì vung quyền, tên thì tung chân, có tên chộp lấy ống thép, đập tới, có tên rút dao ra đâm. tình cảnh này nếu là người bình thường, chắc là phải sợ vỡ mật.
Nói thật, nếu là ngày hôm qua, thì Trần An Nam có lẽ còn chút e ngại, không dám dây vào một đám lưu manh, liều mạng như thế này.
Nhưng hôm nay, có Thiên Đạo Chi Nhãn, khiến hắn có thể thấy rõ, mọi động tác của đám côn đồ, như cảnh tượng quay phim chậm, cho nên nhân số lại nhiều hơn, cũng chỉ là một đám phàm nhân, không có chút uy hϊếp nào.
Hắn như một con mãnh hổ xông vào bầy dê, cũng chẳng cần cái gì quyền pháp cao siêu, chỉ dựa vào tốc độ, và sức mạnh của cơ thể, liên tục đánh cho đám côn đồ kêu cha, gọi mẹ rồi.
Có tên muốn đánh lén Trần An Nam, nhưng để cho bọn hắn sợ hãi, là bất kể công kích từ góc độ nào, cũng không chạm được vào góc áo của hắn, tựa như sau lưng cũng có mắt, khiến mọi ý đồ đánh lén điều rơi vào khoảng không.
Cảnh tượng một người độc chiến, hơn hai mươi tên lưu manh, so với điện ảnh "Hồng Kông," còn hoành tráng, hoa lệ, oai hùng hơn.
Lâm Y Vận, từ lúc bị tiếng hét lớn bất thình lình, của Trần An Nam, đã giật mình mở to mắt, sau đó bị hàng loạt cảnh tượng, như trong phim điện ảnh, kí©h thí©ɧ thần kinh, khiến nàng hai mắt, nhìn Trần An Nam tràn đầy vui sướиɠ, và hãnh diện. "Đây chính là nam nhân của ta a, rất mạnh mẽ, rất lợi hại."
Trong khi Lâm Y Vận vui mừng, thì Hồ Ngọc Liên tâm trạng lại rất bối rối.
Nàng gợi ý để Sáu Thẹo giữ người lại, là nhằm mục đích, "đổ dầu vào lửa," khi lão thầy tướng kia chạy đến. Như vậy Sáu Thẹo cho dù không chết, cũng bị hành hạ đến "thừa sống, thiếu chết."
Nhưng lúc này, nhìn thân thủ của Trần An Nam lợi hại như vậy, nàng biết kế hoạch lại thất bại rồi.
Lúc này nàng cũng không biết, nên vui, hay nên buồn?
Nhìn Trần An Nam đang tả xung, hữu đột, như vào chỗ không người, cùng một đám tay chân quầng nhau, cả đám người, lại không làm gì được một người.
Sáu Thẹo, bất chợt xông đến Lâm Y Vận, với nụ cười đanh ác, hắn định bắt lấy Lâm Y Vận, để uy hϊếp, Trần An Nam, với thân thủ của hắn, thì việc bắt lấy một người con gái bình thường, đang không có chút nào đề phòng, thì cũng đơn giãn, như bắt một con gà không sai biệt gì.
Trần An Nam mặc dù đang chiến đấu, với cả đám người, nhưng hắn vẫn thời khắc, chú ý đến từng biểu lộ, của Lâm Y Vận, hắn sợ sẽ làm nàng sợ hãi, khi nhìn thấy cảnh tượng quá bạo lực, quá dã man.
Khi nhìn thấy nét mặt hưng phấn của nàng, hắn hiểu, "hóa ra "Cô Gái Ngoan Hiền" của hắn, cũng thuộc về "bạo lực phần tử" a."
Nhìn thấy Sáu Thẹo đã vươn tay, chộp về phía cái cổ trắng nõn của nàng, trong lòng hắn sát khí sôi trào mãnh liệt, từ đầu còn có chút giữ lại hắn, lúc này không còn chút cố kỵ nào nữa.
Như một tia điện xẹt lướt qua, Trần An Nam đã bắt được cổ tay của Sáu Thẹo, khi bàn tay của hắn còn cách cái cổ Lâm Y Vận chỉ có vài tấc. (Trong mắt Trần An Nam, người khác trở nên chậm, nhưng trong mắt người khác hắn lại nhanh đến không tưởng).
Trần An Nam nở nụ cười như ác ma, một tay nắm cổ tay Sáu Thẹo, tay còn lại đặt lên vai hắn bóp mạnh.
- A!!!
Sáu Thẹo kêu lên đau đớn, dưới bàn tay của Trần An Nam, khớp xương vai của hắn đã lệch vị, cánh tay hắn vặn vẹo một cách quái dị.
Nhưng còn chưa dừng lại ở đó, Trần An Nam đưa tay "nắn bóp" khắp người hắn, từng cái khớp xương lệch vị, khiến Sáu Thẹo đau đến không muốn sống, tiếng hét thảm của hắn vang lên liên hồi, khiến một đám người nhìn mà lạnh gáy.
Em đăng truyện miễn phí, để mọi người đều có thể xem.
Nhưng em cũng cần sự ủng hộ, của mọi người để có động lực.
Ai muốn ủng hộ em thì đây:
Tài khoản: 070071331464.
Ngân Hàng Sacombank.
Em xin chân thành cảm ơn.
- 🏠 Home
- Hệ Thống
- Vạn Giới Bá Chủ
- Chương 8: Hồ Ngọc Liên