4h chiều, Bộ Quân Sự - Liên Bang Tinh Tế.
Sân tập luyện tứ tung ngổn ngang nằm dọc một đám học sinh được trang bị của trường quân đội
Trên khán đài phía trước có mấy sĩ quan mặc quân trang màu xanh đen đang đứng, có người đang nói chuyện với người bên cạnh, có người đang hút thuốc, thỉnh thoảng tầm mắt liếc về sinh viên trường quân đội dưới đài, như là đang nhìn vật chết, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Chờ phía dưới tiếng kêu đau nhỏ đi, giữa trung tâm một vị quan quân mang theo hai cái máy ghi chép cầm tay, vô thanh vô tức, các cấp dưới đi xuống đài phảng phất như người chết
Quân phục của hắn màu sắc càng đậm, gần như đen.
Hắn là người cao nhất trong ba người, đôi quân ủng quân màu đen bọc đôi chân thon dài thẳng tắp, đai lưng bằng da thật hiện ra tầng ánh sáng nhạt buộc ra thắt lưng thon gầy, sống lưng cao ngất, đường vai thẳng tắp, trên hai bờ vai huân chương màu trắng bạch lóe lên ánh sáng băng hàn.
Huân chương trên vai trái là ba ngôi sao màu vàng, còn huân chương trên vai phải là ba ngôi sao hình tinh cầu màu xanh lam gần như muốn chói mù mắt người.
Quân ủng giẫm lên tai phải người nằm thẳng trên mặt đất, giọng nói nhàn nhạt mang chút khàn khàn sau khi hút thuốc, "Vương Sơn, không đủ tiêu chuẩn."
"Học trưởng, lại cho một cơ hội đi!" Vương Sơn cắn răng trở mình, ngẩng đầu nhìn lên học trưởng truyền kỳ của mình, Tịch Đình.
Viên sĩ quan không có hơi thở người sống phía sau Tịch Đình một chân đá gã ra hai mét, máu tươi bắn tung tóe trên mặt bạn học, "Gọi là Thượng tá."
Trong quân đội Liên Bang, huân chương trắng bạch được sử dụng bởi các sĩ quan trưởng, huân chương màu trắng bạc có ba ngôi sao, cấp bậc quân hàm là thượng tá.
Cùng xuất phát từ học viện quân sự Liên Bang, cái nôi của Tinh tế quan quân, sắp tốt nghiệp Vương Sơn vì Liên Bang quân đoàn số ba vỡ đầu chảy máu, mà gã đã thế này còn học trưởng năm nay mới vừa tốt nghiệp, đã là Thượng tá đáng sợ, phụ trách trung tâm tuyển chọn thành viên quân đội.
Tịch Đình rũ mắt liếc nhìn gã một cái.
Người này dáng người cao ngất, quân trang nghiêm cẩn, thoạt nhìn giống như hoa trên núi cao, kỳ thật thiếu tá Liên Bang vừa mới hút thuốc ở Bộ Quân Sự Liên bang, liếc mặt, khóe miệng là sự thờ ơ bạc lệ mà Vương Sơn quen thuộc.
Vương Sơn xoay người lại, cá mặn nằm liệt trên mặt đất.
Chênh lệch giữa người với người, thật là so với người và heo chênh lệch còn lớn hơn.
Có lẽ có người ngoài cho rằng quân hàm trên vai Tịch Đình, là dựa vào gia tộc sau lưng hắn.
Thế gia quân chính* Tịch gia, từng có mười hai vị thượng tướng, bốn vị nguyên soái.
* Quân sự và chính trị
Nhưng ai cũng biết, Tịch Đình là đại ma vương, bị Tịch gia áp quân hàm xuống.
Ba viên Tinh cầu trên vai phải hắn nói lên tất cả.
Trong quân đội Liên Bang, quân hàm vai trái, quân công vai phải, Tinh cầu đại biểu cho một vị quân nhân từng chiến đấu trong cuộc chiến cấp hành tinh, lập được quân công hạng nhất.
Trong số các tướng lĩnh cấp cao của Liên Bang vài người trên vai phải cũng không có ba ngôi sao.
Trường quân đội 5 năm, chỉ cần không sợ chết, từ năm thứ hai liền có thể ra chiến trường, mà người này mới vừa vào trường quân đội trước liền đi theo bậc cha chú lập được quân công hạng nhất!
Sau khi ghi chép lại sổ khảo sát trong tay, quân ủng dời về phía trước một bước, dừng lại bên cạnh một người khác, "Lý Nhất Bình, không đủ tiêu chuẩn."
Trên sân huấn luyện hơi thở tang thương càng ngày càng đậm.
Sau khi tuyên bố hơn trăm lần chữ "Không đủ tiêu chuẩn", Tịch Đình đi lên đằng trước, khép lại sổ khảo sát trong tay, mặt mày lạnh thấu xương, khóe miệng lạnh lẽo, "Cút về trường học huấn luyện cho tốt."
Hơn trăm học sinh trường quân đội bò dậy, cung kính khom lưng, nhe răng trợn mắt xếp thành hàng chạy về học viện.
Sân huấn luyện thoáng cái trống trải, mùi máu tươi cũng dần dần phai nhạt.
Sổ khảo sát sách trên tay xoay nửa vòng, được khép ở bên hông, tay kia túi vào quần, Tịch Đình không quản mấy vị quan khảo khạch tiêu cực lười biếng trên khán đài kia, nâng bước đi về phía trước.
Một nữ hậu cần xách theo một cái rương lớn nặng nề, nghênh diện mà tới.
"Thượng tá Tịch, chuyển phát nhanh riêng tư của ngài." Cô gái thở ra một hơi, vỗ vỗ gò má phiếm hồng.
Cô nàng trẻ trung xinh đẹp, vô cùng nổi bật trong Bộ quân sự Liên Bang bạo lực lại nghiêm khắc này, một đôi mắt to nhấp nháy nhấp nháy, rất nhiều lần hướng bay về mặt Tịch Đình, tình ý bên trong đại khái là đàn ông nào cũng có thể hiểu được.
"Cảm ơn." Giọng nói Tịch Đình vẫn như cũ không lạnh không nhạt: "Đến sân huấn luyện vi phạm, đi lĩnh phạt đi."
Mặt hai vị người phía sau xuất hiện vết rách.
Ánh mắt nữ binh không nhấp nháy, gương mặt từ hồng chuyển dần thành trắng.
Tịch Đình dùng Quang não quét chuyển phát nhanh một chút, tay trái thò ra khỏi túi quần, nhẹ nhàng nhắc cái rương lên rồi đi.
Người ngoài chuyển phát nhanh riêng tư không biết địa chỉ gửi bưu kiện, vừa rồi khi hắn dùng Quang não quét, mặt trên biểu hiện là Bích Sa tinh.
Bích Sa tinh làm cho cả Liên Bang đều đau đầu.
Tịch Đình đối với chuyển phát nhanh này sinh ra vài phần tò mò.
Sau khi về nhà, hắn lập tức mở bưu kiện chuyển phát nhanh, bên trong trên hộp có một tấm thiệp, mặt trên viết qua loa một câu.
"Chăm sóc tốt cho con trai của anh! -- Tịch Hải"
Tịch Đình: "......"
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua cái rương kia.
Trong nháy mắt như vậy, hắn cho rằng bên trong là khoang dinh dưỡng, trong khoang thực sự có một đứa trẻ.
Tưởng tượng nghĩ lại, Tịch Hải sao có thể có thời gian sinh con trai.
Tịch Hải là anh trai của hắn, năm nay vừa qua 50 tuổi, tuổi thọ bình quân đầu người đều 200 tuổi ở vũ trụ cũng không tính nhỏ nữa, chưa một từng yêu đương lần nào.
Tịch gia bởi vì gien ưu tú, mỗi một thế hệ cơ hồ đều đi tòng quân, chỉ có anh trai của hắn là một ngoại lệ.
Tịch Hải là một tên cuồng nghiên cứu khoa học, đặc biệt thích nghiên cứu thời không, si mê đến có thể một năm không ra khỏi phòng thí nghiệm, hoàn toàn dựa vào dịch dinh dưỡng để kéo dài tính mạng.
Bởi vì phiền người nhà ở bên tai anh nhắc mãi chuyện đi quân đội, anh trốn đi đến tinh cầu nào không biết tự làm nghiên cứu của anh, bộ dạng muốn đoạn tuyệt với gia đình, hại ba mẹ hắn ở tuổi 65, suốt đêm sinh hắn.
Hắn sinh ra đến bây giờ, kỳ thật cũng chưa thấy qua vị anh trai mấy lần, lại muốn cho hắn nuôi "con trai" của anh trai
Tuy rằng hắn biết, đứa con này không phải là con trai bình thường.
Truyện chỉ đăng ở: @Trungle581
ngLe581Tịch Đình đặt tấm thiệp xuống, nhíu mày nhìn chằm chằm cái hộp trong chốc lát, rồi trực tiếp đem hộp mở ra.
Hộp mở ra một tầng, còn có một tầng, tiếp lại là một tầng.
Tịch Đình: "......"
Người gửi chuyển phát nhanh dùng từng tầng từng tầng hộp kiên cố, nói cho hắn biết đồ vật bên trong rất quý giá, mục đích này đã đạt được.
Mặt mày dần dần lạnh nhạt mà mở mười tầng hộp, đồ vật bên trong rốt cuộc lộ ra.
Một cái máy nhỏ cùng một con chip rất nhỏ.
Tịch Đình thử liên lạc với Tịch Hải, Quang não biểu hiện không tra được người này.
Hắn cụp mi cầm chip nghiên cứu trong chốc lát, cắm vào thấy không có bất kỳ tự liệu quân sự dự phòng trong Quang não.
Trong Chip là một trò chơi lập trình.
Trò chơi này tên là 《 Lam Sắc tinh cầu 》 tự động chạy.
Tịch Đình đứng dậy đang muốn tắt đi Quang não, hình ảnh trò chơi mở ra, một đứa bé sáu bảy tuổi đang nhìn hắn.
Đứa trẻ này vừa thấy liền không phải là người vũ trụ thời đại mới tiến hóa càng thêm cường kiện chịu đựng, yếu ớt lại mềm mại, làn da tái nhợt, lông mi nhỏ dài, đôi mắt trong suốt lại an tĩnh.
Đây hẳn là " con trai " mà Tịch Hải nói.
Tịch Hải nghiên cứu phát triển một trò chơi, coi nhân vật trong trò chơi thành con của mình?
Tịch Đình cảm thấy không đơn giản như vậy.
Tuy rằng người Tịch gia mắng Tịch Hải không đàng hoàng, nhưng hắn ở Tinh Tế là nhà khoa học khiến người ta ngưỡng mộ, ở giới khoa học cơ hồ là tồn tại giống như thần.
Hình ảnh và nhân vật trong trò chơi này quả thật chân thật, nhưng nếu có thời gian và tài chính, dựa theo trình độ phát triển trước mặt của Tinh Tế, cũng không phải là không làm được, Tịch Hải sẽ không lãng phí thời gian làm chuyện khó khăn như vậy, còn đặc biệt gửi cho hắn.
Đứa trẻ trong trò chơi nhìn hắn một cái, lại cúi đầu đọc sách.
Cậu ngồi ở trước cửa sổ, trên bàn gỗ cổ xưa bày mấy quyển sách cũ kỹ, một cái nghiên mực cùng một cây bút lông, một ngọn đèn dầu mờ nhạt thắp sáng một phương tiểu thiên địa.
Đèn dầu không sáng lắm, cũng may có ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Ánh trăng trên mái tóc đen rũ xuống cùng thân thể thon gầy của cậu mạ một tầng ánh bạch quang, đèn dầu lay động trong gió đêm, nhảy nhót trên lông mi thon dài.
Ánh bạch quang cùng ánh vàng ấm áp ở trên mặt cậu đan xen vào nhau, sườn mặt vừa trắng vừa nhỏ, mạch màu xanh lơ nhỏ bé dưới da thịt rõ ràng có thể thấy được.
Tịch Đình lần đầu tiên biết, người có làn da trắng đến mức có thể nhìn thấy mao mạch máu.
Yếu ớt như thể bị chọc cái liền đã chết.
Hắn vê xuống ngón tay.
Đứa bé từ trong sách vở ngẩng đầu lên, lại nhìn về phía hắn.
Tịch Đình lúc này mới phát hiện hắn đã nhìn 20 phút.
Tịch Đình: "Đọc sách cho tốt."
Giọng nói chuyển thành chữ viết, trong nháy mắt xuất hiện trên màn hình trò chơi, đứa bé kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó chột dạ lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm vào sách vở.
Tịch Đình nhíu mi xuống, tựa lưng vào ghế công trình cơ thể người phía sau.
Đứa bé vươn ngón tay ra ngăn chặn trang sách bị gió đêm xốc lên, ngón tay kia cũng vừa nhỏ vừa trắng, ngón trỏ từ lòng bàn tay chỉ có thể ngăn chặn một chữ.
Ngoại trừ ngay từ đầu kinh ngạc một chút, trong chốc lát sau hắn liền tiến vào trạng thái, an tĩnh lại nghiêm túc mà đọc sách.
Thoạt nhìn không giống như là một hùng hài tử đáng ghét.
Nhìn tâm tình sẽ không kém.
Ngay cả lời giao phó của anh trai cũng không cảm thấy phiền.
Lúc Tịch Đình làm việc không tắt trò chơi đi, không biết qua bao lâu, một giọng nói thanh nhuận lại mang theo một chút còn chưa hết non nớt vang lên.
"Ta muốn đi ngủ."
Tịch Đình hoảng hốt một chút.
Lại nhìn thời gian đã qua 2h.
Đứa bé đã đem bàn học thu dọn xong, từ trên ghế xuống dưới, đứng ở bên cạnh bàn học không biết nhìn bao lâu.
Con chó nhỏ ngủ ở bên chân cậu cũng tỉnh, đứng thẳng ở bên chân cậu, hai đôi mắt ướt sũng một người một chó đồng thời nhìn hắn.
Tịch Đình xoa xoa sau cổ, "Được."
Một người một chó vẫn nhìn hắn, đứa bé mím môi dưới, vành tai một vòng hồng nhạt.
Tịch Đình dừng một chút, đưa tay tắt trò chơi đi.
Sau khi trên Thiên thư xuất hiện 【 Đọc sách cho tốt 】, Úc Ninh chột dạ quay đầu, nhìn chằm chằm sách vở, nhất thời không cách nào đem nội dung trên sách vở in vào trong đầu.
Bốn chữ rất đơn giản, Úc Ninh lại giật mình, từ trước đến nay chưa từng có ai nói với cậu như vậy.
Tương tự như dặn dò, hoặc là lời răn dạy của trưởng bối.
Cậu mím môi, đè lại quyển sách bị gió thổi loạn, nghiêm túc đọc sách.
Bấc đèn dầu lắc lư trong gió đêm, hoa Lan thổ lộ hương thơm.
Trở thành bạn đồng hành, yên tâm lại cũng không khó.
Sau khi xem xong quyển sách trên tay, đã qua một canh giờ*, đến lúc cậu ngủ rồi.
* Trong đó 1 canh giờ được quy định là 2 giờ đồng hồ.
Ngủ phải rửa mặt, phải cởϊ qυầи áo......
Úc Ninh nhìn thoáng qua Thiên thư, vẫn muốn nói với người bên kia một chút.
Sau khi cậu nói muốn đi ngủ, bên kia trả lời một cách ngắn gọn "Được".
Úc Ninh không biết có nên nhắc nhở hay không, thời điểm đang có chút khó xử, Thiên thư nửa ngày vẫn luôn đi theo cậu biến mất.
Cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đi rửa mặt thay quần áo, bò lên trên giường.
Khi nằm trên ván giường cứng nhắc, như thường lệ, cậu lại ho khan một trận.
Chờ ho khan ngừng lại, khi sắp ngủ, cậu không khỏi nghĩ, ngày mai Thiên thư còn có xuất hiện không.
Cậu cũng không biết cậu có nghĩ lại muốn nhìn thấy Thiên thư hay không.
Cái hoàng cung nay có thể quên đi sự tồn tại của cậu, cậu cũng hy vọng người khác quên đi, bởi vì nhớ lại cậu người khác cũng chỉ mang đến cho cậu sự tổn thương, tựa như Ngũ hoàng tử Úc Siêu.
Cậu muốn thật yên lặng lớn lên trong cái tiểu viện này, chính cậu biết trồng rau, có thể đọc sách, không gặp phụ hoàng cũng được, không có bằng hữu cũng không sao cả.
Cậu bé Úc xoay người, kéo một chút tấm thảm mỏng che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, lúc này mới ngủ.
Ngày hôm sau khi đúng giờ tỉnh lại, Thiên thư không có xuất hiện.
Chờ cậu sớm đọc xong ăn cơm xong, Thiên thư vẫn như cũ không xuất hiện.
Úc Ninh nhìn khắp nơi một vòng, lại quay về trước án thư lúc ban đầu xuất hiện Thiên thư, cũng không thấy.
Tiểu thiếu niên đứng trước án thư chốc lát, mang theo thùng nước nhỏ đi tưới nước cho hoa và rau xanh trong viện.
Những việc này cậu đều làm theo thói quen.
Trong viện chỉ có hai người cậu cùng ma ma, ma ma lớn tuổi, đi đứng không nhanh nhẹn, mắt còn có chút mờ, Úc Ninh từ năm trước bắt đầu liền không cho bà làm việc.
Cậu sợ ma ma xảy ra chuyện.
Lúc này mặt trời đã treo lên cao, Úc Ninh ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ hôm nay có nên phơi sách hay không, lúc cúi đầu thấy được quyển Thiên thư quen thuộc.
【 Bích Sa công chúa: Nhóc con, ma ma đến rồi! 】
【 Bích Sa công chúa: Nhóc con, con còn nhớ rõ ma ma sao? Ma ma là người thứ nhất cùng con nói chuyện đó! 】
Úc Ninh nhìn thoáng qua Thiên thư liền dời đi tầm mắt, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, "Nhớ rõ."
Qua một hồi lâu, không nhịn được lại nhìn về phía Thiên thư, khuôn mặt nhỏ nhắn che nửa ở trong nắng sớm, nói: "Thì ra ma ma người là công chúa."
【 Bích Sa công chúa: A a a a quá đáng yêu! 】
【 Bích Sa công chúa: Nhóc con đang xấu hổ sao? 】
【 Bích Sa công chúa: Ma ma là công chúa của Bích Sa tinh cầu a, ma ma thật lợi hại! 】
Bích Sa tinh cầu?
Úc Ninh chưa bao giờ nghe nói đến địa phương này, nhưng cậu không biểu hiện ra ngoài.
Cậu nói: "Ta không xấu hổ, ta đang tưới hoa."
【 Là Sư Manh công chúa sao? Tui đang cùng công chúa dưỡng nhóc con! 】
【 Tui đã nói tại sao không hiện tên của tui, nguyên lai là tui không xứng. 】
【 Chào buổi sáng, nhóc con, hoa này cũng thật xinh đẹp. 】
【 Thật sự rất đẹp, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hoa! 】
【 Nhưng không có nhóc con xinh đẹp! 】
【 Nhưng không có nhóc con xinh đẹp +1! 】
【 Nhưng......】
......
Úc Ninh xách theo thùng nước nhỏ, thính tai đỏ bừng.
Sau một lúc lâu, trên khuôn mặt nhỏ của cậu nói: "Không được vô lễ."