Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Giới Bá Chủ

Chương 4: Lâm Y Vận

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Y Vận, nữ, 18, nhan trị 85, thể lực 10, phẩm hạnh 90, thiện cảm 65, thủy linh căn hạ hạ đẳng, mệnh vận "Hồng Mệnh Vận Phu."

Lúc này trong mắt của Trần An Nam cứ tự nhiên mà vậy, hiện ra thông tin về cô gái, đồng thời thanh âm của Hệ Thống cũng vang lên trong đầu hắn:

- Đinh! Thông báo có nhiệm vụ mới "Ước Nguyện Lâm Y Vận," đột nhiên lại nhảy ra cái nhiệm vụ liên quan đến cô gái khiến Trần An Nam vội nhìn vào nhiệm vụ ghi chú:

Lâm Y Vận là một hiếu tử, nhưng lại có người cha ham mê cờ bạc, nên lâm vào túng quẫn, nợ nần chồng chất, rơi vào bước đường cùng, nên muốn bán mình trả nợ cho cha, nàng ước nguyện có thể trả hết nợ, đồng thời cha nàng, không lại vướng vào cờ bạc nữa.

Ký chủ giúp nàng trả hết nợ, lại tìm cách để cho cha nàng không còn chơi cờ bạc nữa, xem như hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng, xem độ hoàn thành nhiệm vụ mà định, thất bại mất đi Lâm Y Vận.(Ghi chú: "Hồng Mệnh Vận Phu" là số vượng phu, không có tác dụng với bản thân, lại mang đến vận khí cực lớn, cho chồng, hoặc người yêu, khiến cho chồng, hoặc người yêu làm việc gì cũng thông thuận, nhanh chóng thăng quan phát tài).

Trần An Nam cảm thấy đau đầu, không ngờ nhiệm vụ đầu tiên lại khó như vậy, nếu chỉ riêng việc, trả hết nợ hắn nghĩ có thể giúp được nàng, vì hiện tại hắn có mười lượng hoàng kim, một gốc trăm năm Hà Thủ Ô, còn có một lần sử dụng Diêu Tiền Thụ, chưa kể qua mười hai giờ đêm, còn có thể lại tiếp tục sử dụng một lần nữa, nếu còn không đủ, qua vài ngày hẳn là cũng có thể, nhưng muốn một người nghiện cờ bạc, từ bỏ cờ bạc không phải là chuyện dể.

- A!!!

Khi Trần An Nam quay lại, nhìn thấy trên mặt hắn đầy máu, khiến cô gái hoảng sợ thét lên.

- Tôi chỉ bị té ngã chảy chút máu thôi, cô có cần phải kinh sợ như vậy sao? Nói đi cô là ai? Gọi tôi có chuyện gì?

Mặc dù vừa nhìn qua, mọi thông tin của cô gái, từ tên tuổi, cho đến số đo ba vòng của nàng, đều hiện rõ trong đầu, nhưng hắn vẫn giả vờ hỏi, không thể vừa gặp mặt, liền tỏ ra mình hiểu rõ đối phương a.

- Tôi... Tôi... Anh... Anh...

Cô gái bối rối, không biết phải mở lời như thế nào, sau một lúc, như hạ quyết tâm điều gì, cô cắn răng nói ra:

- Anh... Anh... Có tiền không? Chỉ cần anh cho tôi mười triệu, tôi... Tôi giao lần đầu của tôi cho anh!

Lâm Y Vận mặt mũi đỏ bừng, nàng xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Trần An Nam, nàng là người rất bảo thủ, mười tám năm vẫn giữ tấm thân trong sạch, để có thể, trọn vẹn tình yêu với chồng, trong đêm tân hôn, nhưng hôm nay, nàng thật sự đã cùng đường... Thật sự không còn cách nào, nên buộc lòng phải đem tấm thân xử nữ, mà mình cực kỳ quý trọng ra bán.

Nàng thật sự cần tiền quá gấp, một là không có thời gian, hai là không có kinh nghiệm gì, nếu không sẽ không nhìn trúng Trần An Nam vì một người ở nhà trọ bình dân, đi xe đạp, mặc quấn áo rẻ tiền, nhìn từ đầu đến chân không chút nào giống như người có tiền.



Nàng nhìn trúng Trần An Nam vì dù sao hắn vẫn xem như một thanh niên trai trẻ, trong lúc tuyệt vọng, nàng vẫn ôm một tia hy vọng mỏng manh.

Nàng muốn "Lần Đầu Tiên" của mình, được trao cho một người trẻ tuổi, mà không phải một ông già.

Nếu có thể, nàng nguyện ý cả đời, chỉ có một người, được chạm vào cơ thể của mình, mà không phải "Làm Vợ khắp người ta". Cũng không thể để một cô gái rụt rè, còn trinh trắng, chưa trải qua nam nữ cuộc sống như nàng, đi đến chổ đông người, và hô lên "Tôi muốn bán thân, ai có tiền thì được a".

Cho nên... Sau khi quyết định, bán thân thể của mình, lại gặp Trần An Nam là người thanh niên đầu tiên, nên nàng mới đánh bạo mà hỏi hắn như vậy.

Trần An Nam đã quyết định, thu cô gái này rồi, không phải vì nàng còn là trinh nữ, nhưng phẩm hạnh cao đến chín mươi điểm, chứng tỏ nàng không phải là người tùy tiện, hay thay đổi, không sợ một ngày nào đó, trên đầu đột nhiên mọc sừng.

Hắn có thể chấp nhận, một người phụ nữ, đã có chồng, không còn trinh trắng, thậm chí, hắn có thể chấp nhận một cô gái giang hồ, đã qua tay nhiều người, với điều kiện nữ nhân của hắn, trong nội tâm chỉ có hắn một người, những gì trong quá khứ hắn sẽ không quản, nhưng hiện tại và tương lai hắn không thể không quan tâm.

Hắn là người rất ích kỹ, nữ nhân hắn thì trong lòng chỉ có hắn một người, hắn tuyệt đối tuyệt đối không chấp nhận làm người thứ ba, hoặc là lốp xe dự phòng của bất kỳ ai.

Hiện tại mặc dù thu Lâm Y Vận có cảm giác như đang nhân lúc cháy nhà mà hôi của.

Nhưng không việc gì, vì hắn là người có trách nhiệm, và rất yêu thương nữ nhân của mình, sẽ không ăn một lần rồi bỏ, hắn sẽ yêu thương và bảo vệ nàng cả đời.

Nếu như lúc này bỏ mặc, một cô gái đáng thương như nàng, đi tìm người khác "Bán Thân", điều đó mới là điều tàn nhẫn nhất với nàng.

Nếu nàng gặp được người giao dịch sòng phẳng, thì không nói gì, nếu không may, gặp phải kẻ xấu xa, đã muốn ăn bánh lại không muốn trả tiền. Thì một cô gái, vừa ngây thơ, vừa yếu đuối như nàng, chẳng phải dê vào miệng cọp sao?

Đừng nói là mười triệu, chỉ sợ đã thất thân, lại không có một đồng, chưa kể đến còn rất nhiều điều khủng bố ẩn giấu trong xã hội này, mà một người ngây thơ như nàng chưa nghĩ đến.

- Vào trong đi rồi nói chuyện!

Trần An Nam nói với nàng một câu, và dẫn xe vào nhà, vì để cho nàng yên tâm, hắn mở rộng cửa không có đóng lại, một cử chỉ rất nhỏ, không đáng chú ý, lại khiến cho độ thiện cảm của nàng, đối với hắn tăng lên năm điểm đạt đến bảy mươi điểm.

Trong căn phòng với diện tích chỉ có mười mét, lại lộ ra cực kỳ rộng rãi, vì hầu như chẳng có gì cả, một cái giường đơn, rộng chưa đến một mét, trên gường ngoài chăn gối ra, thì có một đài laptop, nơi góc phòng, có xây một cái bệ, phía trên đặt một cái bếp ga, bên cạnh một cái kệ nhựa 3 tầng, đặt chén đũa và một số rau hành, gia vị, các loại. Trên tường treo vài cái nồi chảo, một góc khác là phòng tắm, và phòng vệ sinh, được xây chung với nhau, trong nhà trống trải và rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức... Không có cả một cái ghế để ngồi.

- Khụ khụ! Trần An Nam cảm thấy xấu hổ vì lần đầu tiên mình tiếp khách, còn là khách nữ, nếu để cho người ta ngồi bệch dưới nền gạch, cũng quá xấu hổ. Hắn mặt dày mày dạn ngồi lên giường, vẫy tay ra hiệu nàng ngồi xuống bên cạnh mình.



Lâm Y Vận cẩn thận từng ly, từng tý, ngồi xuống bên cạnh mép giường, nói thật đây là lần đầu tiên nàng ngồi lên giường ngủ của nam nhân, trong lòng nàng lúc này vừa ngại ngùng, sợ hãi, vừa có chút hoang mang, lo lắng, nàng hồi hộp đến trái tim đập bình bịch trong lòng ngực.

Nhưng đã quyết định "Bán Thân" cho hắn rồi, nên nàng cố gắng đè ép ngại ngùng, lo lắng, sợ hãi trong lòng mà ngồi nhìn thẳng vào mặt hắn, nàng muốn nhìn thật kỹ người đàn ông, đầu tiên trong đời mình, người mà chút nữa đây, sẽ hái xuống đóa hoa tươi, mà nàng đã cố gắng giữ gìn, suốt mười tám năm, sau khi đôi bên hoàn thành thỏa thuận.

Nhìn thấy nàng có vẻ căng thẳng quá mức, Trần An Nam nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng trẻo, mịn màng và mát lạnh của nàng, tay còn lại nhẹ nhàng, vổ vổ lên mu bàn tay của nàng, nhẹ giọng nói: Nàng hãy nói rõ, vì sao lại muốn bán đi, lần đầu quý giá của mình, với giá mười triệu? Xem ta có giúp gì được cho nàng không.

Lâm Y Vận nghe hắn nói vậy, lại không kìm được nước mắt, nàng vừa khóc, vừa nói rõ hoàn cảnh của mình, nếu như không phải có Hệ Thống và Thiên Đạo Chi Nhãn đã sớm biết rõ từ trước, biết nàng không có nói dối. Trần An Nam chưa chắc tin lời của nàng.

Với một người đã và đang sống trong tầng dưới chót của xã hội như hắn, hắn biết rõ những người ở tầng lớp như hắn diễn kịch so với siêu sao còn chân thật hơn, vì lừa đảo kiếm sống là một kỹ năng đòi hỏi rất cao cả về trí tuệ, và khả năng diễn xuất, có thể đạt đến xuất thần nhập hóa, nếu không làm sao lại có nhiều người bị lừa như vậy?

-... Những chỗ có thể vay mượn, hầu như đều đã vay mượn, hiện tại em đi làm từ sáng sớm đến tối mà vẫn không đủ tiền trả, ngày mai lại đến kỳ hạn, thanh toán tiền lãi, cho bọn cho vay nặng lãi, bọn chúng đe dọa nếu không thanh toán sẽ chặt tay chân ông ấy, dù sao ông ấy vẫn là cha em, em không thể nhìn ông ấy biến thành phế nhân như vậy, nên em... Nói đến đây nàng đã nghẹn lời, không nói tiếp được nữa, nước mắt tuôn xuống như chuỗi trân châu bị đứt gãy.

Trần An Nam, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài, óng mượt của nàng, nội tâm thầm giận, trên đời, lại có người cha vô lương tâm, như cha nàng, nhưng vẩn nhẹ nhàng an ủi:

- Nàng ngốc quá, trinh tiết của người con gái quý hơn ngàn vàng, sao lại đem bán như vậy, nàng yên tâm, từ nay về sao nàng là nữ nhân của ta, chuyện của nàng, cũng là chuyện của ta, ta sẽ giúp nàng trả nợ.

Hãy đọc số tài khoản của nàng cho ta, ta sẽ chuyển tiền qua cho nàng. Còn nữa ta gọi Trần An Nam, An trong trị quốc an bang, không phải an trong bình an, Nam lại là phương nam, có nghĩa là họ Trần trị an phương nam (Hi! tác giả chơi chữ một chút, đừng ném đá), nàng có thể gọi ta là anh nam.

Hắn dùng điện thoại, chuyển khoản toàn bộ số tiền, mười lăm triệu, mà hắn đã tích cóp suốt mấy năm qua, trong tài khoản của mình, sang cho nàng, hắn đứng trên đầu giường, lôi từ trên nóc phòng tắm xuống một cái bọc nhựa, bên trong có thuốc sát trùng, bông gòn, thuốc đỏ, băng keo các thứ... Khiến cho Lâm Y Vận nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, vì trừ người thường hay bị thương rất ít người chuẩn bị những thứ này trong phòng ở.

Trần An Nam cũng mặc kệ nàng nghĩ gì đứng dậy nói ra:

- Anh cần phải đi tắm và xử lý vết thương một chút, em giúp anh rửa số thịt trên xe, chút nữa anh đãi em món thịt nướng...

Hắn lại kề sát tai nàng nói nhỏ:

- Ăn xong! chúng ta đi khách sạn qua đêm, nơi này... dù sao cũng không được kín đáo, hơn nữa cách âm không tốt, anh muốn đêm đầu tiên của hai đứa mình được tròn vẹn... Hắc... Hắc...

Nhìn hắn đi vào phòng tắm, mà gương mặt nàng nóng bừng, lại nhìn tin nhắn trên điện thoại, trong tài khoản có thêm mười lăm triệu, số tiền so với nàng mong muốn còn nhiều hơn, nàng lại nhìn về phía phòng tắm, ánh mắt trở nên mê ly, đôi môi hồng khẽ nhếch lên, có lẽ... Sự lựa chọn của nàng... Đúng rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »