Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Giới Bá Chủ

Chương 10: Cửa Hàng Ước Nguyên.

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Thiếu gia! có một số việc cần chú ý khi xây thành, nô gia nghĩ ngài cần phải tìm hiểu rõ, để tránh sau này, hối hận.

- Ồ! còn có việc gì, cần phải chú ý, nàng hãy nói rõ ra đi!

- Đầu tiên là ngài phải hiểu, tòa thành và các loại kiến trúc, chỉ là hệ thống hiển thị ra để cho ngài dể hiểu, thực tế các loại kiến trúc, là một loại chức năng của hệ thống, nếu có chiến tranh diễn ra, những chức năng này tạm thời sẽ bị đóng lại, ngoài một số mục tiêu , như "Phủ Thành Chủ," "Kho Thành Chủ," "Bản Thân Thành Chủ" và một số kiến trúc đặc biệt được quyền tấn công.

- Còn có nhiều loại kiến trúc không được tấn công. đây giống như là phần hạch tâm của máy tính, được hệ thống bảo vệ, hệ thống còn chưa bị công phá, thì không ai có thể tấn công.

- Nếu thiếu gia, đem những kiến trúc, thuộc dạng "không thể tấn công" xây dựng xung quanh "Phủ Thành Chủ," thì không ai công phá được hệ thống.

- Thế nhưng có câu nói: "Thiên Diễn Năm Mươi, Đại Đạo Bốn Mươi Chín." Bất kỳ việc gì cũng cần lưu lại một đường.

- Nếu thiếu gia đem những kiến trúc, thuộc dạng "không thể tấn công," xây quanh "Phủ Thành Chủ," mặc dù không ai công phá được, nhưng điều đó, cũng đồng nghĩa với việc, tự hạn chế bản thân, từ nay về sau không thể phát triển được nữa.

- Đường càng nhiều, càng gặp nguy hiểm, nhưng càng có nhiều khả năng phát triển, ngược lại đường càng nhỏ, càng an toàn, nhưng cũng hạn chế sự phát triển của bản thân. Thiếu gia ngài cứ dựa vào đó mà xây thành, phát triển hệ thống.

- Vậy ngươi nói cửa hàng "Ước Nguyện," thuộc dạng nào! Có thể tấn công hay không thể tấn công?

- Cả ba kiến trúc, "Viện Nghiên Cứu," "Cửa Hàng Ước Nguyện," "Diêu Tiền Thụ," đều thuộc về dạng không thể tấn công, không phải ngẫu nhiên, mà "Diêu Tiền Thụ" được bố trí ở giữa thành đâu, bởi vì đây là kiến trúc không sợ bị cướp, hay hủy diệt.

- Hiện tại "Viện Nghiên Cứu" đã được xây bên phải, giáp với "Phủ Thành Chủ." nếu lại tiếp tục xây "Cửa Hàng Ước Nguyện," giáp với "Phủ Thành Chủ" thì xem như đã có hai phương hướng không thể tấn công.

- Vậy bây giờ ta xây "Cửa Hàng," bên cạnh "Viện Nghiên Cứu" thì sao?

- Cái này có thể xem như một, vì "Viện Nghiên Cứu" tác dụng đã ngăn lại một hướng tấn công, của kẻ địch, nên thêm một "Cửa Hàng" cũng không có gì.

- Vậy thì hệ thống! đem "Cửa Hàng Ước Nguyện," xây dựng, giáp với "Viện Nghiên Cứu" đi! Trần An Nam đối với hệ thống nói ra.

- Đinh! "Cửa Hàng Ước Nguyện," xây dựng thành công, vì đây là đặc thù kiến trúc, ký chủ được tặng gói quà "Cửa Hàng," cấp một.

- Linh Nhi! Ta có thể xem trước, các loại kiến trúc, để định hướng tương lai phát triển không?

- Thật xin lỗi thiếu gia, ngài hiện tại đẳng cấp không đủ.

- Thôi được rồi, hệ thống, mở ra gói quà thành tựu cấp 1 đi.

- Đinh! Gói quà thành tựu cấp một, mở ra thành công.

- Đinh! Xin chúc mừng ký chủ, nhận được mười lượng hoàng kim.

- Đinh! Xin chúc mừng ký chủ, nhận được một gốc Trăm Năm Tuyết Sâm.

- Đinh! Xin chúc mừng ký chủ, nhận được "Bách Khúc nhạc phổ."

- Còn gói quà cửa hàng cấp một, hệ thống mở ra luôn đi! đã mở quà Trần An Nam, cũng chẳng muốn giữ lại, gói quà từ cửa hàng làm gì, một lần mở cho xong luôn.

- Đinh! Gói quà cửa hàng Cấp một, mở ra thành công.

- Đinh! Xin chúc mừng ký chủ, nhận được "Bàn Tay Ma Thuật" cấp một.

- Đinh! Xin chúc mừng ký chủ, nhận được "Vạn Vật Thông Linh Quyết."

- Đinh! Xin chúc mừng ký chủ, nhận được kiến trúc pháp bảo, "Hư Không Thành."

Rất nhiều vật phẩm, mười lượng hoàng kim mặc dù giá trị, nhưng cũng là phàm phẩm, giá trị còn không bằng, một gốc Trăm Năm Tuyết Sâm tới quý giá. "Bách Khúc nhạc phổ," vừa nghe tên là biết một cuốn nhạc phổ. Trần An Nam cũng không cảm thấy hứng thú lắm.

Nhưng những món quà thuộc về cửa hàng, lại gợi lên hứng thú của Trần An Nam, hắn xem kỹ lại thông tin của mấy món này.



"Bàn Tay Ma Thuật," có thể thay đổi cấu tạo vật chất, của những thứ mà bàn tay chạm vào, tỷ như "biến đá thành vàng," hoặc sắt thép.

"Vạn Vật Thông Linh Quyết," cái này thì lợi hại, có thể ban cho vạn vật linh tính, dù chỉ là một hòn đá cũng có thể có linh tính như người.

Hắn hứng thú nhất là một tòa kiến trúc pháp bảo, có tên là "Hư Không Thành," đây là một kiến trúc thật sự, không phải kiến trúc của hệ thống, có thể bố trí ở bất kỳ nơi đâu. Có thể đặt làm nơi ở cho người.

Kiểm tra xong các phần thưởng, Trần An Nam lại mở ra cửa hàng, đều khiến cho hắn ngạc nhiên, là trong cửa hàng chẳng những có năm ngàn điểm Ước Nguyện, còn có hơn hai ngàn điểm Danh Vọng.

- Linh Nhi từ hôm qua đến nay ta có làm gì, mà có hơn hai ngàn điểm danh vọng?

- Thiếu gia ngài không chú ý, hôm nay ngài một trận chiến, đã khiến cho Sáu Thẹo, và một đám đàn em sợ hãi, trong lúc đó bọn họ đã vô tình, cống hiến điểm danh vọng cho ngài.

Trần An Nam đã hiểu, hắn lại đưa mắt nhìn lên cửa hàng, cửa hàng phân loại rất nhiều, phù lục, trận pháp, đan dược, khôi lỗi, ti vi, điện thoại... chỉ là phân loại, đã mù mịt như rừng, khiến hắn ngỡ ngàng, không ngờ trong cửa hàng "Ước Nguyện," lại có cả những thứ như, điện thoại, ti vi khiến hắn không thể tin vào mắt mình được.

- Nô gia đã nói rồi, cửa hàng "Ước Nguyện," có bán tất cả mọi thứ, kể cả ngoài đời thực, lẫn trong mơ, thiếu gia ngài không cần ngạc nhiên.

Trần An Nam tò mò, thử điểm kích vào ô điện thoại, thì thấy ngoài các mặt hàng, thường thấy trên thị trường, còn có những loại điện thoại kỳ lạ đến từ tương lai.

- Linh Nhi, mấy cái này đều có thể sử dụng sao.

- Đương nhiên rồi, thiếu gia, nếu không thể sử dụng, hệ thống làm sao lại bày bán.

- Vậy nếu ta mua một cái điện thoại, đến từ tương lai sao đó xem kết cấu, rồi chế tạo ra bán, chẳng phải đã có tác phẩm "Vượt Thời Đại" rồi sao?

- Ha ha thiếu gia ngài nghĩ nhiều, tất cả đều có bản quyền, nếu ngài dám dùng sản phẩm, đến từ tương lai để mưu lợi, không bao lâu sẽ có cường giả, vượt qua thời không gϊếŧ đến.

- Vậy những món này, chỉ có thể xem mà không dùng được sao?

- Không! Vẫn dùng được, chỉ cần không phải có ý đồ làm đảo loạn thời không, là được rồi.

Trần An Nam cũng không có ý định mua, những đồ vật đến từ tương lai, hắn cũng chỉ nhìn qua vì tò mò thôi, hơn nữa nhìn bảng giá, của những vật đến từ tương lai kia, hắn biết, đó mãi mãi cũng chỉ là hàng trưng bày thôi.

Cuối cùng Trần An Nam, điểm kích qua vài mục phân loại, nhìn lướt qua vài vật phẩm, cuối cùng từ bỏ việc xem các sản phẩm trong cửa hàng, không nói danh mục phồn đa đến chóng mặt, mà mỗi phân loại đều có vô số sản phẩm, dù cho hắn có một ngàn năm, cũng xem không hết, mà cho dù thật sự có một ngàn năm, đồ vật trong cửa hàng sẽ không đổi mới sao?

- Linh Nhi có cách nào giúp ta, hoàn thành nhiệm vụ, với Hồ Ngọc Liên sao?

- Xin lỗi thiếu gia, những vì có liên quan đến nhiệm vụ, nô gia không thể giúp ngài được, ngài phải tự mình nghĩ cách thôi.

Nằm nói chuyện với Linh Nhi một hồi, Trần An Nam không nhịn được, vươn bàn tay "heo ăn mặn" của mình vào trong áo của Lâm Y Vận, đặt tay lên gò ngực căng tròn của nàng, xoa bóp.

- Ưm! Lâm Y Vận rên khẽ một tiếng, chấp nhận cho hắn xoa nắn, đôi gò bồng đảo của mình, nhưng khi bàn tay Trần An Nam đưa xuống "vùng cấm địa," thì bị nàng ngăn lại:

- Anh yêu! em còn đau lắm, anh tha em đi anh.

Nàng cũng muốn chiều hắn, nhưng đêm qua làm liên tục suốt đêm. đến bây giờ nàng vẫn không còn chút sức lực.

Trần An Nam cũng không ép nàng, hắn ôm nàng tiếp tiếp tục ngủ.

______________******* ______________

Sáu Thẹo cảm thấy, ngày hôm nay đối với hắn quả thật, là không khác gì một ngày sống trong địa ngục.

Đầu tiên huynh đệ lăn lộn nhiều năm phản bội, tiếp đó hắn muốn bắt người lại gặp phải cao thủ, chịu một hồi tra tấn thảm thiết.

Sau khi đi bệnh viện xử lý vết thương trên tay, trở về, hiện tại hắn phải đối mặt "lão thầy tướng."



Người làm cho sáu thẹo sợ hãi, lại là một lão già lùn tịt, chiều cao chưa đến một mét năm.

Chiều cao một mét tám, thân thể lực lưỡng của Sáu Thẹo, đối diện với lão già lùn, chỉ cao khoảng một mét năm, lại run lẩy bẩy, như chuột nhìn thấy mèo, mồ hôi tuôn xuống ướt đẫm cả khuôn mặt.

- Lão... Lão... Sửu...

Rất lâu sau, Sáu Thẹo không chịu nổi áp lực, chủ động lên tiếng.

- Hừ! Sáu Thẹo! Uổng cho ngươi là lão đại Hắc Long Bang, vậy mà ta giao cho ngươi làm, chút chuyện cũng không xong.

Trong lời nói của hắn, việc giao công việc cho một lão đại Hắc Bang, tựa hồ là một loại vinh hạnh, cho đối phương, mà đối phương phải toàn tâm, toàn ý giúp hắn làm việc, như vậy mới là đúng.

Khi lão già dứt lời, Sáu Thẹo bỗng nhiên ngã lăn ra đất, lăn lộn, gào thét đau đớn.

Nhìn thảm trạng của Sáu Thẹo, trong mắt lão già không có một tia thương hại, chỉ như nhìn một con kiến.

Sáu Thẹo đắng chát trong lòng, từ khi nào một lão đại Hắc Long Bang, lại phải nghe người làm việc? Nhưng thân thể bị khống chế, hắn phải làm sao? Báo cảnh? Hắn dám sao? Hắn không dám! Cũng chưa từng nghĩ tới, Hơn nữa đời người, lăn lộn trong giang hồ, Hắn chỉ dùng luật rừng, "kẻ mạnh là vua" đạo lý.

Cho nên hiện tại, khi tính mạng chịu đến uy hϊếp, hắn không hề nghĩ đến việc báo cảnh, mà chỉ nghĩ làm sao một đao, chém chết lão già này.

Thân thể đau đớn, như có hàng ngàn, hàng vạn con kiến, đang gặm nhấm cốt tủy, dù là lão giang hồ, quen với thương tổn, đau đớn. Sáu Thẹo cũng không chịu nổi, liên tục phát ra tiếng gào thét thảm thiết.

Rất lâu sau đó...

- Nói đi! Kẻ nào dám chạm đến con mồi của lão tử, ta nghĩ hiện tại chắc là ngươi hiểu rõ, hắn đang ở đâu, gốc gác ra sau?

Sáu Thẹo thở hổn hển, dùng chút sức lực còn lại trong người, ấn vào một cái nút trên bàn làm việc. Sau hồi lâu bị tra tấn hành hạ, hắn tựa như một tên ăn mày, chẳng còn chút uy nghiêm nào, cũng chẳng màng giữ hình tượng của một lão đại, cần phải có.

Năm phút sau, Hồ Ngọc Liên đi vào phòng, trên tay cầm một sắp hồ sơ.

Lão già nhìn thấy Hồ Ngọc Liên, hai mắt sáng rực lên, đánh giá Hồ Ngọc Liên từ đầu đến chân, quả thật là cực phẩm, bất kể là nhan sắc, vẫn là dáng người, đều thuộc hàng cực phẩm. Nói đùa sao? Một người nếu không có chút tư sắc, sẽ được một lão đại giang hồ, giữ lại bên người làm thư ký, nhiều năm như vậy?

Lão già mặc kệ, sự có mặt của Sáu Thẹo, xông đến, nhảy phốc lên người Hồ Ngọc Liên, hai chân kẹp ngang hông nàng, hai tay ôm chặt, vùi đầu vào ngực nàng, tham lam hít thở, tựa như một con gấu trúc.

Hồ Ngọc Liên vừa xấu hổ, vừa giận dữ, muốn một cước đá bay lão già này, nhưng nàng biết đó chỉ là tưởng tượng.

Nàng cố nén sự ghê tởm trong lòng, giả vờ như không có gì, xem lão già như không khí, nói ra:

- Đã điều tra được...

- Chuyện kia bây giờ không quan trọng, mỹ nhân lão tử đi đường xa mệt mỏi, nàng đi tắm cho ta đi.

Lão già không xem ai ra gì, cắt đứt lời nàng. Hồ Ngọc Liên đưa mắt nhìn Sáu Thẹo, nhìn cái gật đầu của hắn, trong lòng nàng thở dài, cuối cùng số phận của nàng vẫn không thoát khỏi, cũng vẫn là một món đồ chơi của người khác, tùy thời có thể ném đi mà thôi.

_____________________________________________________________________________________________

10 chương rồi, mỗi chương đều hơn hai ngàn chữ, hơn hai mươi ngàn chữ rồi.

Em thật sự rất mong đợi sự ủng hộ, của mọi người, để có thêm động lực sáng tác.

Ai muốn ủng hộ em thì xin vào đây:

số tài khoản: 070071331464.

Ngân hàng Sacombank, chi nhánh cần đước, long an.

Em xin chân thành cảm ơn, tất cả mọi người.
« Chương TrướcChương Tiếp »