Một ngày này toàn bộ Huyền châu đều rung động, khắp nơi đều là chiến tranh. Các tông môn như Vạn Kiếm tông, Thanh Vân tông, … vì cùng đứng bên về phía Vạn Bảo Các nên đều được vô số lợi ích. Nhưng Mộ Dung Thần Phong cũng không có đuổi tận gϊếŧ tuyệt những thế lực cùng Dạ Minh tông cấu kết. Hắn chỉ gϊếŧ những người có tu vi thánh giả trở nên mà thôi, còn lại cũng không quá quan tâm.
Kèm theo đó là những tông môn này phải bồi ra một khoản tài nguyên vô cùng lớn, sau đó bắt bọn họ phong bế tông môn vạn năm. Các thành trì cùng hoạt động sinh ý bên ngoài tất nhiên cũng phải giao ra. Toàn bộ những tài nguyên đó bọn họ chia làm ba phần: Vạn Bảo Các một phần, Vạn Kiếm tông, Thanh Vân tông cùng các tông môn khác một phần, riêng Thiên Huyền tông dù không nhúng tay vào sự tình này cũng được một phần. Dù sao ai cũng biết thắng lợi lần này đều là nhờ Lăng Huyền Thiên.
Tất nhiên những điều này Lăng Huyền Thiên đều không biết. Bởi vì ngay sau khi rời Thiên Nhai hắn đã lên đường hướng đến Ngũ Hành thánh sơn, nhằm thẳng bước Thiên châu. Bên cạnh hắn lúc này là La Khinh Sương, Trịnh Dương cùng Tô Ngọc Linh.
“Thiếu gia, ta chỉ có thể tiễn người đến đây a” Tô Ngọc Linh nhìn Lăng Huyền Thiên nói. Mặc dù nàng rất không lỡ, nhưng nàng sẽ không tiếp tục theo hắn. Nói đúng hơn là nếu không đột phá thần cảnh nàng chắc chắn không lại tìm hắn.
“Tốt, chúng ta cũng không phải là không gặp lại a” Lăng Huyền Thiên vuốt nhẹ mái tóc nàng mỉm cười nói.
“Thiếu gia, người cho dù có ăn nàng ta cũng nhớ ta là chính thê nha” Tô Ngọc Linh nhìn một chút La Khinh Sương, sau đó ghé vào tai Lăng Huyền Thiên nói. Nói xong nàng bất ngờ hôn lên môi hắn một cái, liền quay lưng rời đi không ngoảnh đầu lại. Chỉ là mắt nàng bây giờ đều đã đẫm lệ.
Lăng Huyền Thiên cũng chỉ lặng yên nhìn nàng quay về. Hắn tất nhiên biết nguyên nhân nàng không muốn theo hắn, cũng biết rõ tại sao nàng lại rời đi trước. Đơn giản vì nàng không muốn lại một lần nữa nhìn theo bóng lưng của hắn mà thôi.
“Nha đầu ngốc”
“Chúng ta cũng đi thôi!” rất nhanh Lăng Huyền Thiên bĩnh thản trở lại hắn hướng La Khinh Sương cùng Trịnh Dương nói.
Trịnh Dương tất nhiên là muốn càng sớm trở về Thiên châu càng tốt. Dù sao theo lời nói của Hà lão trước lúc rời đi hẳn là không mấy lạc quan.
Còn La Khinh Sương sở dĩ đi theo hắn là vì muốn tới Thiên châu nhằm đột phá thần cảnh. Hơn nữa nàng là muốn hắn giúp nàng kích hoạt vô cấu bảo thể a.
Từ vị trí bọn họ đi không bao lâu liền thấy một ngọn núi vô cùng to lớn. Ngọn núi này bên dưới được bao phủ bởi từng làn sương mù trắng xóa. Nhưng nhìn lên trên lại thấy ngọn núi tỏa ra vô số màu sắc xanh đỏ tím vàng... cực kỳ bắt mắt.
“Thật lớn a! Nó là nối lên trời sao?” La Khinh Sương nhìn ngọn núi trước mắt cảm khái. Dù sao nàng cũng ít khi đi ra ngoài, càng không từng tiến đến nơi này.
“Đúng vậy rất lớn, hẳn là nối liền thiên địa với nhau a” nhưng cho dù là Trịnh Dương đã là lần thứ hai nhìn thấy nó cũng cảm khái không thôi.
“Nhưng là nếu đứng bên Thiên châu nhìn sang ngươi sẽ không thấy nó nhiều màu sắc như vậy nha, mà chỉ có thuần một màu đen thôi” sau đó hắn tiếp tục hướng hai người nói. Theo hắn nghĩ có lẽ hắn là người từng nhìn thấy Ngũ Hành thánh sơn nhiều nhất trong ba người đi. — QUẢNG CÁO —
“Bởi vì bên đó đã bị hắc hóa” Lăng Huyền Thiên híp mắt nhìn ngọn núi trước mặt nói.
“Hắc hóa sao?” hai người đều tò mò hướng hắn hỏi. Nhưng Lăng Huyền Thiên cũng không giải thích cho hai người. Dù sao với cảnh giới của hai người hẳn là không nên biết những truyện này.
~ rầm rầm rầm ~
Đang lúc bọn họ cách Ngũ Hành thánh sơn khoảng một trăm dặm chỉ thấy toàn bộ Ngũ Hành thánh sơn như rung lên. Khiến cho Trịnh Dương cùng La Khinh Sương hoảng sợ không thôi. Chẳng lẽ có người rung chuyển được Ngũ Hành thánh sơn sao? Không, nhất định không thể. Bởi vì cho dù là thần linh cũng không làm được.
“Chuyện gì xảy ra?” La Khinh Sương thấy vậy nhịn không được hỏi Trịnh Dương, dù sao Trịnh Dương cũng từng theo Ngũ Hành thánh sơn đi qua a.
“Ta trước giờ cũng chưa từng gặp qua việc như vậy” Trịnh Dương gương mặt lo lắng nói, trước đây hắn cùng Trịnh gia hơn mười vị thánh giả đi qua đây. Sau cũng đều vẫn lạc, thậm chí bọn họ sử dụng vô số là thánh giai bảo vật, nhưng cũng chỉ có hắn cùng Hà lão là qua được mà thôi. Nếu bây giờ Ngũ Hành thánh sơn lại biến hóa, vậy bọn hắn chắc chắn không có cơ hội đi qua.
“Không cần lo lắng” đang lúc này thanh âm của Lăng Huyền Thiên vang lên. Sau đó hắn đưa cho hai người hai khối băng nhỏ vô cùng lạnh lẽo. Hai vật này đúng là hàn băng ngọc không sai, chỉ là đã bị hắn luyện hóa gần hết mà thôi.
Hai khối này là hắn tách từ khối hàn băng ngọc còn thừa mà ra. Tất nhiên hắn đã bổ sung thủy chi pháp tắc vô đó. Hẳn là có thể giúp hai người thông qua an toàn.
“Đây là …?” La Khinh Sương nghi hoặc nhìn hắn hỏi, từ khối hàn băng này nàng mơ hồ cảm thấy gì đó vô cùng có ích giúp nàng đột phá thần cảnh. Chỉ là nàng vẫn không nắm bắt được nó.
“Hai ngươi cầm theo nó trong tay sẽ dễ dàng xuyên qua Ngũ Hành thánh sơn. Nhớ kỹ sau khi xuyên qua, lập tức đi tới cự ly một ngàn dặm bên ngoài. Nhớ kỹ!” Lăng Huyền Thiên ngưng trọng nhìn hai người nói. Dù sao nếu hai người này đứng gần nơi đây, không chết cũng bị chấn đến trọng thương a.
“Công tử người không cùng chúng ta qua sao?” Trịnh Dương nghi hoặc hướng Lăng Huyền Thiên hỏi. Theo hắn thì Lăng Huyền Thiên hẳn là không thể không đến Thiên châu nha.
“Các ngươi qua trước đi, ta sẽ qua sau. Nhớ kỹ sau khi qua Thiên châu rời khỏi phạm vi ngọn núi này một ngàn dặm” Lăng Huyền Thiên lần nữa dặn dò hai người.
“Được” hai người biết hắn nhấn mạnh như vậy cũng là thận trọng gật đầu. Dù sao thì Lăng Huyền Thiên chưa bao giờ nói chuyện gì đến hai lần a. — QUẢNG CÁO —
Nói rồi hai người cũng không chậm trễ lập tức hướng đến Ngũ Hành thánh sơn bay vào. Chỉ thấy chân núi của ngọn thánh sơn này có một vết nứt vô cùng nhỏ, tất nhiên đối với bọn họ mà nói hoàn toàn có thể chui vào bên trong.
Bên trong Ngũ Hành thánh sơn cũng không phải là đặc ruột, mà có một lối đi ở giữa. Chỉ là thường xuyên có những sợ tơ vô cùng nhỏ đủ loại màu sắc chầm chậm bay qua bay lại.
“Cẩn thận!” thấy những sợi tơ này Trịnh Dương vô cùng lo lắng hướng La Khinh Sương nói. Trước đây hắn đã từng đi qua một lần tất nhiên biết những sợi tơ này lợi hại.
“Có nguy hiểm gì sao?” La Khinh Sương ngạc nhiên hỏi. Theo nàng thấy đây cũng như những tia linh khí bình thường mà thôi, chỉ là dày đặc và hình dạng rõ hơn mà thôi.
“Ta nghe Hà lão nói đây là sợi tơ pháp tắc, cực kỳ nguy hiểm. Mỗi một sợi đều ẩn chứa thần linh sức mạnh. Trước kia chúng ta chỉ vì vô tình đυ.ng phải một tia mà gần như toàn quân bị diệt. Chỉ là không biết vì sao lần này lại nhiều như vậy” Trịnh Dương nghiêm trọng nói.
“Vậy có cần quay lại không?”
“Tuyệt đối không được, những sợi tơ này rất ít khi chủ động tấn công người. Nhưng nếu ngươi quay đầu chúng sẽ chủ động theo ngươi đuổi tới”
“Vậy phải làm sao a”
“Hẳn là tin tưởng vào nó đi” Trịnh Dương cũng cười khổ sau đó cầm khối hàn băng ngọc mà Lăng Huyền Thiên đưa cho hai người.
Chỉ thấy khi hắn lấy hàn băng ngọc đưa lên trước tức thì cả người hắn bỗng nhiên trong suốt những sợi tơ kia vốn đang rất gần hắn cũng là trực tiếp xuyên qua thân thể hắn. Nhưng cũng không có thương tổn đến hắn.
“Thật lợi hại” La Khinh Sương thấy vậy cũng thầm hô một tiếng, xong cũng không chần chờ lập tức lấy khối hàn băng ngọc ra.
Hàn băng ngọc vừa ra hai người rất nhanh đã đi xuyên qua ngọn núi. Tuy nói Ngũ Hành thánh sơn dài hơn vạn dặm, nhưng bọn họ đi hẳn là chưa được một nén hương a.
“Nhanh, nhanh như vậy liền qua sao?” Trịnh Dương kinh ngạc nói. Lần trước bọn hành đi qua là dòng rã một tháng trời a. Bây giờ chưa tới một nén hương đã qua, đã thế còn không bị cản trở gì. — QUẢNG CÁO —
“Thiên địa linh khí nơi đây thậm nồng đậm” La Khinh Sương thì đang mải cảm nhận thiên địa linh khí tại Thiên châu. Nàng cuối cùng đã tới được Thiên châu a. Thiên châu tuy chỉ cách Huyền châu một ngọn thánh sơn. Nhưng trước giờ chưa từng có người nào của Huyền châu có thể đặt chân đến Thiên châu nha.
“Dãy núi bên này thật có màu đen” sau đó nàng nhìn về Ngũ Hành thánh sơn sau lưng thì kinh ngạc không thôi. Hai bên của cùng một ngọn núi vậy mà màu sắc hoàn toàn khác nhau. Thật không thể hiểu được.
“Tốt, công tử đã kêu chúng ta sau khi qua rời đi ngàn dặm. Đi thôi” Trịnh Dương hướng nàng nói. Hắn không biết vì sao Lăng Huyền Thiên kêu bọn họ làm như vậy nhưng hắn biết Lăng Huyền Thiên ắt có lý do của mình.
La Khinh Sương cũng không lằng nhằng trực tiếp lăng không cùng hắn rời đi. Mãi sau một ngàn dặm bọn họ mới dừng lại quay đầu nhìn về phía Ngũ Hành thánh sơn, dù cho đã rất xa nhưng ngọn thánh sơn vẫn sừng sững hiện ra trước mắt hai người.
“Nơi đây không có người sao?” La Khinh Sương kinh ngạc hỏi Trịnh Dương, sở dị Huyền châu không nhiều người đến Ngũ Hành thánh sơn là vì Dạ Minh tông của nàng bày ra trận pháp cùng thủ đoạn lừa gạt người khác. Thiên châu có lẽ không vậy a.
“A, tại Thiên châu không có thế lực nào được phép tại Ngũ hành thánh sơn trong phạm vi năm ngàn dặm xây dựng nhà cửa, hoặc thế lực”
“Tại sao a?” La Khinh Sương tò mò hỏi. Một vùng đất màu mỡ, thiên địa linh khí dày đặc như vậy lại bỏ qua sao.
“Đây là cấm lệnh do Thần triều ban xuống, nghe nói là vì Thần triều từng có đại năng suy đoán qua phàm là ở trong phạm vi Ngũ Hành thánh sơn năm ngàn dặm tu luyện cũng sinh sống lâu ngày sẽ dẫn đến nhập ma” Trịnh Dương từ từ hướng nàng giải thích.
“Thần triều lại có thể tự mình đưa ra lệnh cấm? Thế lực khác không quản sao?” La Khinh Sương kỳ lạ hỏi, dù sao thì tại Huyền châu mạnh như Vạn Bảo Các cũng chỉ có thể làm sinh ý không sai. Hay thập tông liên kết lại cũng chỉ có thể chia sẻ với mọi người mà thôi. Cũng không thể đưa ra cấm lệnh.
“Tại Thiên châu có vô số thế lực nhưng mạnh mẽ nhất chính là Thần triều cùng Ma tông. Chính vì không ai dám chống lại bọn họ” Trịnh Dương hướng nàng nói.
~ rầm rầm rầm ~ đang lúc Là Khinh Sương muốn hỏi thêm chỉ thấy Ngũ Hành thành sơn rung lên không thôi.