Chương 9: Thiếu gia. Vẫn là ngài tới đi nha!

“Ra đi”. Sau khi Lăng Huyền Thiên cùng Tô Ngọc Linh ra khỏi Châu Thuỷ thành đến một đoạn rừng vắng thời điểm, Lăng Huyền Thiên nhìn sau lưng lạnh nhạt nói.

“Theo sau một đoạn dài cuối cùng cũng phát hiện ra bổn thiếu sao? Hắc Hắc!” Cùng với giọng nói xuất hiện thân ảnh 4 người. Đúng là Lý Lan Khuê, Triển Hoàng cùng hai tên thuộc hạ của hắn.

Nhìn thấy bốn người Lăng Huyền Thiên cũng không bất ngờ, dù sao ngay từ rời khỏi Vạn Bảo Các thời điểm hắn đã nhìn đến bọn họ. Chỉ là hắn không nghĩ Lôi Minh lại rời đi.

Thấy Lăng Huyền Thiên im lặng không nói, Triển Hoàng còn thật nghĩ hắn sợ đến ngây người rồi. “Rất sợ sao?, Chỉ cần ngươi dập đầu ta tội, cùng đưa viên kỳ thạch kia cho ta. Bổn thiếu gia bảo đảm giữ người một mạng!” Triển Hoàng chỉ Lăng Huyền Thiên vừa vỗ nhẹ quạt vừa nói.

“Người bị bệnh thần kinh a? Nhường thiếu gia nhà ta quỳ? Ngươi xứng sao?” Tô Ngọc Linh bên cạnh Lăng Huyền Thiên vô cùng tức giận nói.

“Đúng là không thức thời, người tới đánh gãy hai chân tên tiểu tử này. Còn nha đầu kia dáng vóc không tệ ngược lại bắt về hầu hạ bản thiếu gia một phen”. Triển Hoàng đưa mắt đánh giá Tô Ngọc Linh một lược cười hắc hắc nói.

“Triển Hoàng ngươi làm cái gì? Chỉ là dạy dỗ bọn họ một bài học thôi, cần quá đáng vẫy sao?” Lý Lan Khuê cũng là nhịn không được chỉ Triển Hoàng mắng. Nàng dự tính chỉ là giáo huấn bọn hắn một hồi rồi lấy lại cây trâm kia thôi. Dù sao đó cũng là đồ vật của mẫu thân nàng a.

“Lan Khuê muội muội, dù sao ta cũng chỉ vui đùa với nàng thôi cũng không thật thích ả ta a!” Triển Hoàng còn tưởng là Lan Khuê có tình ý với mình nên không muốn thấy hắn cùng người con gái khác nên thản nhiên nói. Hắn còn rất hưởng thụ cảm giác bị nữ nhân tranh giành a. Huống chi Lan Khuê dáng vóc cùng khuôn mặt thật đúng là đủ xinh đẹp.

Ba~

Chỉ nghe vang lên một tiếng đúng là Lý Lan Khuê tát Triển Hoàng. Nàng còn thật không ngờ tên này tự luyến đến mức ngu ngốc như vậy.

“Ngươi …” Triển Hoàng giờ phút này như mộng rồi Lý Lan Khuê vậy mà dám đánh hắn, thật mất mặt.

“Haha, haha. Tốt tiếng vang a!” Cùng lúc chỉ thấy Tô Ngọc Linh nhìn hắn như nhìn thằng ngu cười nói.

“Tốt ngươi cái tiện nữ dám đánh bổn thiếu gia. Đã vậy ta bắt người cùng nha đầu kia đều làm. Bắt nàng!” Triển Hoàng hướng hai tên thuộc hạ nói, dù sao hắn Ngự thú sơn trang cũng không sợ một cái Châu Thuỷ thành thành chủ. Huống chi rất nhanh hắn cũng rời khỏi Châu Thuỷ thành.

Triển Hoàng lời vừa dứt hai tên thuộc hạ sau lưng hắn đều lần lượt tản ra khí tức một tên hướng Tô Ngọc Linh, một tên hướng Lý Lan Khuê.

“Cao giai huyền sĩ!” Lý Lan Khuê thất thanh, cùng lúc đó trường kiếm màu xanh cũng ra khỏi vỏ. Dù sao thì nàng cũng không thể ngồi yên chịu chết. Khí tức trên người nàng đúng là có tu vi linh huyền cảnh, chỉ là khí tức không đều chắc hẳn nàng chỉ mới bước chân vào linh huyền cảnh.

— QUẢNG CÁO —

“Thiếu gia, vẫn là Linh nhi ra tay hay để người nha?” Tô Ngọc Linh hướng Lăng Huyền Thiên một bộ sợ sệt hỏi, nàng biết mình đánh không lại người ta nha. Dù sao nàng cũng chỉ là đê giai linh sĩ lại rất ít khi tu luyện, thời gian chủ yếu đều dành để tế luyện luân hồi châu. Thật không có vũ kỹ hay công pháp nào thích hợp đánh nhau.

“Ngươi lên a!” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói, dù sao cũng nên cho nàng rèn luyện một chút.

Tô Ngọc Linh khẽ “a” một tiếng, chỉ là thiếu gia nói nàng cũng không nhiều lời. Nắm lệnh bài bên hông, sau đó lấy ra một thanh kiếm màu bạc vô cùng óng ánh. Lệnh bài của nàng cũng là một loại không gian bảo vật.



“Lại là một thanh tam phẩm linh khí, thật đúng là giàu có!” Triển Hoàng đứng xa trông thấy vũ khí của nàng cùng là hâm mộ lên. Dù sao thì Lý Lan Khuê cùng hắn cũng chỉ có một kiện ngũ phẩm huyền khí mà thôi. Nha đầu trông có vẻ ngu ngốc này lại có một thanh linh khí, ông trời thật đúng là bất công a.

Cái gọi là huyền khí, linh khí, cùng thánh khí là phân loại vũ khí tại Ngũ Hành giới. Huyền khí thuộc phổ thông loại hình, hầu như bất kỳ một tông môn nào cũng có. Linh khí thì chỉ tồn tại ở thượng đẳng thế lực, hoặc một số ít đứng đầu trung đẳng thế lục mà thôi. Mỗi loại vũ khí lại chia thành phẩm chất từ nhất phẩm đến thập phẩm từ thấp đến cao.

Còn về thánh khí thì thuộc về truyền thuyết loại hình, tương truyền chỉ có tại Thiên châu bên kia mới có.

Kiếm trong tay Tô Ngọc Linh cũng không suy nghĩ nhiều liền xuất chiêu. Chỉ thấy nàng nhất kiếm hướng về phía tên cao giai linh huyền theo sau là từng luồng kiếm quang hướng về phía hắn.

Tên nam cử có tu vi linh huyền cảnh cao giai đối diện nàng nhàn nhạt cười khinh bỉ, trong người hắn từng đoàn mờ ảo linh lực trong cơ thể hắn tràn ra.

Cái gọi là linh lực chính là người dựa vào quá trình tu luyện chuyển hoá phàm lực hay huyền khí của bản thân thành linh lực. Thậm chí có một số tu vi cao người có thể câu thông linh khí thiên địa để chuyển hoá thành linh lực cho bản thân sử dụng.

“Bạo lang quyền” đối mặt Tô Ngọc Linh nam tử thét lên một tiếng, theo đó là một hư ảnh như lang xuất hiện cùng hắn bay về hướng nàng.

Chỉ thấy từng đoàn kiếm quang nàng chém ra đều vỡ vụn, cùng lúc hắn nhanh như chớp xuất hiện trước mặt nàng đưa ra một quyền.

Mắt thấy một quyền trước mặt Tô Ngọc Linh chỉ kịp đưa bạch kiếm trước ngực đòn đỡ. Dù có linh kiếm chống đỡ nhưng phản chấn lực vẫn khiến nàng văng ra xa.

Chỉ là Lăng Huyền Thiên đã sớm đứng tại nơi đó đưa nàng nhẹ nhàng ôm xuống, hắn nhìn nàng khẽ lắc đầu. Ai có thể ngờ đường đường truyền thuyết thiên phượng người lại bị một chiêu của tên linh huyền cảnh đánh bại a.

“Thiếu gia, vẫn là ngài tới đi nha! Linh nhi thật không nổi!” Tô Ngọc Linh vờ yếu ớt nói. Nàng cũng không có bị thương, dù sao thì linh kiếm đã chặn phần nào rồi. Huống chi thân thể của nàng được thần mạch tạo màng sương bao bọc, dù cho linh tôn cảnh cũng vô pháp tổn thương nàng. — QUẢNG CÁO —

“Vẫn là phải nhanh chóng thức tỉnh thần mạch a!” Nhẹ cốc đầu Tô Ngọc Linh một cái, Lăng Huyền Thiên lắc đầu nói. Tô Ngọc Linh cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội quá ỷ lại vào hắn.

“Sắp chết đến nơi vẫn còn tình ý được sao?” Lý Lan Khuê trừng mắt nhìn hai người.Chỉ là giờ khắc này sắc mặt nàng cũng đã trắng bật, trên miệng vẫn còn vết máu. Dù sao nàng cũng chỉ mới bước vào linh huyền cảnh. Đối thủ của nàng lại là một tên cao giai linh huyền cảnh thậm chí đã rất gần linh tôn cảnh giới.

“Hắc hắc, vốn dĩ chỉ tính chặt hai chân của người. Bây giờ bổn thiếu gia đổi ý, nhất định phải trước mặt ngươi đem hai nàng làm xong. Sau đó lại gϊếŧ ngươi”. Triển Hoàng nhìn hai nàng liếʍ liếʍ môi nói. Hắn vốn không định đυ.ng đến Lý Lan Khuê dù sao hắn vẫn muốn ở Châu Thuỷ thành một thời gian, nhưng sự tình đến nước này hắn cũng không thể để ý nhiều.

“Muốn chết!” Lăng Huyền Thiên lạnh lùng thốt, cùng lúc đó nhẹ lách một cái hắn đến trước mặt Triển Hoàng bóp cổ hắn nhấc lên.

“Ngươi …” Triển Hoàng thật sợ rồi, mặt hắn giờ trắng bật như không còn giọt máu. Hắn cố gắng điều động linh lực trong cơ thể để phản kháng, chỉ là tất cả đều vô dụng.

Sự việc diễn ra quá nhanh đến khi bọn hắn phản ứng kịp thì Triển Hoàng đã bị người thiếu niên kia nhấc lên. Bọn hắn cũng chỉ còn biết chỉ vào Lăng Huyền Thiên đồng loạt hô lên:

“Mau dừng tay”

“Buông thiếu gia ra”.



~Răng rắc

Chỉ thấy Lăng Huyền Thiên yên lặng nhìn bọn họ không đáp. Nhẹ nhàng dùng sức một điểm Triển Hoàng cổ đã bị bẻ gãy, theo đó là từng đoàn màu đen khí tức từ Lăng Huyền Thiên tiến vào người hắn, đáng sợ là màu đen khí tức đi đến đâu cơ thể Triển Hoàng dần biến mất đến đó. Cuối cùng như tro bụi trở về với thiên địa.

“Thôn phệ?”

“Ám thuộc tính …, ngươi vậy mà thân mang ám thuộc tính?”

Cái gọi là thuộc tính là bản thân tu luyện người sinh ra đã có. Tuy nhiên cho dù trong người có thuộc tính đó cũng không nhất định có thể chuyển hoá thành linh lực nhằm mang thuộc tính đó ra ngoài. Hầu hết mọi người thường chỉ có thể sử dụng ra thuộc tính khi thi triển võ kỹ, hay một số công pháp đặc biệt.

Thật sự mà nói thì thi triển ra thuộc tính người bọn hắn gặp cũng không ít. Chỉ là ám thuộc tính lại khác biệt. Tương truyền sau khi ngũ hành thánh sơn rơi xuống Huyền châu người chỉ có thể đản sinh ra thuộc tính ngũ hành. Có lẽ hầu hết thuộc tính khác đều bị ngũ hành thánh sơn thôn phệ.

— QUẢNG CÁO —

“Thật sự thiếu hiểu biết!” Lăng Huyền Thiên lắc lắc đầu, cái gọi là ám linh lực trong miệng hai người thật ra là hỗn độn khí. Trong người hắn tuy bị sợi xích pháp tắc cùng ngũ hành trói buộc nhưng nhờ vô tự thiên thư hắn có thể luyện hóa cũng sử dụng những dây xích đó.

“Đáng tiếc ngươi gϊếŧ Triển Hoàng nếu không bọn ta thật là muốn nhìn ngươi phát triển một phen”.

“Đúng vậy Triển Hoàng tại Ngự Thú sơn trang bên trong rất được Nhị trưởng lão ưa thích. Ngươi gϊếŧ hắn chúng ta chỉ còn cách mang ngươi về cho Nhị trưởng lão xử lý”.

Hai tên cao giai linh huyền cảnh vừa than nhẹ vừa nói.

“Thật lắm lời!”

“Băng phong” Lăng Huyền Thiên nhàn nhạt lắc đầu. Hắn cũng thật không muốn tốn thời gian với hai người. Nhàn nhạt hai chữ vang lên chỉ thấy thiên địa linh khí đều tụ tập tại người hắn. Theo đó một đầu màu xanh thanh long dài hơn mười trượng xuất hiện.

“Linh khí hoá hình, ngươi vậy mà điều khiển được linh khí thiên địa?”

“Phong” chỉ là hai người đang hoảng sợ thời điểm chỉ thấy Lăng Huyền Thiên lạnh nhạt một chữ cùng lúc đó đầu thanh long cũng tấn công về hướng bọn họ. Sau đó hai người như hoá thành một tảng băng dần dần vỡ ra.

“Ngươi,.. ngươi!” Lý Lan Khuê giờ phút này triệt để ngốc rồi, thật không ngờ tên nam tử này lại mạnh đến như vậy. Nàng tin chắc cho dù linh tôn cảnh cũng không có thủ đoạn như vậy.

“Linh nhi, đi thôi!” Không để ý đến nàng kinh ngạc Lăng Huyền Thiên thản nhiên hướng Tô Ngọc Linh vẫy tay.

“Tốt a!”. Tô Ngọc Linh nhìn nhìn Lý Lan Khuê một chút cũng là theo Lăng Huyền Thiên chuẩn bị rời đi.

“Khoan đã,. . . Ngươi có thể bán cây trâm đó lại cho ta không?” Lý Lan Khuê sợ sệt nhìn Lăng Huyền Thiên một chút, sau đó nhìn cây trâm phượng trên đầu Tô Ngọc Linh vẫn là mở miệng nói.