Chương 12: Nhóc con vào Thái Học

Các người chơi kích động vô cùng.

Trên Thiên thư vô cùng náo nhiệt như là ăn tết.

【 A a a a nhóc con rốt cuộc có thể đi học rồi! 】

【 Niềm vui bất ngờ! 】

【 Thái Hậu lão nhân gia thật tốt quá! 】

【 Hẳn là cô bé hoa Biển Hồng nói giúp nhóc con, cô bé hoa Biển Hồng không phải đang ở chỗ Thái Hậu sao? 】

【 Cô bé hoa Biển Hồng quá tốt đi ô ô ô! 】

【 Đáng tin hơn Úc Bắc Chinh! 】

Úc Ninh cũng có chút kích động, cậu lúc thì sờ sờ sách Thái Học Viện đưa tới cong con mắt cười, lúc thì sờ sờ tập thơ mới Minh phi đưa cho lấy từ túi sách khóe miệng giơ lên, giống như có được toàn thế giới.

Trên thiên thư nói rất đúng, hẳn là hoàng tỷ nói giúp cậu.

Nếu như phụ hoàng đã quên, toàn bộ hoàng cung này cũng chỉ có Thái Hậu có thể cho cậu nhập học, có thể giúp cậu nhất chính là đại công chúa đang ở Thanh Ninh cung của Thái Hậu.

Úc Ninh không nghĩ tới hoàng tỷ sẽ giúp cậu nhiều như vậy, mặc dù có thể điều này đối với hoàng tỷ mà nói cũng không khó, nhận được nhiều trợ giúp của nàng như vậy, Úc Ninh tiếp thu đến có chút luống cuống.

Hoàng tỷ có thể không biết ý nghĩa vào Thái Học đối với cậu, trước kia, có thể đi theo Minh phi đọc sách cũng đã điều mà cậu có thể tưởng tượng tốt nhất, huống chi là đi Thái Học.

Một cơ hội như vậy đối với Úc Ninh mà nói, cái gì đều sánh không được.

Như là sóc con trên nền tuyết bị người ta nhét đầy cõi lòng hạt dẻ, ôm hạt dẻ thật to mà choáng váng, chân tay luống cuống, thầm nghĩ vì người nọ làm chút gì đó, cho dù dâng lên một chút mềm mại còn sót lại ở bụng kia.

Nhưng là làm cái gì chứ.

Cậu bé ngồi tự hỏi trong chốc lát, không thể nghĩ được.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía thiên thư, “Ta muốn đối tốt với hoàng tỷ.”

“Phải làm thế nào mới tốt?”

“Có phải nên đưa lễ vật cho nàng không, đưa cái gì mới tốt?”

【 Ô ô ô tôi thừa nhận tôi chua rồi. 】

【 Tôi cũng…… nghĩ cái gì chứ! Nhóc con bây giờ cần tình bạn! Yêu cầu tình thân! Yêu cầu trao đổi tình cảm! 】

【 Đúng! Cô bé hoa Biển Hồng thật tốt a! Không thể so với Úc Bắc Chinh đáng tin cậy hơn nhiều? 】

Úc Ninh nhìn trong thiên thư một hồi, nhìn bọn họ ghét bỏ Úc Bắc Chinh, nhìn bọn họ khen cô bé hoa Biển Hồng, nhìn thấy bọn họ thật nhiều người chua nha.

“Chua thì ăn chút đường đi.” Úc Ninh nghiêm trang dặn dò, đưa ra một chút quan tâm.

【……】

【 Nhìn nhóc con trong lòng liền ngọt ngào. 】

【 Nhóc con nói một câu dễ nghe liền ngọt ngay. 】

Úc Ninh hiểu được bọn họ không phải thật sự chua, mà là lòng chua xót, nhớ lại lúc trước ở trên thiên thư nhìn thấy lời nói, có một chút khô khan, cố gắng lộ ra một chút nụ cười, kéo ra một cái lúm đồng tiền: “Các ngươi đáng yêu nhất.”

【 A a a che lại ngực ngã xuống đất! 】

【 Ôm lấy nhóc con bẹp một ngụm! 】

【 Nhóc con đáng yêu nhất a! Là nhóc con! 】

【 Bích Sa công chúa: A a a nhóc con chính là như vậy, công chúa hiểu nhất công chúa, có ngạo kiều nào không yêu cái rắm cầu vồng*! 】

*( 彩虹屁: ngôn ngữ mạng, dịch thô là "cái rắm cầu vồng, dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như 🌈 🙂)

Công chúa hiểu nhất công chúa là có đạo lý.

Chỉ là, “Như thế nào là rắm cầu vồng?”

Chữ cuối cùng nói được phá lệ nhẹ.

Ở hoàng cung, loại chữ “C*t đái rắm” này không cho phép tồn tại, cho dù là nhà quan lại bình thường cũng xấu hổ khi nói ra miệng, huống chi dính dáng đến công chúa, nhưng cộng thêm hai chữ “Cầu vồng”, lại có chút đáng yêu, mới làm Úc Ninh khiêm tốn thỉnh giáo.

【 Rắm cầu vồng chính là kiểu vuốt mông ngựa. 】

【 Bích Sa công chúa: Rắm cầu vồng chính là khen nàng khen nàng đến biến đổi đa dạng! Khen đến nàng tâm hoa nộ phóng*! 】

*心花怒放 (xīnhuānùfàng): mở cờ; mở cờ trong bụng; nở gan nở ruột

“À.” Úc Ninh đã hiểu, “Ta không am hiểu lắm.”

【 Nhóc con ta có thể giúp con viết thơ, con đọc cho tỷ tỷ nghe! 】

【 Nhóc con tin tưởng chính mình, con rất am hiểu nha, lực sát thương cực lớn! 】

Úc Ninh có chút hoài nghi.

“Ta có nên tặng lễ vật cho hoàng tỷ hay không?”

【 Nhóc con muốn tặng cái gì đó có phân lượng a? 】

【 Đồ thực dụng của cô bé hoa Biển Hồng hẳn là cũng không thiếu đi. 】

Úc Ninh: “Ngoại trừ sách mẫu phi để lại cho ta, ta cái gì đều có thể đưa cho hoàng tỷ.”

【 Thứ trân quý nhất lại có thể làm cô bé vui lòng, đó chính là hoa. 】

【 Tặng hoa đi ô ô ô, hoa tâm can của tui. 】

Chỉ đưa hoa thôi à?

Úc Ninh cảm thấy không đủ quý trọng, nhưng cậu không nghĩ ra lễ vật tốt hơn.

Buổi tối, sau khi chờ người sau thiên thư xuất hiện, Úc Ninh báo cáo với người sau thiên thư: “Ngày mai ta phải vào Thái Học đọc sách.”

Lần này cậu không làm con vẹt nhỏ, chỉ nói một lần, liền sớm bò lên giường, chuẩn bị ngày mai dậy sớm nhập học.

Khi các người chơi đăng nhập trò chơi, liền nhìn thấy nhóc con nho nhỏ một cái, cố sức bế lên hai bồn hoa.

【……】

【 Nhóc con dừng tay! Con sẽ không phải muốn trực tiếp đưa cho cô bé hoa Biển Hồng như vậy chứ. 】

【 Không cần trực tiếp chuyển cho nàng, lòng tui đau đến không thể hô hấp! 】

【 Nhóc con như vậy không thể tối đa hoá vẻ đẹp của hoa nhất, cô bé sẽ không thích, con cắt xuống mấy đóa đóng gói tốt nha! 】

【 Nhóc con của tui hào phóng như vậy lại thẳng nam ( không phải). 】

Úc Ninh đặt chậu hoa xuống, “Cắt xuống rồi đóng gói?”

Trong cung ngược lại có rất nhiều phi tần sẽ đem hoa cắt xuống cắm vào trong bình hoa, đóng gói là lần đầu tiên nghe nói.

【 Mọi người đều phải trang điểm, hoa cũng vậy. 】

【 Nhóc con có giấy đẹp hoặc là vải đều có thể lấy ra, Nội khố đưa tới vài loại vải mỏng trong có chiếu ánh sáng qua này là được. 】

Nghe bọn họ nói một vòng, Úc Ninh trong lòng đại khái đã hiểu.

Cậu đem sân nhìn một vòng, lại đi nhà kho nhìn một vòng, trong lòng đã có chương trình, mới bắt đầu cắt hoa.

Hoa chính là mấy đóa hoa Sơn Chi trắng noãn, phối hợp với hoa là từng cụm hoa Biển Hồng xanh thẳm xinh xắn, dùng lụa lưu quang xanh nhạt cùng màu đan xen bọc thành một hình tròn nhỏ, lại dùng một dải lụa trắng tinh buộc lại.

Hoa được lụa lưu quang mỏng vây quay, quả thật so với hoa mọc lên từ trong bùn đất đẹp hơn rất nhiều, một bó thoạt nhìn sạch sẽ tươi mát, cảnh đẹp ý vui.

【 Bó hoa tươi mát quá, nhóc con giỏi! 】

【 May mắn thẩm mỹ nhóc con của tui một chút cũng không thẳng nam, bằng không tui muốn đem nhóc con ôm vào trong ngực dạy thật tốt. 】

【 Lầu trên nguy hiểm lên tiếng! 】

Úc Ninh lần này an tâm, cầm lấy bó hoa nhỏ xuất phát.

Ngày đầu tiên đi Thái Học, Úc Ninh thức dậy đặc biệt sớm, mặc dù tốn thời gian chuẩn bị bó hoa, khoảng cách đi học cũng cách một đoạn thời gian.

Thái Học nằm ở phía nam hoàng cung, Bạch Hạ uyển Úc Ninh ở nằm phía tây nam, khoảng cách không phải rất xa, so với các hoàng tử công chúa ở trung tâm trong hoàng cung thì tiết kiệm không ít.

Cậu đi sớm, đứng trên con đường nhỏ từ Thanh Ninh cung đến Thái Học chờ Úc Hợp.

Khi thái dương lên cao cao, trên đầu đường kia cuối cùng cũng xuất hiện ba bóng người.

Đại công chúa đến Thái Học Viện bên người thường đi theo hai cung nữ, một người hoạt bát nói nhiều, một người bên hông đeo một cây roi dài nhỏ.

Ngoài ra, Thái Học Viện còn có một thư đồng của nàng, phủ Trấn Quốc tướng quân đích thứ nữ*, cũng chính là biểu tỷ của Úc Bắc Chinh Hạ Hồng Quân.

*Con gái thứ của thê tử

Ba người xa xa mà nhìn dưới tàng cây ven đường phía trước, một cậu bé đứng hai tay chấp sau lưng đón ánh mặt trời.

Nghe được thất hoàng tử muốn đi Thái Học đọc sách, ma ma dùng vải vóc Nội khố mới đưa tới, may ra cho cậu một bộ quần áo mới.

Màu sắc là màu vàng nhạt mà hoàng tử thường xuyên mặc nhất, màu sắc hiện vẻ non nớt lộ vẻ trắng, bản thân Úc Ninh đã trắng, ở trên người cậu đem sự tái nhợt không khoẻ của cậu kéo về vài phần, đón ánh mặt trời, non nớt mềm mại.

Hai tay đưa sau lưng, lúc thăm dò nhìn qua, giống như một tiểu hoàng* đáng yêu líu lo.

* Từ này t tra trên mạng ra khá nhiều đại khái là 1 nhân vật có tính đáng yêu và nhỏ bé t tra thì nó ra minions và 1 nv trong pokemon.

Đợi đến khi ba người đi vào, Úc Ninh mới đưa tay ở sau lưng đưa ra phía trước, “Cho hoàng tỷ.”

“A ~”

“Nha!”

Úc Ninh nhỏ gầy, bó hoa này cũng nho nhỏ một cụm, cho nên mới có thể hoàn toàn ngăn trở.

Nhỏ không chỉ có không giảm điểm, còn có vẻ tinh xảo đáng yêu.

Chính như theo lời thiên thư nói, người dựa trang phục, hoa cũng giống nhau. Hai loại hoa phổ thông như vậy, dùng lụa lưu quang mỏng bao bọc lại, bỗng nhiên trở nên mới lạ tốt đẹp, nhìn trong lòng đều vui vẻ.

Hai cung nữ lần đầu tiên nhìn thấy bó hoa đang yêu xinh xắn như vậy, đều là ánh mắt sáng lên, không khỏi phát ra một tiếng kinh hô nho nhỏ.

Yêu thích sự vật tốt đẹp là tính chung của con người, chúng nó tự nhiên có thể làm cho lòng người sinh vui vẻ, công chúa cũng không ngoại lệ.

Nhưng nàng rụt rè không có lập tức nhận ngay.

Úc Ninh cầm hoa lại di chuyển về phía nàng, “Tặng cho hoàng tỷ.”

Đại công chúa: “Tại sao muốn tặng cho hoàng tỷ?”

Úc Ninh nghĩ nghĩ cái rắm cầu vồng của mọi người, nghiêm trang mà nói: “Hoa đẹp, hoàng tỷ xinh đẹp.”

【……】

【 Che mặt. 】

【 Đây là lời tâm tình thổ vị* ai dạy nhóc con! 】

*Những lời yêu thương lỗi thời/những lời yêu thương khiến bạn xấu hổ sau khi nghe chúng

Ví dụ:

Người đẹp ơi, anh có thể sống trong trái tim em được không?

Bạn biết tôi thích uống gì không? Hãy chăm sóc bạn.

Anh chín tuổi, em ba tuổi, ngoài em ra anh vẫn là anh.

Dù sao, chỉ cần bạn cảm thấy xấu hổ hay những lời yêu thương lỗi thời, bạn có thể gọi đó là những lời yêu trần thế.

- --

【 Nếu không phải nhóc con có một khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ. 】

Ngoài dự đoán, những lời này ở chỗ công chúa rất hưởng thụ.

Loại câu nói “Hoa đẹp tặng cho người đẹp” này sẽ cảm thấy thổ vị, có một phần nguyên nhân là bị dùng đến nát bét, nhưng khi lần đầu tiên nghe được, hơn nữa từ một cậu bé xinh đẹp đáng yêu xinh đẹp nói ra, trái tim công chúa cũng giống như bông hoa trước mắt, lặng lẽ nở rộ.

Nàng ho khan một tiếng, đưa tay tiếp nhận lấy, “Cảm ơn tiểu Thất.”

【 A tiểu thất ~】

【 Chúc mừng nhóc con từ thất hoàng đệ thăng cấp thành tiểu Thất. 】

Úc Ninh cười cong cả con mắt, đi theo phía bên tay phải nàng đi vào Thái Học Viện.

Thái Học Viện của Đại Thịnh chủ yếu là đọc sách cho hoàng tử công chúa, ngoài trừ hoàng tử công chúa, còn có mấy công tử tiểu thư dòng họ hoàng tộc, cùng với các thư đồng của hoàng tử công chúa, mà các thư đồng này là từ trong đám con cháu nhà cao cửa rộng tỉ mỉ chọn lựa ra, có thể nói nơi này tụ tập tuyệt đại đa số người cầm quyền tương lai của Đại Thịnh.

Lúc này, nhóm người cầm quyền tương lai của Đại Thịnh, thân hình nho nhỏ vội vàng chạy về phía học đường, khi đi qua hai người không khỏi tò mò đánh giá.

“Úc Ninh, sao ngươi lại tới Thái Học Viện!”

Vừa mới đi vào học đường, Úc Ninh liền nghe được một đạo âm thanh quen thuộc lại khắc nghiệt, đến từ ngũ hoàng tử Úc Siêu.

Mọi người ở sảnh đường đều theo đạo thanh âm cao vυ"t này nhìn về phía tiểu hài tử này, âm thầm đánh giá, thần sắc không đồng nhất.

Úc Ninh im lặng đứng ở bên trong cánh cửa, không có biểu tình gì khi bị đánh giá.

“Hoàng tổ mẫu bảo tiểu Thất tới, ngươi có ý kiến?” Đại công chúa nhíu mày, “Ngươi ồn ào cái gì?”

Ngũ hoàng tử Úc Siêu bị nàng một nghẹn họng, lời nói trong miệng nghẹn lại.

Gã không dám đối với đại công chúa có ý kiến, lại càng không dám đối với Thái Hậu có một chút ý kiến.

Nhưng gã một chút cũng không vui, sau khi kinh ngạc đi qua là tức giận cùng ủy khuất.

Vì sao Úc Bắc Chinh thay Úc Ninh nói chuyện mắng gã, ngay cả đại công chúa cũng vậy.

“Vậy hắn cũng nên đi Oa oa đường!”

Thái Học Viện có ba học đường, trong đó lớn nhất một cái chính là Đại học đường mọi người đọc sách, mặc kệ tuổi tác cùng thân phận, đều ở đây nghe các lão sư đọc sách giảng bài, giảng đều là chút kinh điển thi thư.

Hai tiểu học đường khác, một cái là cho tiểu hoàng tử hoặc tiểu công chúa không biết chữ hoặc biết chữ rất ít dùng để biết chữ, lúc mới vào Thái Học đã chuẩn bị trước khi học, các học sinh Thái Học Viện xưng là Oa oa đường.

Một cái là cho có dư lại hoàng tử công chúa để "tiến bộ" học tập, bị các học sinh Thái Học Viện trêu đùa gọi là Vô nhân đường.

Vô nhân đường chỉ là thùng rỗng kêu to —— trước mắt các hoàng tử công chúa còn rất lười ngay cả việc học bình thường cũng ngại mệt, mà người có tâm, đều tự có lão sư khác, chẳng hạn như Thái phó của Thái tử.

Bình thường trường kỳ có người chỉ có Đại học đường, đây là trung tâm Thái Học Viện.

Úc Ninh đi theo Úc Hợp trực tiếp vào Đại học đường, Úc Hợp cũng cảm thấy có vấn đề gì.

Lúc này, công chúa ý thức được vấn đề này, nàng không biết tiểu hoàng đệ đáng yêu này có biết chữ không, biết bao nhiêu chữ.

“Tiểu Ninh đệ đệ! ”

Úc Bắc Chinh vẻ mặt uể oải vùi đầu đi vào học đường, nghe được có người rống to, nhíu mày ngẩng đầu, liếc mắt một cái nhìn thấy đệ đệ bảo bối tâm tâm niệm niệm của hắn.

Trong nháy mắt tràn đầy sức sống lại.

Hắn liền nhảy vừa nhảy tới bên người Úc Ninh, đưa tay đã muốn ôm cậu xoa xoa vào trong ngực, bị một bàn tay sống trong nhung lụa ngăn trở.

“Úc Bắc Chinh, đệ muốn làm gì? Tiểu Thất thân thể không tốt, đệ cẩn thận một chút.” Công chúa nhíu mày nói.

Úc Bắc Chinh: “?”

Có chút không thích hợp.

Sao hắn lại cảm thấy chuyện gì đã xảy ra khi hắn không biết nhỉ?

Có một cảm giác nguy cơ, trực giác của một người đàn ông tám tuổi.

Nhưng mà, đối mặt công chúa hắn không dám nói cái gì, vì thế quay đầu mặt hướng ngũ hoàng tử Úc Siêu, trên mặt một tầng hơi mỏng lệ khí, “Ngươi vừa rồi lại ồn ào cái gì a!”

Úc Siêu: “?”

Úc Siêu càng thêm ủy khuất, rống to: “Ta nói hắn nên đi Oa oa đường học biết chữ!”

Úc Bắc Chinh đầu tiên là sửng sốt, sau đó ôm bụng cười ha ha.

Một bên cười một bên dùng ánh mắt vô cùng quen thuộc nhìn Úc Siêu như thằng ngốc mà nhìn gã, “Ta hỏi ngươi, ngươi biết Khê Hạ cung vì sao kêu Khê Hạ cung không?”

Úc Siêu: “??”