Chương 25: Truy Bắt

Trong khoang hạng nhất trên một chiếc phi cơ, một thanh niên có mái tóc quăn, khoảng chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, trang phục sang trọng, đang đối với cô nữ tiếp viên hàng không, xinh đẹp, chân dài, ngực nỡ, mông cong, là một vưu vật tuyệt phẩm nói ra:

- Này cô gái xinh đẹp! Cô "phục vụ đặc biệt" cho tôi, đến khi tôi thỏa mãn, số tiền này sẽ là của cô!

Hắn cười tươi rực rỡ như ánh mặt trời, lấy ra một sắp tiền mặt đặt lên đầu giường.

Nhìn sắp tiền dày cộp, ước chừng cũng phải hơn một năm tiền lương của mình, cô gái trẻ mỉm cười gật đầu, nàng hiểu tư sắc của mình, có sức hấp dẫn đối với cánh đàn ông như thế nào, thỉnh thoảng cũng có người yêu cầu, cô phục vụ một chút "nhu cầu khác thường," và cũng không phải nàng chưa từng làm những chuyện như vậy, nhưng gặp phải dạng khách "sộp" thế này, cũng là lần đầu tiên, hơn nữa chẳng những "sộp," mà còn đẹp trai, phục vụ "khách" thế này cũng có thể thỏa mãn một chút du͙© vọиɠ của mình.

Nàng đến bên cạnh giường, trút bỏ bộ đồng phục trên người xuống, lộ ra một thân thể tuyết trắng, với những đường cong hoàn mỹ, cặp ngực to tròn, vòng eo thon thả, cùng một vùng thảo nguyên xanh tươi rậm rạp.

Nàng lần lượt cởϊ qυầи áo của người thanh niên ra, nằm bên cạnh cầm lấy "của quý" người thanh niên, vừa vuốt ve lên xuống, vừa dùng miệng lưỡi mình chăm sóc tận tình.

Người thanh niên cũng cho tay vào trong "cô bé" hồng hào xinh đẹp kia mà thám thính, trải qua một lúc lâu, nàng ngồi dậy, ngồi ngang người của người thanh niên, tay cầm "của quý" hắn, đặt ngay cửa mình của mình, rồi từ từ ngồi xuống.

Nàng cầm hai bàn tay hắn đặt lên ngực mình chà xát, đồng thời không ngừng nhún nhảy, trong miệng thì phát ra tiếng rên rĩ tiêu hồn lạc phách.

Hai người liên tục thay đổi tư thế mấy lần, sau đó nàng quỳ gối chổng mông lên, cho hắn từ phía sau đẩy tới, nàng đã sắp lên "đỉnh" rồi, nên không biết khuôn mặt hắn lúc này, lại trở nên hung ác, dữ tợn, khác hẳn với diện mạo lúc ban đầu.

Hắn bỗng nhiên tháo sợi dây đang đeo trên cổ mình xuống, rồi cầm lấy sợi dây, xiết chặc cổ cô gái, vừa xiết chặc, lại vừa liên tục "nhấp" mạnh.

Cô gái nghẹt thở, muốn vùng vẫy, nhưng tay chân lại bất lực, muốn kêu cứu, nhưng âm thanh không phát ra được, khi hắn ta ngừng lại, cô gái cũng bị xiết đứt cổ mà chết, máu từ vết đứt trên cổ tuôn ra lai láng.

Lúc này người thanh niên một mặt thỏa mãn, cầm sắp tiền trên đầu giường, đặt vào tay cô gái, đối với thi thể nói ra:

- Tôi rất thỏa mãn với sự phục vụ của cô, số tiền này cô cứ giữ lấy!

Hắn cứ thế mà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nằm ngủ bên cạnh xác chết của cô gái, máu từ cổ cô gái tuôn ra, ướt đẫm giường, nhưng hắn không thèm để ý.

Đáng thương cho một cô tiếp viên hàng không xinh đẹp, vì chút tiền mà giao dịch với tử thần, còn việc thanh niên kia sẽ bị bắt? Xin lỗi vì chẳng những hắn không bị bắt, mà còn có người giúp hắn thu xếp, mọi hậu quả về sau, thậm chí còn không ai biết việc này xảy ra.

Bốn cô gái và Trần An Nam, hiện tại đang cùng nhau đi dạo quanh Sài Gòn, mặc dù Sài Gòn được mệnh danh là hòn ngọc biển đông, mặc dù Trần An Nam hắn, cũng đến Sài Gòn mấy năm rồi, nhưng thực sự hắn chưa bao giờ có thời gian mà đi dạo khắp Sài Gòn như thế này, nên có nhiều nơi hắn vẫn còn lạ lẫm.

Cả hắn và bốn nàng đều choáng ngợp trước sự xa hoa của chốn Sài Thành, Trần Như Ngọc lần đầu đến thành thị, không khỏi nhìn đông nhìn tây, tò mò đủ thứ, mặc dù thời buổi hiện đại, có thể thông qua hình ảnh trên mạng, mà thấy được nhiều thứ, nhưng xem qua mạng và xem thực tế, lại hoàn toàn khác nhau, hơn nữa cũng không phải thứ gì, cũng có thể thông qua mạng mà tìm hiểu được.

Mấy người chỉ muốn giải khuây, sao vụ việc bà ngoại, của Trần An Nam, và Trần Như Ngọc, cũng có thể xem như bà ngoại của ba nữ, đã ra đi vĩnh viễn, nhưng người chết rồi , cũng không thể suốt ngày, ngồi buồn rầu ủ ê được.

Đang Loanh quanh khắp nơi không mục đích, khi đi qua một khu vực thuộc Quận Nhất, là một khu vực xa hoa hàng đầu của Sài Gòn, với những cửa hàng vật phẩm đắt tiền, những nhà hàng sang trọng, và những khách sạn cao cấp.



Một chiếc xe sang trọng chạy ngang qua, chạy vào một khách sạn năm tinh cao cấp, khiến hắn chú ý.

Bình thường hắn có thể nhìn thấu thông tin người khác, nhưng người bình thường hắn cũng lười chú ý, nếu suốt ngày cứ chú ý đến thông tin người này, thế nào, người kia ra sao, không phải quá lãng phí thời gian vào những việc không đâu?

Thế nhưng cũng có khi gặp được một số người, khiến hắn không thể không chú ý, vì những người này tựa như những con đóm trong đêm đen, tự lộ ra ánh sáng, khác hẳn với người thường, khi hắn nhìn thấy ánh sáng càng cường thịnh, biểu lộ người đó càng là thiên tài.

Hiện tại cũng vậy, khi chiếc xe sang trọng kia chạy ngang, cũng có hai người khiến hắn chú ý.

Võ Mộng Tuyền (Nhãn) tuổi: 24, thể lực: 34, tốc độ 55.

Thiên phú thần thông: "Quá Khứ Chi Nhãn" có thể nhìn thấy những thứ đã qua.

Võ đạo cao thủ, tinh thông "Bình Định Quyền Thuật."

...

Vương Ngọc Linh (Tiến Sĩ) tuổi 26, thể lực 10, tốc độ 8.

Thiên phú thần thông: "Khí Áp."

...

Trần An Nam nhìn thoáng qua, thông tin hai người, là hai nhân tài có thiên phú thần thông, còn là hai cô gái xinh đẹp, nhưng hắn cũng không phải thấy gái đẹp là mê, nên cũng không để ý, đối với cái thần thông có thể nhìn thấy quá khứ, của Võ Mộng Tuyền, hắn cũng không lạ, vì đó chỉ là một loại tiểu thần thông, trong "Thiên Đạo Chi Nhãn," nhưng đối với cái thần thông "Khí Áp," của Vương Ngọc Linh, hắn lại cảm thấy hứng thú.

- Đinh! Ban bố nhiệm vụ "Cứu Mỹ," giải thoát hai mỹ nhân là Vương Ngọc Linh, và Võ Mộng Tuyền thành công xem như hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng sẽ dựa vào thành tích mà định.

Trần An Nam bước chân thoáng hơi dừng lại, sau đó lại tiếp tục đi như không có chuyện gì, hắn cảm thấy từ khi có hệ thống, hắn không có được ngày nào yên ổn a, mới khoảng một tuần, nhưng hai tay hắn đã nhuộm đầy máu tươi, hôm nay mới rãnh rổi đi ra dạo một vòng quanh Sài Gòn, xem như thư giãn, nhưng hệ thống không cho hắn lười biếng cơ hội, nhưng lần này hệ thống ban bố nhiệm vụ là "Cứu Người," mà không phải "Gϊếŧ Người."

Nhiệm vụ lần này, đối với hắn có thể nói là đơn giãn, nên cũng không gấp gáp, chỉ âm thầm dùng "Thiên Đạo Chi Nhãn," theo dõi xem hai cô gái được đưa đến phòng nào, không ngờ cả hai lại được đưa đến một phòng, cái này đối với hắn càng thuận lợi, muốn cứu lúc nào cũng được, dù cho bên ngoài phòng có một đám người canh gác, không cho ai đột nhập, nhưng cái này đối với hắn hữu dụng sao?

- Linh Nhi! "Khí Áp," Là năng lực gì?

Hắn âm thầm câu thông hỏi thăm Linh Nhi.

- Loại năng lực này rất hiếm gặp, nàng có thể đem không khí áp súc lại, như là đạn pháo bắn ra, nàng không cần vũ khí gì, vì chung quanh nàng đâu đâu cũng có vũ khí, chỉ là muốn áp súc cần có thời gian, càng áp súc lâu thì uy lực càng mạnh.



- Vậy nàng ta chính là một kho bom di động rồi!

Hắn đối với hai cô gái, không hứng thú, nhưng hắn đối với năng lực hai người, lại có chút thấy mà thèm.

Nhất là cô gái Võ Mộng Tuyền, là võ đạo cao thủ tinh thông "Bình Định Quyền Thuật," đây là một nơi mà từ nhỏ hắn đã hướng tới, nhưng chưa có cơ hội để đi.

Là một người con trai nồi giống Lạc Hồng, con cháu rồng tiên, từ nhỏ đến lớn câu ca dao: "Dù ai đi ngược về xuôi, về coi con gái Bình Định, múa roi đi quyền." đã thấm sâu vào trong máu thịt của hắn, nhất là đối với một người có xu hướng bạo lực như hắn càng thường xuyên mơ tưởng về vùng đất võ này, như là một "Thánh Địa" của các loại võ cổ truyền dân tộc.

Cùng với sự biến hóa đa dạng trong chiến đấu, những đòn hiểm chuyên tấn công vào chỗ yếu của địch nhân, thường dùng một đòn gϊếŧ địch, phù hợp với thể hình nhỏ yếu của người Việt Nam.

Còn có được Nội Công mạnh mẽ, có thể khai bia phá thạch, có thể dùng chân không mà đi trên mảnh thủy tinh vỡ, có thể để mũi giáo sắc nhọn, đâm vào cổ họng mà không chết, có thể nằm dưới đất, đặt tảng đá lớn trên người dùng búa lớn đập đến nát tảng đá, mà người lại không có việc gì, còn có rất nhiều thứ khiến người sợ hãi, không dám nhìn, không dám xem.

Đáng tiếc theo thời đại thay đổi, người thời nay chuộng văn hơn chuộng võ, nếu có học võ thì cũng chỉ học võ thuật tay chân, chẳng còn mấy người chú ý đến võ tâm, võ đức, của những bậc tiền bối ngày xưa nữa, đồng thời võ cổ truyền dân tộc, cũng dần dần thất truyền, không còn thịnh hành, không được người ưa chuộng, khiến người đau xót.

Khách sạn Hưng Thịnh, đây là khách sạn hắn và các nàng mua lại, khác hẳn với những khách sạn tinh cấp sang trọng trong nội thành, khách sạn này chỉ là một khách sạn nhỏ, ở ngoại thành vắng vẽ, với ba tầng lầu, hiện nay đối ngoại chỉ còn lại hai tầng cho thuê, còn lại tầng trên cùng, đã trở thành nơi ở tư nhân của hắn và chúng nữ.

Một khách sạn nhỏ, lại ở ngoại thành vắng vẽ, quanh năm cũng không có được mấy người thuê phòng, nhưng hắn và các nàng chỉ muốn một nơi an tĩnh để tu luyện, cũng không quan tâm đến vần đề cho thuê phòng, nên có người thuê hay không cũng không quan trọng.

Sau một ngày đi dạo khắp nơi, mọi người trở về để tiếp tục tu luyện, nhưng lúc này lại có khách tới, không phải một người, mà là rất nhiều người.

Một đám cảnh sát cơ động, được trang bị vũ khí tối tân ập vào khách sạn, nhưng lại ngã nhào một cái không, một bóng người cũng không có.

Muốn bắt một người có thể nhìn thấu mọi vật, lại có thể nháy mắt vượt qua khoảng cách mười mấy kí lô mét như hắn, dù ngươi có thể xác định hành tung của hắn, cũng không cách nào bắt được, ngươi mang theo vũ khí hiện đại, nhưng vừa tiếp cận khoảng cách nhất định, hắn liền mang người đào tẩu, không biết chạy đến phương nào, ngươi làm sao bắt?

Trần An Nam cũng không muốn đối với những cảnh sát này hạ thủ, hắn còn chưa điên đến gặp người là gϊếŧ, hắn chỉ muốn gϊếŧ kẻ đáng chết, còn những người này bất quá là thi hành phận sự bảo an của mình.

Ngày hôm trước, khi hắn đồ sát Lạc Ân Tự, có một số người bình thường chứng kiến, nên việc hắn bị cảnh sát đến vây bắt, cũng là đương nhiên, nếu không có cảnh sát đến tìm hắn, đó mới là chuyện lạ, nhưng hắn tức là người khác chỉ biết hắn đồ sát Lạc Ân Tự, nhưng không ai biết những chuyện bọn hắn đã làm, những người biết chuyện đều đã chết.

Có trách thì trách hắn không đủ nhẫn tâm, gϊếŧ người diệt khẩu như những tên kia, nên trở thành đối tượng cho mọi người chỉ trích, hiện tại thì cứ cùng đám cảnh sát chơi trốn tìm thôi.

Hiện tại Hồ Ngọc Liên đã kích hoạt năng lực, "Ám Dạ Vô Câu," có thể thông qua bóng tối, đi khắp nơi cũng không cần hắn lo lắng, nàng muốn đi đâu thì đi, có thể một giây trước, còn ở Sài Gòn, một giây sau ở tận Cà Mau, hay là ở đâu đó trên thế giới, người có thể bắt được nàng, tuyệt đối không thể nào là người bình thường được.

Năng lực "Hóa Thủy" cho Lâm Y Vận có thể giúp nàng hóa thân thành một vũng nước, thoát khỏi truy bắt dể dàng, ai có thể nghĩ đến một vũng nước lại là nàng?

Lãnh Băng Băng có "Dục Hỏa Toàn Thư," nhưng cũng mới học được công pháp bên trong, có thể khống chế được dục hỏa, không còn phải chịu khổ sở dằn vặt như trước, nhưng còn chưa có thủ đoạn tránh thoát lợi hại, nàng cũng không dùng được pháp khí như "Thập Lý Hia," cái này rút linh lực quá khủng bố, cũng chỉ có tên quái vật có nguồn linh lực bất tận như tên kia mới có thể tự do sử dụng, nên nàng phải ở bên cạnh hắn khi có gì rục rịch thì hắn sẽ đưa nàng rời đi.

Điều đáng nói là cô gái nhỏ Trần Như Ngọc, lúc đầu nàng còn sợ hãi, khi bị cảnh sát vây bắt, nhưng sau vài lần hắn đưa nàng đi tránh thoát những cảnh sát kia, nàng lại tỏ ra rất hưng phấn, cứ ôm hắn mà nhõng nhẽo, nũng nịu đòi công pháp tu luyện, nhưng hắn hiện tại vẫn chưa có công pháp thích hợp với thể chất nàng, đành phải an ủi nàng đợi khi nào hắn có công pháp thích hợp sẽ cho nàng.