Chương 32: Dược viên

Lúc này, bên trong Hỏa Thần cung đang đứng đó một nam tử khuôn mặt tuấn tú. Mang một bộ trường bào màu trắng. Người này không ai khác chính là Lăng Huyền Thiên.

Sau khi từ cửa Hỏa Thần cung bước vào, không gian xung quanh đều sẽ thay đổi. Mỗi người sẽ xuất hiện tại địa phương khác nhau. Lăng Huyền Thiên cũng không vội vã di chuyển chỉ nhắm mắt cảm nhận thế giới xung quanh.

Xung quanh vị trí hắn đang đứng là một rừng rậm vô cùng bao la vô tận. Từng cây cổ thụ cao hơn ngàn mét. Ngoài ra còn có âm thanh của vô số linh thú.

Một lúc sau đó hắn chậm rãi mở mắt, ánh mắt như xuyên phá rừng rậm thẳng đến vạn dặm bên ngoài. Một tòa cung điện vô cùng uy nghi hiện ra trong tầm mắt hắn. Trước cửa đứng đó hai đầu thánh thú giống như đang bảo vệ nơi đó vậy.

“Quả nhiên như ta dự đoán, trong đó có thứ ta cần!” Lăng Huyền Thiên lẩm bẩm nói. Sở dĩ hắn tiến vào Hỏa Thần cung cũng là vì vật đó. Còn nguyên nhân hắn có thể vô đây là vì hắn đã từng ngộ ra đạo tất nhiên có thể hòa làm một với pháp tắc trong này. Sẽ không bị pháp tắc bài xích.

Thậm chí nếu muốn hắn hoàn toàn có thể bá vỡ không gian nơi này. Nhưng hắn sẽ không làm như vậy.

Lăng Huyền Thiên chậm rãi tiến đến phương hướng tòa cung điện kia. Còn về Tô Ngọc Linh nàng, hắn cũng sẽ không một mực bảo vệ nàng. Dù sao đây cũng là một lần rèn luyện cho nàng.

Tại một địa phương hoang vu, khắp nơi đều là sỏi đá đứng đó ba người hai nữ một nam. Đối diện với bọn họ là một đầu thất phẩm linh thú. Toàn thân màu đen, trên đầu mọc một chiếc sừng to dài, trông có chút giống một con tê giác. Đúng là một đâu độc giác ngưu.

Nhưng là đối diện với một đầu linh thú thất phẩm bọn họ cũng không có gì sợ hãi. Chỉ thấy nữ tử khí chất như lửa nhẹ nhàng lấy ra một chiếc roi màu đỏ sau đó hướng đầu linh thú đánh tới.

~ Xì xì ~ roi đỏ vừa tiếp xúc vào thân thể độc giác ngưu, nó chớp mắt đã bị đánh bay ra ngoài, toàn thân đều bị đốt cháy lên.

“Tốt, Tần sư tỷ thật không hổ là hỏa chi linh thể. Thật lợi lại!” tên nam tử kia thấy vậy cùng là vỗ tay khen ngợi.

“Chỉ là một đầu thất phẩm linh thú mà thôi. Cũng không khó đối phó!” nữ tử nhàn nhạt hướng nam tử nói. Sau đó nàng quay sang phía nữ tử mặc màu trắng y phục hỏi: “Thánh nữ, tiếp theo chúng ta đi đâu a?”

“Ta nghĩ hắn là nên tìm Trương Phong cùng các đệ tử khác” bạch y nữ tử trả lời.

“Dạ”

Hai nữ tử này đúng là Tô Ngọc Linh, Tần Mộng Vân còn nam tử là Vô Thường đệ tử mới của Thiên Huyền cung. Bọn họ may mắn xuất hiện gần nhau, nên rất dễ dàng tụ họp. — QUẢNG CÁO —

Chỉ là lúc này Tô Ngọc Linh cũng không còn dáng vẻ ngây thơ, hồn nhiên như lúc ở cạnh Lăng Huyền Thiên. Ngược lại khí chất của nàng bây giờ vô cùng cao quý cũng băng lãnh. Rất có phong phạm của một vị thánh nữ.

Nàng luôn cảm thấy Hỏa Thần cung lần này có gì đó không ổn. Bởi vì Dạ Minh tông mua rất nhiều danh ngạch, nhưng đa phần đều bỏ trống, hẳn là có toan tính gì. Dù sao nàng cùng Thiên Huyền tông có gắn bó không ít, tất nhiên không muốn bọn họ có chuyện gì.

Lần này nàng dẫn đội cũng phải đảm bảo an toàn cho mọi người.



“Thánh nữ, bên kia thật nhiều linh dược a!” lúc này ba người bọn họ đã đi đến một cánh đồng lớn, không phải gọi là một dược viên. Sở dĩ gọi là cánh đồng bởi vì dược viên này thật sự vô cùng lớn.

Hơn nữa còn phân làm từng ô vuông, diện tích mỗi ô đều hơn một ngàn mét vuông. Trong mỗi ô đều trồng mỗi một loại linh dược khác nhau.

“Huyền ô thảo, hàn băng thảo, linh quang thảo,…” Tần Mộng Vân cũng là trợn tròn mắt nhìn những thảo dược này thật quá nhiều loại quý hiếm a.

“Tốt chúng ta hái xuống đi, nên nhớ chỉ hái cây đã thành thục. Cây non để lại” Tô Ngọc Linh nhàn nhạt nói. Nếu như bọn họ hái cả cây non chắc chắn sẽ rất phung phí. Thậm chí còn hủy hoại dược viên ảnh hưởng đến người ngày sau tới đây, như vậy được không bù mất.

Nàng vừa mở miệng Tần Mộng Vân cùng Vô Thường cũng là rất nhanh bắt tay vô đưa những thảo dược đó hái xuống, sau đó đều hướng Tô Ngọc Linh đưa cho nàng. Dù sao thì tại Hỏa Thần cung thu hoạch thảo dược hầu hết đều sẽ đưa về tông môn, sau đó tông môn sẽ theo số lượng thảo dược mà ban thưởng cho mọi người.

Còn về bảo vật khác như vũ khí công pháp thì tông môn sẽ không đυ.ng đến. Mà Tô Ngọc Linh là thánh nữ, địa vị cao cả thậm chí hơn cả tông chủ. Đưa cho nàng cùng đưa cho tông môn đều như nhau.

Tô Ngọc Linh cũng là thu lấy thảo dược bọn họ đưa. Đang lúc này một tiếng nói từ xa vọng lại: “Liễu Hạ sư huynh thật không ngờ lại có một tòa dược viên ở đây, chúng ta lần này phát a”.

Sau đó xuất hiện mười đạo thân ảnh, đúng là Linh Ẩn tông người. Cầm đầu là Liễu Hạ, còn người vừa mở miệng là Sở Hùng.

Chỉ là bọn họ vừa nhìn đến dược viên lại ngây người không thôi, lại có người đến trước bọn họ hái sạch linh thảo thành thục đi a.

“A, thì ra là các ngươi. Lại gặp mặt rồi!” Sở Hùng lúc này một mặt thất vọng lại để ý thấy Tô Ngọc Linh đám ngươi lập tức bừng tỉnh. Rất có thể do ba người này hái linh dược đi a.

— QUẢNG CÁO —

“Thì ra là Thiên Huyền cung thánh nữ, thất kính thất kính” Liễu Hạ cũng nhìn ba người sau đó hướng Tô Ngọc Linh nói. Chỉ là biểu hiện của hắn lại không thân thiện như vậy.

Dù sao nơi này cũng chỉ có linh tôn cảnh, hắn không tin có mấy người đánh thắng hắn a.

“Chúng ta đi thôi” Tô Ngọc Linh cũng không để ý đến đám người Linh Ẩn tông, muốn rời khỏi nơi này. Chỉ là Linh Ẩn tông người đều đã tạo thành một vòng tròn vây quanh ba người.

“Tô cô nương, cái gọi là người gặp có phần chúng ta hy vọng các ngươi có thể nhượng lại cho chúng ta tám phần linh thảo a” Liễu Hạ nhàn nhạt nói. Khí tức cao giai linh tôn cảnh của hắn cũng hoàn toàn hiện ra. Tất nhiên nếu không có linh thảo hắn chắc chắn sẽ ra tay.

“Ngươi mơ tưởng? Đừng nói là tám phần, cho dù một phần bọn ta cũng không giao cho ngươi a” Tô Ngọc Linh chưa mở miệng thì Tần Mộng Vân đã lên tiếng nói, dù cho Linh Ẩn tông người đông thế mạnh nàng cũng không chút nào yếu thế.

“Hắc hắc, Tần Mộng Vân ngươi tưởng trước đây ta sơ ý nhường ngươi đả thương được ta là ngươi mạnh hơn ta sao. Để ta cho ngươi thấy một mình ta cũng có thể đánh bại các ngươi” Sở Hùng thấy Tần Mộng Vân hung hăng thì lên tiếng nói.

Theo hắn thấy trước đây bị nàng một chiêu đánh bại chỉ là do hắn khinh địch, mà chỉ vì chút khinh địch ấy khiến cả tông môn chê cười hắn. Dù sao hắn cũng lớn tuổi hơn Tần Mộng Vân rất nhiều.

Nói xong Sở Hùng cũng là không chần chờ, trong tay hắn xuất hiện một cái đại đao màu đen cùng với đó toàn bộ khí tức linh tôn cảnh cao giai đều hiện ra một đao hướng chém xuống.



Cùng với đó một hư ảnh đại đao màu xanh dài hơn mười mét hiện ra, nối liền từ vị trí của hắn trảm thẳng xuống nơi Tần Mộng Vân ba người đang đứng.

Liễu Hạ thấy vậy cũng nhẹ gật đầu: “trảm thiên tam đao hắn luyện cũng không tệ. Hẳn là đã gần đạt đến đệ nhị trảm”.

Trảm thiên tam đạo là một loại linh giai đao pháp rất lợi hại của Linh Ẩn tông. Tương truyền mỗi một thức đều tăng uy lực lên gấp trăm lần. Nhất trảm phá nhân, nhị trảm phá không, tam trảm phá thiên. Hầu hết người có tu vi linh cảnh cũng chỉ luyện được đến đệ nhị trảm mà thôi.

Còn đệ tam thức cũng chỉ có thánh giả có thể học được. Tất nhiên đến cảnh giới như thánh giả nhất niệm đều có thể điều động linh khí thành thánh lực để chiến đấu, vì vậy bọn họ cũng sẽ rất ít tu luyện công pháp, mà hầu hết đều tập trung lĩnh ngộ linh khí thiên địa.

Bởi vì thiên địa chính là vũ khí tốt nhất của bọn họ. Nhưng, nếu là một số thánh giai hoặc thần giai công pháp lại khác. Bởi vì những công pháp cấp cao sẽ giúp bọn hắn thấu hiểu hơn về thiên địa, cũng giúp bọn hắn củng cố tu vi.

Nhưng là toàn phàm giới cũng không có bao nhiêu thần giai công pháp, còn tại Huyền châu thánh giai công pháp đều rất hiếm thấy. — QUẢNG CÁO —

Mắt thấy đại đao sắp đánh xuống bọn người Tần Mộng Vân. Chỉ thấy nàng nhẹ bước lên trước một bước. Vung nhẹ cây roi màu đỏ, khí tức toàn thân của nàng cũng đều tỏa ra, đúng là một vị cao giai linh tôn cảnh.

Điều đặc biệt là theo linh lực của nàng tản ra ngoài, chỉ thấy không gian xung quanh nàng như bị thiêu đốt lên. Sau đó một ngọn lửa màu vàng từ từ tụ lại trước mặt nàng. Hóa thành một vòng lửa vô cùng to lớn cản lại hư ảnh đại đao.

Sau đó nàng nhẹ vung roi lên, hư ảnh đại đao liền bị ngọn lửa đốt cháy, sau đó chớp mắt ngọn lửa đã oanh thẳng vào ngực của Sở Hùng.

~ oanh phốc ~

Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, chỉ thấy Sở Hùng trong chớp mắt bị oanh ra sau năm mét, miệng phun một ngụm máu. Trước ngực hắn để lại một vết lõm vô cùng sâu tất nhiên vết thương của hắn rất nặng. Sở dĩ có thể thấy được bởi vì tại vị trí vết lõm áo của hắn đã cháy mất để lộ ra vết thương của hắn.

~ Hít ~ đám người Linh Ẩn tông đều là giật mình, Sở Hùng dù sao cũng là người mạnh thứ hai của Linh Ẩn tông trong Hỏa Thần cung chỉ sau mỗi Liễu Hạ. Vậy mà một chiêu đã bị người đánh bại.

Nếu không phải Liễu Hạ đỡ hắn lại dùng thủy thuộc tính trung hòa vết thương của hắn. Hắn thậm chí đã bị Tần Mộng Vân miểu sát.

“Ta còn tưởng thế nào? Thì ra vẫn yếu như vậy” Tần Mộng Vân thản nhiên nói. Nàng dù sao cũng là hỏa linh chi thể, há lại không đánh lại Sở Hùng.

Chỉ là tuy nói vậy nhưng trong lòng nàng có chút lo lắng, lặng nhìn thánh nữ. Vì nàng biết Liễu Hạ mạnh hơn nàng không chỉ một chút.

Hơn nữa hắn cũng là một tên thủy linh chi thế vốn đã khắc chế hỏa linh chi thể nàng, lại thêm linh lực thâm hậu. Nàng biết nàng không địch lại. Cũng may còn có thánh nữ ở đây a.

“Tiểu cô nương đúng là có chút lợi hại. Nhưng Linh Ẩn tông uy nghiêm không thể mạo phạm. Tại hạ xin đắc tội” lúc này Liễu Hạ cũng mở miệng, hắn vốn không nghĩ Sở Hùng có thể thu thập ba người này.

Chỉ hy vọng hắn thăm dò một chút vị thánh nữ của Thiên Huyền cung kia. Thật không ngờ, người ta còn chưa ra tay hắn đã trọng thương.