Chương 8: Hoa hoa của nhóc con

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau buổi chiều Úc Bắc Chinh đúng hẹn tới tìm Úc Ninh.

Hắn từ Thái Học đi thẳng tới Bạch Hạ uyển của Úc Ninh, cùng cậu làm cái nỏ một lát.

Đêm đó giấy nháp trên Thiên thư mới lạ thú vị, Úc Ninh thường xuyên cân nhắc, có một ít ý tưởng, nói cho Úc Bắc Chinh nghe xong, Úc Bắc Chinh vui vẻ không thôi, một bên kêu bảo bối một bên cùng Úc Ninh thực tiễn.

Úc Ninh động tay một hồi, lòng bàn tay non nớt bị mài đến đỏ bừng, Úc Bắc Chinh sau khi nhìn thấy không cho cậu làm việc tốn sức.

“Tiểu Ninh đệ đệ đôi tay này phải giữ lại cầm bút.”

Úc Ninh cười cười, giúp hắn một tay.

Hai người cứ như vậy dần quen thuộc, ngay cả chó con Niệm Niệm của Úc Ninh cũng sẽ vẫy đuôi với Úc Bắc Chinh.

Hôm nay sau khi Úc Bắc Chinh tan học, trở về Sơ Dương cung uống ngụm nước liền muốn xông ra ngoài, bị Đức phi mẫu phi của hắn ngăn ở cửa.

Đức phi là nữ nhi tướng môn, lại giống như nữ tử lớn lên ở mưa bụi hoa hạnh, mày như lá liễu, đôi mắt chứa nước, thoạt nhìn dịu dàng mềm mại.

“Con muốn đi đâu?” Đức phi hỏi.

Úc Bắc Chinh ấp úng không nói nên lời.

Đức phi dịu dàng cười nhạt, “Muốn đi tìm Thất hoàng tử hả.”

“Mẫu phi người nghe con nói!” Hoàng cung tiểu bá vương có chút khẩn trương, liên tục lui về phía sau, “Chuyện này đáng giá chúng ta cẩn thận nói.”

Hắn hiểu rõ mẫu phi của hắn, biết nàng cười càng đẹp càng là đáng sợ.

Đức phi cười nhạt tiến về phía trước một bước, nàng lớn lên dịu dàng tinh tế, thân cao so với nữ tử bình thường cao hơn không ít, chân dài một bước đi đến trước mặt Úc Bắc Chinh, đưa tay đến phía sau hắn dịu dàng cười với hắn.

Cả người Úc Bắc Chinh bị mẫu phi xách lên.

Úc Bắc Chinh bị xách về Sơ Dương cung.

Úc Bắc Chinh lơ lửng xoay cánh tay duỗi chân ra sức giãy giụa.

“Mẫu phi, tiểu Ninh đệ đệ là bảo bối!”

“Là bảo bối a! ”

Đức phi nghe hắn nói như vậy, bước chân vốn đi về hướng tẩm cung đổi thành phòng riêng bên cạnh, dùng sức đem Úc Bắc Chinh ném vào.

“Nói thêm một câu nữa thử xem?”

Úc Bắc Chinh thấy nụ cười trên mặt nàng càng sâu, biết mẫu phi đang tức giận, bình thường lúc này hắn sẽ không nói cái gì nữa chọc mẫu phi tức giận, nhưng lần này hắn cứng đầu nói: “Tiểu Ninh đệ đệ là bảo bối! Các ngươi đều không hiểu!”

Đức phi cười đến vô cùng dịu dàng, một cái gõ vào gáy của hắn.

Úc Bắc Chinh ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, đau đến hít sâu.

“Người hoàng thượng cố ý quên đi mà con lại vội vàng thân cận, Úc Bắc Chinh, con có phải ngốc hay không!”

Úc Bắc Chinh ôm đầu không nói lời nào.

“Con ở đây suy nghĩ kỹ cho ta!”

Bên kia, Úc Ninh còn đang chờ Úc Bắc chinh.

Cậu cùng Úc Bắc Chinh đã lên kế hoạch có thể bắn ba mũi tên liên tiếp, đồng thời làm ra cái nỏ bắn ra ba mũi tên, Úc Bắc Chinh nói chờ bọn họ lại hoàn thiện một chút, hắn liền muốn mang cho ngoại tổ phụ của hắn, Trấn Quốc tướng quân.

Ngày hôm qua bọn họ đã nói hôm nay cùng nhau thí nghiệm, nhưng Úc Bắc Chinh vẫn không tới.

Úc Ninh thưởng thức cái nỏ nhỏ, cậu có một ý tưởng mới muốn nói cho Úc Bắc Chinh nghe.

【 Úc Bắc Chinh sao còn còn chưa tới? 】

【 Úc Bắc Chinh là người giữ chữ tín a, lần trước hắn không tới, còn đặc biệt phái người tới truyền lời. 】

【 Người khác không tới, cũng không có tiểu thái giám truyền lời, có phải đã xảy ra chuyện gì không? 】

Úc Ninh nhìn thảo luận trên Thiên thư trong chốc lát, đem cái nỏ nhỉ cất vào túi sách, nghiêng người trên chuẩn bị ra cửa.

【 Nhóc con muốn đi tìm Úc Bắc Chinh sao? 】

【 Nhóc con mang ô che mưa lên, chờ lát nữa khả năng trời sẽ mưa. 】

“Ừm” Úc Ninh mang thêm một cái ô che mưa.

Thái Học buổi chiều chỉ có một canh giờ, cũng chính là trên Thiên thư nói hai giờ võ khóa, Úc Ninh ở Thái Học sau khi tan học đợi nửa canh giờ, lúc ra cửa trời còn sáng, đúng là mặt trời lặn mười phần.

Góc tây nam hoàng cung đã rất yên tĩnh.

Bởi vì Úc Bắc Chinh, Úc Ninh gần đây đi ra số lần so với ngày thường nhiều hơn, nhưng đa số là ở một khu vực này, không đi quá xa.

Nếu đi tìm Úc Bắc Chinh, cậu chỉ có ba nơi có thể đi, Khê Hạ cung, Sơ Dương cung và Thái Học Viện.

Úc Ninh ở cửa Khê Hạ cửa cung cùng thái giám xác nhận Úc Bắc Chinh hôm nay không có tới, vậy chỉ còn lại có Sơ Dương cung và Thái Học Viện.

Sơ Dương cung Úc Ninh tạm thời không ý định đi.

Tứ hoàng tử rất được Hoàng Thượng yêu thích, tứ hoàng tử mẫu phi Đức phi lại là một trong tứ phi hậu cung, Sơ Dương cung của bọn họ, tất nhiên nằm ở khu vực trung tâm trong hoàng cung, nơi đó, cậu không thích hợp đi.

Úc Ninh suy nghĩ một chút, nhấc chân hướng Thái Học Viện đi đến.

Thái Học Viện đã tan học, hẳn là không có người.

Ít nhất nơi đó còn có hai vị giáo đầu mà cậu nhận thức.

Hoàng cung Đại Thịnh trải rộng cây ngô đồng, bắt nguồn từ truyền thuyết cổ xưa Phượng Hoàng không phải ngô đồng là không đậu.

Phượng Hoàng chỉ sống ở trên ngô đồng, không biết trên cây ngô đồng hậu cung này có bao nhiêu Phượng Hoàng, cũng không biết các phi tần hậu cung có tìm được ngô đồng có thể an tâm sống hay không.

Những ngô đồng đó cứ như vậy đứng lặng ở hoàng cung trăm năm, cành lá kéo dài quấn quýt, tận mắt chứng kiến một hồi hưng suy thịnh vong.

Không biết là mây đen tới, hay là sắc trời tối sầm, ngô đồng sum xuê che đậy ra một đám tiểu thiên địa, bí ẩn tối tăm.

Úc Ninh dừng lại bước chân, đang suy nghĩ có nên về hay không, thì mơ hồ nghe được tiếng khóc nức nở.

【 Hình như có người đang khóc. 】

【 Phía trước bên phải có một bóng trắng. 】

【 Nhóc con đừng sợ……】

【 Nhóc con không sợ, là cậu đang sợ mà. 】

Úc Ninh đi về phía trước hai bước, quả nhiên nhìn thấy một bóng lưng màu trắng, trong sắc trời ảm đạm, dưới cành cây u ám lờ mờ, có vẻ có chút âm trầm.

Tiếng bước chân của Úc Ninh rất nhỏ, không có kinh động đến bóng trắng kia.

Cậu đỡ lấy cành khô cây ngô đồng thô to, lặng lẽ thò đầu nhìn qua.

Bóng lưng kia rất tinh tế, hẳn là một nữ tử, hơn nữa nàng ngồi xổm, có vẻ rất nhỏ gầy.

Váy tơ tằm màu trắng bên cạnh phác hoạ chỉ vàng tường vân, thuần khiết, phiêu dật mà quý khí.

Chóp mũi ngửi được một luồng hơi thở thiêu đốt của giấy, một nhúm khỏi tản ra bốn phía trên không trung, còn có thể tìm được tung tích.

Cô bé bỗng nhiên quay đầu lại.

Úc Ninh hoảng sợ, cái đầu nhỏ lập tức thu hồi sau cây ngô đồng.

【 Thật xinh đẹp! 】

【 Cô bé xinh đẹp quá! 】

【 Tiểu tỷ tỷ khí thế mười phần! 】

Quả thật rất xinh đẹp, trong đầu Úc Ninh hồi tưởng lại lần quay đầu vừa rồi, làm cho người ta nhớ kỹ nhất chính là đôi mắt kia, mắt hạnh nhân vừa lớn vừa tròn, đuôi mắt khá dài, hơi hơi vểnh lên, bên trong chứa đầy nước mắt chưa khô.

Nhìn thấy nước mắt kia, Úc Ninh biết cậu không thích hợp ở chỗ này.

Cậu bé kéo túi xách, ôm ô, giả vờ cành cây do trời mờ tối có thể làm cậu ẩn thân, bước nhỏ về phía trước vài bước.

Sau đó dừng lại.

Cậu ôm chặt ô trong lòng, quay đầu trở về, chạy đến cô bé cách đó không xa, đem ô buông, càng chạy nhanh chóng.

Lần này cũng không nghĩ chuyện đi Thái Học Viện, Úc Ninh trực tiếp chạy về Bạch Hạ uyển.

Quả nhiên như trên Thiên thư nói, trời tháng sáu nắng mưa thất thường, trời bắt đầu có mưa nhẹ.

Cũng may nơi này cách Bạch Hạ uyển không xa, lúc cậu chạy về không ướt như gà rớt vào nồi canh, chỉ là thân thể cậu yếu vẫn ho khan.

Sau khi chạy qua ho khan khó có thể ngừng lại, ho đến đuôi mắt cậu phiếm hồng, khom lưng đỡ lấy đầu gối.

【 Nhóc con là một quý ông chu đáo. 】

【 Ô ô ô nhóc con nhất định chú ý a, con chỉ là đứa bé có thân thể yếu mà thôi. 】

【 Bởi vì cô bé kia nhìn cũng rất đáng thương a. 】

【 Đáng thương chỗ nào, nhìn từ quần áo của nàng liền không đáng thương, không biết là thân phận gì. 】

【 Cô bé ở trong hoàng cung, hẳn là một công chúa? 】

Úc Ninh thay đổi thân quần áo, lúc đi ra thấy trong Thiên thư đang thảo luận, cẩn thận hồi tưởng một chút.

“Ta cũng không biết.” Cậu nói.

Cậu đã hơn hai năm không rời khỏi nơi này, mặc dù cậu đã gặp qua là không quên được, đứa trẻ một năm một dạng, ba năm trước gặp qua hoàng tử còn có thể nhận ra, những công chúa hiếm khi nhìn thấy, dĩ nhiên ở trong trí nhớ mơ hồ.

Huống chi con đường kia có thể thông Thái Học, Thái Học không chỉ có hoàng tử công chúa, còn có vương hầu gia công tử tiểu thư.

Mưa tới nhanh đi cũng nhanh, sau một trận mưa rào rào kèm theo một trận gió to, dần dần nhỏ lại, cho đến khi mưa đã tạnh gió ngừng, ngay cả sắc trời cũng sáng hơn một chút.

Úc Ninh lại nghĩ đến cặp mắt rưng rưng kia, mơ hồ giống như biết đó là ai.

Cậu mím môi, cầm một ô mới đi ra ngoài.

【 Bích Sa công chúa: Nhóc con muốn quay lại nhìn xem sao? 】

Úc Ninh: “Ừm.”

Dọc theo đường này đi tiểu thiếu niên không nói gì nữa.

Hoá ra cô bé ở đó đã không thấy, chỉ còn lại có một chiếc ô.

【 Nhóc con cố ý đem ô để lại cho nàng, nàng liền ném ở chỗ này? 】

“Không phải.” Úc Ninh nói: “Không phải ném.”

Ban đầu cậu đem ô đặt ở cách cô bé vài bước, cũng không có mở ra, lúc này ô này bị mở ra đặt ở chỗ cô bé vốn đang ngồi xổm, giống như đang che mưa cho cái gì đó.

Mảnh đất dưới ô có chút khác biệt, giống như đã được sửa sang lại.

Úc Ninh phát ra âm thanh khi cậu đưa ô cho cô bé, nhìn thấy tro tan giấy nháp vừa cháy hết, vẻ mặt giật mình.

Đây mặc dù không phải trung tâm hoàng cung, một cái ô đặt ở chỗ này, cũng khó tránh khỏi bị phát hiện.

Úc Ninh nhìn một lát rồi lại trở về.

Cậu từ trong phòng mang ra một ngọn đèn cung đình, ở trong sân đi một vòng, đặt chân ở bên một bụi hoa Biển Hồng.

* Hình ảnhVân Dưỡng Tiểu Hoàng Tử - Chương 8: Hoa hoa của nhóc conVân Dưỡng Tiểu Hoàng Tử - Chương 8: Hoa hoa của nhóc conVân Dưỡng Tiểu Hoàng Tử - Chương 8: Hoa hoa của nhóc conHoa Salem còn có nhiều tên gọi khác như hoa Statice hay hoa Biển Hồng, hoa Oải Hương Lá Gợn Sóng.

Khi đêm đến, nhụy vàng giữa hoa Biển Hồng phá lệ lóe sáng, giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm, mà bốn phía một vòng cánh hoa sắc lam cũng không nồng đậm, là bầu trời xanh thẳm trong ngày nắng, xinh xắn mà tinh xảo.

Chó con Niệm niệm vui vẻ lắc lư ở bên chân cậu, Úc Ninh đặt đèn cung đình nhỏ bên miệng chó con, chó con thuần thục ngậm lấy tay cầm, đuổi theo Úc Ninh.

Úc Ninh tìm ra một cái xẻng gỗ, rất cẩn thận đào một bụi hoa Biển Hồng cả gốc lẫn bùn lên, khiến các người chơi nhìn mà trong lòng run sợ, sợ hoa Biển Hồng chết.

Mấy ngày này bọn họ đối với thực vật trong viện Úc Ninh đều quen thuộc, thực vật ở trong lòng bọn họ vốn là tồn tại tốt đẹp trân quý, huống chi là sinh trưởng ở trong viện nhóc con, được nhóc con tỉ mỉ chăm sóc, mỗi một gốc cây đều giống miếng thịt trong lòng bọn họ.

Úc Ninh dùng vải bố bọc lấy gốc rễ còn dính theo một cục đất, mang theo Niệm Niệm cùng nhau trở lại nơi đó.

Chiếc ô vẫn còn lặng lẽ che chở mảnh đất nhỏ kia trong đêm tối, chôn một bí mật mà một cô bé không thể để cho người ta biết đến.

Niệm Niệm giơ đèn cung đình nhỏ, cắt rách đêm tối, chiếu sáng mảnh đất dưới ô thuận tiện cho Úc Ninh đào hố, thỉnh thoảng nó cũng vươn móng vuốt giúp chủ nhân đẩy một chút.

Úc Ninh đem hoa Biển Hồng trồng ở bên cạnh một mảnh đất nhỏ được sửa sang lại, hoa Biển Hồng cái đầu rất nhỏ, đóa hoa cũng nhỏ, nhưng được nuôi đến tràn đầy, từng bụi giãn ra che khuất một bộ phận đất được sửa sang lại, mặc dù lộ ra một chút đất mới, bởi vì hoa được trồng từ chỗ khác, cũng có vẻ tự nhiên.

Hoa Biển Hồng làm bạn nơi đó, cũng che chở nơi đó.

Úc Ninh đem cái ô nhỏ ban đầu kia, đổi thành cái ô tre tím 48 đốt rắn chắc mới mang đến, mặt hướng Tây Bắc, cán ô cắm vào đất.

Vì hoa Biển Hồng cùng một mảnh đất nhỏ kia, bảo vệ một phương tiểu thiên địa mưa gió bất xâm.

Úc Ninh yên lặng đứng tại chỗ nhìn hồi lâu, thân hình nho nhỏ ẩn trong bóng tối, dưới sự che chở của bóng đêm, đưa tay dụi dụi mắt, ngón tay dính bùn đất lau đuôi mắt một chút.

Trên Thiên thư không hiểu sao rất yên tĩnh, hồi lâu, khi Úc Ninh mang theo đèn cung đình nhỏ trở về, mới thưa thớt thốt ra vài lời.

【 Hoa Biển Hồng rất đẹp nha, nhất là ban đêm, nhụy hoa màu vàng như là ngôi sao nhỏ. 】

【 Hoa Biển Hồng này giống như tôi nhìn thấy trong sách giáo khoa lịch sử chớ quên tôi nha. 】

【 Viện thực vật đổi tên: bởi vì thổ nhưỡng và hoàn cảnh bất đồng, cánh hoa hơi có chút khác biệt, hẳn là chính là chớ quên tôi. 】

Từng ngôi sao trên bầu trời sáng lên, chiếu sáng con đường bé trai cùng chó con về nhà, cũng chiếu sáng lên ngôi sao nhỏ trên mặt đất phía sau bọn họ.

Tối hôm đó, Tịch Đình nhìn thấy đứa bé an tĩnh ghé vào trên bàn sách, dưới ánh đèn dầu ấm áp, trong nhật ký chỉ viết một câu.

[ Mẫu phi hóa thành một ngôi sao trên bầu trời, con trồng rất nhiều hoa Biển Hồng trên mặt đất. ]

Ngân hà rực rỡ, trong nháy mắt đã là một đêm.

Khóa buổi sáng Thái Học dựa theo thời gian hiện đại mà nói là 9 giờ sáng, không tính quá sớm, nhưng đối với các hoàng tử công chúa đã liên tục học tám ngày mà nói, vẫn như cũ thức dậy rất khó nhọc.

Mỗi khi đến đêm trước ngày hưu mộc, các tiểu thiếu niên thiếu nữ cơ hồ đều dẫm chuông tiến vào cửa viện.

Hôm nay có một ngoại lệ.

Ánh mặt trời mới vừa nở rộ, Thái Học Viện liền xuất hiện ba người đi đường vòng mà đến.

Đi đầu là cô bé 11-12 tuổi, mặc một thân hoa phục lộng lẫy. Trên váy đỏ rực rỡ như ánh nắng chiều, thêu nữ* tỉ mỉ thêu thành tường vân* đẹp đẽ quý giá nhưng không quá khoa trương, theo bước chân thiếu nữ ở dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh, như ráng đỏ lưu quang.

*绣女 (xiù nǚ): cô gái thêu thùa hay còn gọi là thợ thêu. Do ngày xưa việc thêu thùa là do phụ nữ làm.

祥云 (xiángyún): Mây lành, báo hiệu điều tốt lành

Lông mày cô bé hơi dài, đuôi mắt vểnh lên, lúc nhìn người mang theo một cỗ ngạo khí cùng tôn quý.

“Công chúa, chậm một chút.” Hai cung nữ đi theo phía sau nàng, nhỏ giọng nhắc mãi, “Điện hạ đêm qua vừa mới dính mưa, hôm nay không thể xảy ra sai lầm gì.”

“Nếu không bọn nô tỳ sẽ bị ma ma đánh chết.”

Công chúa căn bản không để ý tới các nàng, làm như bị nhắc tới phiền, bước nhanh di chuyển vào một con đường nhỏ khác bên trong, muốn né tránh cung nữ.

Một con đường nhỏ khác kế bên rừng ngô đồng rậm rạp, lá ngô đồng che khuất bầu trời, tránh cho ánh nắng nóng rực.

Đi về phía trước vài bước rồi, ánh mắt công chúa như có như không quét về phía sâu trong rừng ngô đồng.

Cành cây ngô đồng ven đường tùy ý sinh trưởng, che khuất bầu trời, mà khoảng cách giữa cây ngô đồng trong rừng khá lớn, đủ để lại không gian sinh trưởng, ánh mặt trời nhỏ vụn rải rác rơi trên mặt đất.

Đêm qua lại đổ mưa, tất nhiên cũng nổi gió, trên mặt đất ướt sũng trải rộng lá tàn bị thổi rơi, cỏ non một chút cũng bị thổi cong thân.

Chỉ có một chỗ ngoại lệ.

Nơi đó có một chiếc ô tre tím cắm nghiêng trên mặt đất, chống ở một bụi hoa Biển Hồng tràn đầy.

Đoá hoa nho nhỏ nở đặc biệt chặt chẽ, một đóa dựa gần một đóa, như là ngôi sao nhỏ màu lam cười híp mắt dưới ánh mặt trời.

Công chúa chăm chú nhìn thật lâu, gió sớm phất động đầu tóc khóe mắt nàng, đuôi mắt đỏ tươi mơ hồ có thể thấy được.

“Hả?” Không biết khi nào bên cạnh toát ra một cậu bé, nghi hoặc nói: “Hoa này?”

Tứ hoàng tử Úc Bắc Chinh cảm thấy hoa này quen thuộc, nghi hoặc muốn đi về phía trước, đột nhiên bị người ta vỗ đầu một cái.

Úc Bắc Chinh thống khổ che lại đầu, hai lần vừa vặn bị vỗ đến cùng chỗ, hôm qua còn không khỏi, hôm nay lại thương thêm một tầng, đau đến hắn chỉ hít sâu.

Quay đầu lại tức giận nhìn về phía người khởi xướng, “Hoàng tỷ, sao tỷ lại đánh đệ?”

Hắn cũng chỉ dám nói này một câu, còn nói rất không có khí thế.

Nếu là đổi thành người khác, cho dù là Thái Tử, ngữ khí tiểu bá vương hoàng cung cũng chưa tốt như vậy.

Nhưng vị đại công chúa trước mắt hắn này, hắn thật không dám.

Úc Bắc Chinh buồn bực mà nghĩ, hoàng cung Đại Thịnh này, đáng sợ nhất là cái gì, là nữ nhân a!

Hắn từ nhỏ đến lớn chỉ bị nữ nhân đánh qua.

Đại công chúa nghe hắn hỏi như vậy, dừng một chút, mặt mày giương lên, “Úc Bắc Chinh, đệ hôm nay tới sớm như vậy, có phải lại làm sai chuyện bị Đức phi nương nương phạt hay không?”

Úc Bắc Chinh: “……”

“Bị phạt còn không đi Thái Học sớm chút, còn đi dạo lung tung?”

Úc Bắc Chinh thử giảng đạo lý với công chúa, “Hoàng tỷ, muốn việc nào ra việc đó sao?”

Công chúa: “Ai nói ta không việc nào ra việc đó?”

Ánh mắt Úc Bắc Chinh dời về phía con đường lớn bên ngoài kia, muốn tìm một đồng minh chủ trì công đạo.

Một vị hoàng tử ngồi trên xe lăn yên lặng đi qua, làm bộ cái gì cũng chưa nhìn thấy.

Tiếp theo, một vị hoàng tử mắt hồ ly đi ngang qua, chỉ lộ ra một nụ cười có vẻ u ám.

Lại một vị hoàng tử đi ngang qua, ngũ hoàng tử Úc Siêu rốt cuộc thò đầu tới, vừa nhìn thấy công chúa, lấy lòng cười lui.

Úc Bắc Chinh:"……"

Các ngươi vẫn là hoàng tử sao? Tiền đồ đâu!