Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Đế Chí Tôn

Chương 178: Dị biến

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không gian bên trong Thánh Anh Thụ cũng không phải là một màu đen tối, mà không gian được bao phủ bởi vô số tán lá xanh biếc. Nhưng dù những tán lá này vô cùng rậm rạp nhưng mọi người đều có thể nhìn thấy phía xa bên trên Thánh Anh Thụ có từng những vệt kim quang tản ra.

Những vệt kim quang kia có đủ màu sắc xanh đỏ tím vàng … trông bắt mắt vô cùng. Khi mọi người nhìn kỹ đến thì chỉ thấy những sau những gợn lá kia là những quả trái cây nhỏ tầm bàn tay trẻ em, quả nhọn trên đầu; phía dưới tròn tròn có từng vệt từng vệt màu sắc đang không ngừng di chuyển.

Chỉ là số lượng những quả đó nếu so với độ rộng lớn của thân cây cùng với số lượng tán lá kia thì thật là tiểu vu gặp đại vu. Toàn bộ Thánh Anh Thụ cũng chỉ lác đác tầm mười ba mười bốn quả trái cây đó.

“Thánh … Thánh Quả!”

“Pháp tắc thật nồng đậm!”

“Linh khí nơi này thật nồng đậm”

….

Đám người khi vừa tiến vào bên dưới tán lá của Thánh Anh Quả thì triệt để kinh ngạc. Từ bên ngoài bọn họ chỉ có thể cảm nhận được những tia linh khí không ngừng phát ra từ Thánh Anh Thụ mà thôi, bây giờ lại khác, bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng được những luồng linh khí này đang không ngừng chuyển động xung quanh bọn họ.

Quan trọng nhất là tại phía dưới này, mọi người đều có thể cảm nhận rõ ràng được từng loại từng loại pháp tắc đang không ngừng di chuyển xung quanh Thánh Anh Quả kia.

“Con mẹ nó! Ta nói nếu chúng ta sớm vào đây thì có phải dễ chịu hơn nhiều không!” lúc này một giọng nói vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh bên tại nơi đây.

Quỷ Ngạc vốn không ưa ba người Lăng Huyền Thiên vừa nghe Lộ Huyền Cơ nói như vậy thì tức giận nói: “Tiểu tử ngu ngốc, nếu như chúng ta tiến đến nơi này sớm hơn, thì thời gian Thánh Anh Quả thành thục cũng sẽ tăng lên. Không có người nào ngu như người đâu!”.

“Ngươi …!”

Lộ Huyền Cơ vốn muốn lên tiếng thì Vũ Ngưng Nhi đã xuất hiện trước mặt hắn lườm hắn một cái. Hiển nhiên khi tiến vào trong này nàng cũng không muốn Lộ Huyền Cơ gây rối.

Ngao Thành ánh mắt chuyển động sau đó âm trầm nói: “Chúng ta vẫn là nên gϊếŧ ba tên này cùng tên Huyết Nham kia trước tiên a!”.

“Hắc hắc … muốn gϊếŧ ta sao?” đối với câu nói của Ngao Thành, Huyết Nham chỉ cười khinh bỉ. Hắn cũng không hề sợ đám người này nha.

Chỉ là đúng lúc này một thanh âm lạnh nhạt vang lên: “Tốt, Ngao Thành! Trước tranh đoạt Thánh Anh Quả, tại nơi này không thể gây chuyển!”.

Thanh âm không lớn nhưng mọi người đều biết thanh âm có uy lực chấn nhϊếp vô cùng cao đối với Ngao Thành, bởi vì khi nghe đến thanh âm này thân thể hắn vậy mà nhẹ run.

Cùng với thanh âm là một nam tử khôi ngô, thân hình cường tráng, tuổi tầm cỡ ba mươi, bốn mươi tuổi; nhưng tu vi hắn vậy mà đã là bán thần cảnh. Nam tử này mặc một bộ hoàng kim giáp, chỉ là bộ giáp này cũng không chỉ đơn thuần một màu vàng kim như của những người Thần Triều khác. Đầu rồng trên bộ giáp của hắn vậy mà có màu đen sẫm tỏa ra khí thế lăng lệ khôn cùng.

Nam tử này vừa lộ diện Ngao Thành liền vội khom lưng làm lễ, mà đám người Thần Triều tại đó cũng làm như vậy.



“Thật không ngờ! Chỉ là vài quả Thánh Anh Quả cùng Thánh Anh Thụ mà thôi lại có thể khiến người của Hoàng Gia đích thân tới!”

“Thật sự là không ngờ a!”

Đám người vừa thấy nam tử kia xuất hiện thì liền kinh ngạc một hồi. Vốn bọn họ đã biết tại đây Ngao Thành cũng không phải người quyết định của chính thức của Thần Triều, nhưng mà sẽ không ai ngờ tới, chuyến đi Phong Ma Động lần này vậy mà xuất hiện người của Hoàng Gia.

Hoàng Gia, thế gia đứng đầu Thần Triều; có thể nói toàn bộ Thần Triều bây giờ đều là do bọn họ nắm giữ. Những người khác cũng chỉ là phụ thuộc vào Hoàng Gia làm việc mà thôi.

Mà Hoàng Gia với thực lực cường đại như vậy tất nhiên không thể thiếu được kiêu ngạo rồi. Bọn họ sẽ rất ít khi tham gia vào những chuyện tranh chấp như vậy. Một là vì không có nhiều thứ khiến bọn họ bận tâm, hai là vì chỉ cần dựa vào danh tiếng Thần Triều, phái mấy người khác cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ a.

“Hoàng Vỹ Khôi, ngươi thật là không bỏ được mà đến đây a!”

“Ngay cả thiếu chủ Ma Tông cũng tới, sao ta có thể không tham gia náo nhiệt đây … chỉ là ..!” đối diện với câu nói châm chọc của Huyết Nham, Hoàng Vỹ Khôi chỉ hời hợt đáp: “Chỉ là ta có chút thắc mắc! Ngươi không sợ chúng ta sẽ trước hết gϊếŧ ngươi sao?”.

Lời nói của hắn tuy hời hợt nhưng mọi người nghe đều cảm thấy lạnh đến đáy lòng. Thanh âm không vang nhưng uy áp trong đó lại khiến nhiều người không kiềm được sợ hãi. Cũng không phải vì thực lực hắn mạnh hơn mọi người, mà là vì theo lời nói của hắn có từng tia lệ khí kèm theo.

Huyết Nham nghe Hoàng Vỹ Khôi nói trong nội tâm cũng nhảy lên một cái. Ngao Thành hắn có thể không sợ, bởi vì dù sao hắn cũng không thể khiến mọi người nghe theo. Nhưng năng lực hiệu triệu của Hoàng Gia thì khác, đây là chân chính người điều khiển Thần Triều a.

Bất quá rất nhanh hắn liền bình tĩnh lại: “Hắc hắc, Thánh Anh Quả ở ngay trước mắt! Các ngươi có thể bỏ được sao?”.

Đám người nghe vậy cũng nhẹ xôn xao, Hoàng Vỹ Khôi cũng không có bất ngờ gì lắm, hắn tất nhiên không có ý định ra tay với Huyết Nham rồi. Trước không nói Thánh Anh Quả trước mắt rất khó đoàn kết mọi người lại, sau lại nói, nơi này toàn là người đứng đầu tại thế hệ này của các đại thế lực, sao bọn họ có thể dễ dàng nghe lời hắn đây.

“Tốt! Trước đoạt Thánh Anh Quả rồi lại nói!”

“Chính hợp ý ta!”

Theo thanh âm của Hoàng Vỹ Khôi vừa dứt, Ngao Thành lập tức căn chuẩn vị trí một trái Thánh Anh Quả gần gốc cây nhất lao thẳng tới.

“Mơ tưởng!”

~ ầm ầm ~

Chỉ là mọi chuyện không có đơn giản như hắn nghĩ, dù cho bọn họ là người của Thần Triều thì tại lợi ích to lớn trước mắt sao mọi người có thể bỏ qua. Chỉ thấy sau lưng Diệp Ái Vân xuất hiện một lão giả, lão già này gương mặt nhăn nheo hốc mắt sâu vào trong cộng thêm một chòm râu dê khiến người ta nhìn vào sẽ cảm thấy lão già này có chút hèn mọn.

Lão già vừa xuất hiện liền lập tức một chưởng đưa ra hướng về phía Ngao Thành nhằm kéo chân hắn xuống, sau đó một sợi dây dài màu đen xuất hiện trong tay lão, hướng thẳng về phía Thánh Anh Quả trên đỉnh đầu Ngao Thành đi tới.

“Muốn chết!”



Ngao Thành cũng không phải người bình thường, thấy cử động của lão già hắn liền thét lên một tiếng, trường thương đỏ thẫm hiện ra, một thương đánh trúng dây roi kia, cũng khiến hướng đi của nó bị lệch đi, lại không thể đoạt tới Thánh Anh Quả.

~ xẹt xẹt ~

Sau khi ngăn cản lão già kia Ngao Thành mới từ từ hướng đám người Diệp Gia nhìn sang, âm lãnh nói: “Các ngươi là muốn cùng chúng ta đối đầu sao?”.

“Hừ! Thánh Anh Quả người có năng lực chiếm lấy. Chúng ta không có nghĩa vụ phải dâng không cho Thần Triều các ngươi a!”

“Diệp Ái Vân! Ngươi …!”

Quỷ Ngạc cũng nhân cơ hội này chen vào nói: “Diệp cô nương nói đúng a! Có câu thiên tài địa bảo người có đức chiếm lấy đây. Sao có thể nói chúng ta nhường cho Thần Triều các ngươi được đây”.

Lúc này Vũ Ngưng Nhi cũng nhẹ thương thảo với mấy lão giả Thánh Thiên Viện phía sau, sau đó hướng Lộ Huyền Cơ cùng Lăng Huyền Thiên nói: “Hai người các ngươi tốt nhất nên thấy tốt thì thu, ở yên đây cảm ngộ thiên địa linh khí, có thể hấp thụ bao nhiêu thánh lực thì hấp thụ bấy nhiêu. Các ngươi tuyệt đối không nên đánh ý định lên Thánh Anh Quả, nếu không chúng ta cũng không thể bảo vệ hai ngươi”.

“Ách … bà nương, chúng ta cũng không cần ngươi bảo vệ đây!” Lộ Huyền Cơ nghe Vũ Ngưng Nhi nói vậy thì nói thầm một tiếng.



“Nếu các vị còn ngại ngùng thì quả Thánh Anh Quả này Huyết mỗ xin nhận a!” đúng lúc mọi người đang ở thế giằng co thì một thanh âm từ trên vọng lại.

Lúc này chỉ thấy thân thể Huyết Nham mọc ra một đôi cánh, cùng với đó tốc độ của hắn nhanh lẹ như gió, chớp mắt đã tại vị trí Thánh Anh Quả đưa tay hái lấy nó.

“Tiểu tử … muốn chết!”

“Mau dừng lại!”

Ngược lại với mọi người lo lắng cùng tức giận, Hoàng Vỹ Khôi lại không có quá nhiều cảm xúc. Trong mắt hắn việc đoạt được Thánh Anh Quả cùng giữ được nó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Chính vì vậy hắn cũng không có ra tay ngăn cản Huyết Nham hái trái Thánh Anh Quả đó.

~ ầm ầm ầm ~

Ngay tại thời điểm Huyết Nham vừa hái xuống trái Thánh Anh Quả kia thì dị biến đột nhiên phát sinh.



“Cứu ta …!”

“Sư phụ cứu ta …!”
« Chương TrướcChương Tiếp »