- 🏠 Home
- Hệ Thống
- Vạn Giới Bá Chủ
- Chương 11: Bắt Đầu Sát Nhân
Vạn Giới Bá Chủ
Chương 11: Bắt Đầu Sát Nhân
- A! Một lão già đã chuẩn bị xuống lỗ, còn như một đứa trẻ, muốn người khác tắm cho mình, thật buồn nôn.
- Ai?
- Kẻ nào?
bất ngờ một âm thanh, tràn đầy chế nhạo vang lên. Sáu Thẹo cùng lão già, giật mình đồng thanh quát lớn.
Nhìn về hướng phát ra âm thanh, hai người đồng thời phát hiện, một thanh niên còn rất trẻ, chỉ khoảng tầm hai mươi, rất đẹp trai, tuấn tú, trong cái quần Jean cũ kỹ, đã bạc màu, với cái áo thun trắng, đồng dạng cũng cũ kỹ, không kém chút nào.
- Là ngươi! ngươi làm sao ở đây?
Sáu Thẹo bật thốt lên, hắn không biết, tên thanh niên này làm sao trở lại, hơn nữa còn đi vào phòng của hắn được, phải biết chung quanh đều gắn camera, một con ruồi cũng đừng nghĩ bay vào phòng, mà không bị hắn phát hiện.
Trần An Nam cũng không để ý đến Sáu Thẹo, hắn nhìn lão già lùn tịt kia nói:
- Lão già, ngươi đã lùn mà còn không biết liêm sĩ như vậy, để một nữ nhân, bằng tuổi cháu gái mình, tắm cho mình, ngươi không biết xấu hổ như vậy, ta thật phục ngươi a!
- Ngươi muốn chết!
Lão già tức giận, như mèo bị giẫm phải cái đuôi, hắn hận nhất, là ai dám nói hắn lùn, hắn buông ra Hồ Ngọc Liên, hai chân nhún mạnh một cái, cả người hắn đã như đạn pháo, bay thẳng đến Trần An Nam, bàn tay vươn ra, những ngón tay sắc nhọn như vuốt ưng, nhắm ngay cổ Trần An Nam, hắn muốn một chiêu bức đứt cổ họng, tên thanh niên đáng ghét này.
Tốc độ hắn rất nhanh, chỉ chớp mắt, đã xông đến gần Trần An Nam, bàn tay hắn chỉ còn cách cái cổ của Trần An Nam vài tấc, nhưng lúc này chỉ thấy Trần An Nam, vươn tay lên nắm lấy cổ tay hắn, vung một cái, cả người hắn theo quán tính bay về phía trước, tới một cái lộn nhào.
- Ầm!!!
Phần lưng bị đập mạnh xuống đất, khiến cho lục phủ ngũ tạng lão già, như muốn vỡ nát, nhưng hắn cố gắng kềm nén, không phát ra tiếng kêu đau đớn, hắn bật người dậy, một chân đá móc ngược lên, nhắm ngay đùi của Trần An Nam đá tới, phản ứng của hắn nhanh đến khiến người líu lưỡi, nếu là người khác nói không chừng, sẽ trúng chiêu, nhưng Trần An Nam, hắn có "Thiên Đạo Chi Nhãn," không phải chỉ để trưng bày.
Trần An Nam chỉ nhẹ nhàng xoay người, đã tránh được một cước hiểm hóc của lão già, thuận tay bắt lấy cổ chân của lão, kéo mạnh một cái, lần này lão già lại bị kéo bay lên, mà Trần An Nam lại co chân, vươn ra đầu gối của mình.
- Bốp!!!
Một âm thanh chát chúa vang lên, cả khuôn mặt lão già, đến một lần tiếp xúc "Thân Mật," với đầu gối của Trần An Nam, khiến cho máu mũi bắn ra, trong miệng cũng trào máu, vì có mấy cái răng bị đánh gãy, lão già ngã vật ra đất, lúc này cái chân vừa co lại, của Trần An Nam lại vươn ra, vừa lúc đạp lên ngay cổ lão già, lúc này mới khiến cho lão già sợ hãi, nằm im thin thít, vì hiện tại, chỉ cần Trần An Nam hơi dùng lực, hắn sẽ bị đạp gãy cổ.
- Hừ! một bó tuổi, mới Luyện Khí tầng ba, ngươi tưởng rằng ngươi rất giỏi sau? Chỉ là một lão phế vật mà thôi!
- Ngươi... Ngươi nói gì? Ngươi biết tu vi của ta, ngươi cũng là người tu tiên?
Lúc này lão già thật sự hoảng sợ rồi, hắn không ngờ gặp phải người trong đồng đạo, nhìn thấy sát ý trong mắt Trần An Nam, hắn hoảng hốt kêu lên:
- Ngươi... ngươi không thể gϊếŧ ta! Sư phụ ta là Trúc Cơ cường giả... A!!!
Đã đến lúc này, mà lão già còn không chết tâm, trong lúc nói chuyện, âm thầm đều động, độc cổ trong người muốn ám sát, Trần An Nam, nhưng hắn không biết rằng, mọi hành động của hắn, từ nội khí lưu chuyển, đến máu huyết lưu động như thế nào, đều hiện rõ trong mắt, Trần An Nam, cho nên hành động âm thầm, điều động độc cổ của hắn, tưởng chừng là bí mật, nhưng trong mắt Trần An Nam thì chẳng có gì là bí mật cả.
Cho nên Trần An Nam, không cần nói nhảm một câu, trực tiếp giẫm nát cổ hắn, lúc này Trần An Nam đặt tay lên thi thể hắn, vận chuyển một pháp môn "Hấp Tinh Đại Pháp," trong "Đại Đạo Hợp Hoan Kinh," hấp thu lấy toàn bộ nội khí, còn lưu lại trong người lão già, chưa kịp tiêu tán trong thiên địa, mà linh hồn của lão, cũng bị "Thu Hồn Tháp," tự động hấp thu đi.
Trần An Nam nhíu mày, nội khí của lão già này, phẩm chất quá kém, tràn đầy tạp chất, cần phải dùng, "Luân Hồi Chuyển Sinh," tinh lọc, luyện hóa, cuối cùng có thể lưu lại mười không được một, thế nhưng hắn cần tinh, không cần nhiều. hắn không muốn, con đường phát triển sau này, của mình bị cản trở bởi vì một chút tham lam hiện tại.
Trong ánh mắt khϊếp sợ, của Sáu Thẹo và Hồ Ngọc Liên, lão già "cực kỳ lợi hại" kia, chỉ chưa đầy ba phút, đã bị Trần An Nam răng rắc rồi, bị gϊếŧ thì thôi, người chết không có gì đáng sợ, làm Hắc Bang người, không phải chưa từng thấy người chết, thậm chí họ còn tự tay gϊếŧ qua người.
Nhưng điều khiến cho họ khϊếp sợ là, chẳng biết tại sao, chỉ thấy Trần An Nam đặt tay lên thi thể lão già, vài phút qua đi, thân thể lão già, trở nên khô tốp lại, như một cỗ thây khô lâu năm, không giống như vừa mới chết.
Bàn tay của Sáu Thẹo, giấu dưới bàn, đã chạm vào một khẩu súng, nhưng cả bàn tay run rẫy, không dám nhấc lên.
Lần trước, sau khi bị lão già bất ngờ tìm đến, đánh một trận, muốn hắn phải phục tùng lão, hắn đã bố trí, mười mấy tên thủ hạ, dùng súng vây gϊếŧ lão.
Kết quả là... Đạn bắn không trúng người, mười mấy tên thuộc hạ bị gϊếŧ, khiến cho Sáu Thẹo sợ hãi, không dám không làm theo lời lão. Vậy mà bây giờ... Một tên thanh niên có vẽ càng lợi hại hơn, xuất hiện tại trước mặt hắn, chỉ mất vài phút, đã xử lý lão già kia, vậy đạn có thể bắn trúng, được hắn sao?
Trần An Nam đứng dậy, nhếch mép cười tà:
- Sáu Thẹo! Cho ngươi một cơ hội, nổ súng trước khi chết.
Sáu Thẹo thở dài, có chút "Anh Hùng Mạt Lộ" cảm giác.
- Có thể tha ta một mạng sao? ta có thể vì ngươi làm việc!
- Không cần! Vì ta đã có nhân tuyển, thích hợp hơn ngươi.
- Vậy ngươi có thể đi chết!
Sáu Thẹo gầm thét, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời, cầm lên khẩu súng, nhắm ngay đầu Trần An Nam bóp cò.
- Đùng!!!
Tiếng súng vang lên chát chúa, nhưng... Đáng lẽ ra viên đạn phải bay theo đường thẳng, lại bay ra theo hình chữ "C" một cách quái dị. Viên đạn cắm thẳng vào mi tâm Sáu Thẹo, đầu hắn xuất hiện một cái lỗ máu.
Sáu Thẹo gục xuống bàn làm việc của mình, đến chết hắn vẫn không hiểu, tại sao mình lại chết.
Trần An Nam bước đến trước mặt Hồ Ngọc Liên, nhìn thấy nàng đang run rẫy nhìn mình, hắn đưa tay vuốt vuốt tóc nàng:
- Đừng sợ! Ta không gϊếŧ nàng! Từ nay nàng là người của ta, ta sẽ để cho nàng trở thành cường giả, sẽ không còn ai dám ức hϊếp nàng nữa, ta sẽ giúp nàng thực hiện nguyện vọng của mình, nàng có bằng lòng đi theo ta không?
Hồ Ngọc Liên nhìn hắn, nàng thấy được sự chân thành trong mắt hắn, thấy được sự tôn trọng của hắn, dành cho nàng. Không có sự dối trá lừa lọc, không có uy hϊếp, hay bắt buộc.
Nàng nhẹ gật đầu:
- Vâng! Từ nay Hồ Ngọc Liên này sẽ vì ngươi vào sinh ra tử, ta sẽ giúp ngươi làm việc.
- Ta không cần nàng vào sinh ra tử, ta chỉ cần nàng sống thật với bản tâm mình, làm những gì nàng cho là đúng, vậy thôi, ta không yêu cầu nàng làm gì cả! Ta biết nàng chịu đến uy hϊếp, hiện tại nàng nói cho ta ai đáng chết, ta lập tức gϊếŧ kẻ đó. Sau đó chúng ta lập tức, đi hội họp người nhà nàng, trước khi bọn chúng kịp phản ứng.
Tiếng súng của Sáu Thẹo vang lên, đã khiến cho một đám đàn em của hắn chú ý, một số thì xông đến đây, một số thì chuẩn bị tìm đường chạy trốn, khi có biến.
Không thể không nói, trực giác của những tên giang hồ máu lạnh, cực chuẩn. Không phải ngẫu nhiên, mà bọn chúng có thể nhiều lần tránh thoát, sự vây quét của chính quyền.
Trần An Nam ôm lấy vòng eo mềm mại của Hồ Ngọc Liên, xông ra ngoài, hắn cũng không kịp đợi nàng chỉ rõ, ai là người đáng chết, ai không đáng chết, chỉ cần tên nào dám xông về phía hắn, hắn một quyền đập ra, một cước tung lên, là có một người mất mạng.
Trần An Nam hiện tại cũng có thể xem là võ lâm cao thủ, mặc dù hắn còn không làm được, cách không gϊếŧ người. Nhưng chỉ cần bị hắn tiếp cận, khi quyền, cước chạm vào thịt, nội khí trong người hắn sẽ tuôn ra, xông vào thân thể đối phương, chấn đứt tâm mạch, làm vỡ cơ quan tạng phủ, làm được một quyền một mạng, không có gì lạ.
Hắn một tay ôm lấy giai nhân, xông qua trận hình kẻ địch đông đảo, mười bước gϊếŧ một người, nhìn qua lại có vẽ tiêu sái tự nhiên, không có chút nào chật vật. Hồ Ngọc Liên không biết khi nào, đã bị phong thái của hắn mê đắm, "Đây chính là hiệp sĩ trong mơ của mình sao? Cảm giác này... Thật ấm áp a."
Nàng còn chưa bao giờ, có cảm giác an toàn và ấm áp, như lúc này, lần đầu tiên nàng cảm nhận được, một vòng tay ấm áp thật sự, không mang theo du͙© vọиɠ chiếm hữu, thân xác nàng, mà mang theo một sự quan tâm chân thành, tha thiết.
Dù chung quanh toàn là kẻ địch, nhưng nàng lại cảm thấy an toàn chưa từng có, dù trời có sập xuống, có đôi tay này, nàng sẽ không có việc gì. Trái tim nàng bắt đầu tan chảy, không còn là lừa mình dối người, mà là thật sự hướng về một người, một người con trai xa lạ, vừa mới gặp gỡ không bao lâu.
Trần An Nam là lần đầu gϊếŧ người, còn gϊếŧ nhiều người, nhưng hắn không hề sợ hãi, trong nội tâm hắn, những người này điều là tội ác ngập trời người, chết không hết tội, hắn không có cảm giác tội lỗi, khi gϊếŧ người, hắn dửng dưng đối diện từng người, từng người ngã gục trước mặt hắn.
Chỉ cần kẻ xông đến, trong mắt hắn có mấy chữ "Có Ác Ý" xuất hiện, hắn lập tức oanh sát, không cần biết đó là ai, cũng không sợ gϊếŧ nhầm người vô tội, vì người vô tội, một là sẽ không xông về phía hắn, hoặc là xông đến nhưng sẽ không mang theo ác ý.
- Đùng! Đùng! Đùng! Đùng...
Hàng loạt tiếng súng vang lên, không ai hiểu chuyện gì xảy ra, có mấy tên bỗng nhiên rút súng "tự bắn lẫn nhau," chết một cách ngu ngốc, khiến người khó hiểu.
Khi Trần An Nam và Hồ Ngọc Liên đi xuống tới mặt đất, đã để lại sau lưng hàng chục cái xác đẫm máu.
Trần An Nam bỗng nhiên dậm mạnh chân, bước xa về phía trước, cả người hắn và Hồ Ngọc Liên, bất ngờ đồng thời biến mất một cách kỳ lạ.
Trần An Nam đối với Hồ Ngọc Liên nói:
- Người nhà em ở đâu? anh lập tức đưa em đi qua gặp bọn họ, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện chi tiết, anh cần biết tất cả những kẻ đầu não của Hắc Long Bang.
Mãi đến lúc này, Hồ Ngọc Liên mới hồi thần lại, nàng đỏ mặt, cố đè xuống cảm giác kỳ lạ, tràn ngập trong lòng nói:
- Ba má em ở tận Vĩnh Long, còn em gái em đang học nội trú ở Quận Sáu, cả hai nơi đều cách nơi này rất xa...
Đang lúc nói chuyện, nàng bỗng nhiên há to miệng, kinh ngạc nhìn cảnh tượng xung quanh. Đây không phải bãi tha ma vắng vẽ, mà nàng quen biết! Đây là khách sạn a, chuyện gì xảy ra? Nàng mới thất thần một lúc, chẳng lẽ Trần An Nam đã đưa nàng đi thật xa? Hoặc nàng đã thất thần một lúc rất lâu rồi?
Trần An Nam vừa định giải thích cho nàng hiểu, công dụng của "Thập Lý Hia" thì "cạch," cửa phòng tắm mở ra.
Lâm Y Vận vừa tắm xong, từ phòng tắm đi ra, trên đầu nàng tóc vẫn còn ước, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm, để lộ ra nữa bầu ngực sữa trắng nõn, tâm trạng nàng đang rất vui vẽ, dự định đêm nay sẽ "phục vụ" cho "hắn" được mãn nguyện, nhưng khi vừa bước ra phòng tắm, nụ cười trên mặt nàng thoáng cái trở nên đông cứng, khi thấy trong phòng vậy mà có thêm một nữ nhân.
Nàng nhận ra nữ nhân này, hôm nay, buổi sáng vừa gặp gỡ... Bây giờ làm sao, lại xuất hiện trong phòng rồi? Không lẽ vì nàng không thỏa mãn hắn, nên hắn tìm nữ nhân khác? Tìm nữ nhân khác thì cũng thôi, tại sao lại đưa đến, trong căn phòng "Kỷ Niệm," thiêng liêng nhất trong lòng nàng.
Lâm Y Vận muốn khóc, một người con gái mới biết yêu như nàng, bỗng nhiên cảm thấy, trời đất quay cuồng, như muốn sụp đổ.
******
_______
Mọi người ủng hộ em, có thêm động lực sáng tác.
Xin mời vào đây.
Số tài khoản: 070071331464.
Ngân hàng: Sacombank chi nhánh cần đước, long an.
Em xin chân thành cảm ơn, và rất mong được sự ủng hộ của mọi người.
- 🏠 Home
- Hệ Thống
- Vạn Giới Bá Chủ
- Chương 11: Bắt Đầu Sát Nhân