- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vấn Đề Cá Nhân
- Chương 7
Vấn Đề Cá Nhân
Chương 7
Trong phòng thí nghiệm hóa học ánh sáng vô cùng tốt, hắn lôi cổ tay Vương Hoài Tấn quát: “Lâm giấc mộng không phải yêu thích cậu!”
Đối phương sững sờ mà nhìn mình, khuôn mặt bị ánh sáng chiếu vào, lại thêm mơ hồ.
Phạm Kiến tỉnh lại, hừng đông tứ điểm, ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh màu mực.
Giãy dụa mò tới đầu giường điện thoại di động, mở ra weibo, gửi tin nhắn.
Fluorine 6314: Ngày hôm nay gặp mặt tình địch.
Fluorine 6314: Sau lại phát hiện tôi là cái sb.
Phạm Kiến nhắm mắt lại, thiếu ngủ dẫn đến huyệt thái dương từng trận sưng lên, đại não lại tỉnh táo đến đáng sợ.
Tích…
Thậm chí có tiếng nhắc nhở, Phạm Kiến khá là kinh ngạc, nghĩ thầm bây giờ người kia chắc là 24 giờ phục vụ.
Điện thoại di động người sử dụng 13809012010: Giải thích thế nào?
Fluorine 6314: Cậu còn chưa ngủ?
Điện thoại di động người sử dụng 13809012010: Mới vừa tỉnh.
Fluorine 6314: Không phải là bị tôi đánh thức đi…
Điện thoại di động người sử dụng 13809012010: Không có, không đến nỗi.
Fluorine 6314: Nếu không, cậu trước tiên đi ngủ?
Điện thoại di động người sử dụng 13809012010: Không ngủ được, nói đi, làm sao vậy?
Fluorine 6314: Cậu có nhớ tới, tôi cùng cậu nói qua, mối tình đầu của tôi thích người họ Vương kia chưa?
Điện thoại di động người sử dụng 13809012010: Cậu không phải nói chỉ là nêu ví dụ…
Fluorine 6314:…
Fluorine 6314: Hảo đi, hắn họ Vương, được chưa?
Điện thoại di động người sử dụng 13809012010: 【 mỉm cười 】 hảo, Vương bạn học làm sao vậy?
Fluorine 6314: Ngày hôm nay gặp mặt hắn đồng thời ăn cơm chung, cảm thấy được chính mình lúc còn trẻ quá hồ đồ, có điểm có lỗi với hắn.
Điện thoại di động người sử dụng 13809012010: Hồ đồ là có ý gì?
Fluorine 6314: Chính là ấu trĩ kích động cố tình gây sự.
Điện thoại di động người sử dụng 13809012010: Ân.
Fluorine 6314: Kỳ thực hồi tưởng lại, năm đó cậu ấy rất nhường nhịn, huống hồ cũng chưa từng nói lời gì quá đáng. Năm đó cậu ấy để lại cho tôi một vết sẹo phỏng chừng cũng là vô ý, bởi vì cậu ấy cũng sống một mình, không lý do muốn trào phúng ta. Thành tích tốt, lớp trưởng tốt, Lâm giấc mộng yêu thích hắn kỳ thực cũng rất bình thường.
Fluorine 6314: Hiện tại cảm thấy được chính mình thật ngu xuẩn, năm tháng thanh xuân quả thực chỉ còn dư lại lịch sử đen tối…
Điện thoại di động người sử dụng 13809012010: Tôi đoán hắn cũng không có trách cậu đi.
Điện thoại di động người sử dụng 13809012010: Nghe cậu thuật lại, hắn hẳn là cũng điểm tẻ nhạt, vừa vặn có người làm bạn, thỉnh thoảng còn có thể có người nói chuyện.Fluorine 6314: Ân, tôi nỗ lực đánh cậu ấy ba lần, lần thứ nhất ở phòng học hóa học, kết quả thời điểm ra táy Hậu lão sư đi ngang qua.
Điện thoại di động người sử dụng 13809012010: Thật là tiếc a.
Fluorine 6314: Lần thứ hai là học nông, còn không có đánh tới chéo áo của hắn, kết quả hai lớp nam sinh liền bắt đầu quần đấu, còn bị phạt đứng kiêm nghĩa vụ lao động, suýt nữa bị cắt chức lớp trưởng.
Điện thoại di động người sử dụng 13809012010: Thành thật chia buồn.
Fluorine 6314: Lần thứ ba là lúc tốt nghiệp, tôi đi tới lớp cậu ta, vốn là muốn đánh.
Điện thoại di động người sử dụng 13809012010: Kia tại sao không có ra tay?
Fluorine 6314: Lúc tốt nghiệp, lưu luyến bạn bè mà chỉ lo hàn huyên sau đó liền quên mất.
Điện thoại di động người sử dụng 13809012010: …
Trước khi tốt nghiệp, lần cuối cùng nhìn thấy Vương Hoài Tấn là lúc lên trường học lấy điểm. Mới vừa kết thúc thi đại học, các bạn học như bệnh trĩ… Sai, thoát cương ngựa hoang giống nhau hoan thoát vui mừng, cho dù có người phát huy thất thường, có người thi rớt đều không thể che đậy đi sự vui vẻ khi ra trường.
Phạm Kiến đi lên khu giải phóng, trong túi nắm chặt tờ giấy, tâm lý suy tư về kì nghỉ hè tính cùng bọn Khâu Minh đi du lịch, trước mắt nhìn thấy Vương Hoài Tấn, tâm tình cực kỳ thích ý.
Mãi đến tận hắn nhìn thấy Vương Hoài Tấn một người đứng ở bên thao trường, nhìn đón gió phấp phới hồng kỳ.
“Làm sao? Hướng tổ quốc tuyên thệ đâu?” Phạm Kiến quái gở.
Vương Hoài Tấn vẫn như cũ mặc áo sơ mi trắng, cười cười: “Không, tùy tiện nhìn thôi.”
Phạm Kiến đi tới bên cạnh hắn, đột nhiên nhớ một tình tiết trong tiểu thuyết võ hiệp, đánh quá trùng huyệt hiểu rõ nhất, quá trùng huyệt ở đâu tới.
“Nghe nói cậu đậu Nam Khai?” Vương Hoài Tấn mở miệng.
Phạm Kiến mất tập trung: “Ân, có thể thuận lợi thi đậu tôi đã cám ơn trời đất.”
Vương Hoài Tấn hơi hơi sầu não: “Không nghĩ tới cấp ba chỉ quen thuộc dăm ba người, dĩ nhiên không một ai có thể trở thành đồng học.”
“Híc, cậu và ai quen thuộc nhất?” Phạm Kiến hơi kinh ngạc, không nghĩ tới chính mình loại này cả ngày tìm cớ người đi đường, cũng có thể bị giới định đến rất quen phạm trù bên trong đi, Vương Hoài Tấn bình thời là có bao nhiêu tự bế a.
Vương Hoài Tấn nhún vai: “Tôi kỳ thực cùng đại đa số bạn học đều tính sơ giao, có thể đồng thời đàm luận học tập, cũng là chỉ có Chỉnh Tề Ninh, Giang Vãn thêm cả cậu.”
Chỉnh Tề Ninh thi trường cảnh sát, Giang Vãn xuất ngoại, Phạm Kiến chính mình đi nơi khác.
“Tri giao bán thưa thớt?”
Vương Hoài Tấn cười cười: “Ân, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học nghe đến lớp các cậu xướng tống biệt, rất cảm động, lớp chúng tôi không đoàn kết.”
“Đó là, ” Phạm Kiến dương dương tự đắc, “Cũng không nhìn ai là lớp trưởng.”
Hiếm thấy khí trời sáng sủa, mặt trời cũng không quá chói mắt, hai người rất ăn ý mà cùng ngẩng đầu nhìn trời, bỗng nhiên dưới chân trời màu xanh lam có một đám bồ câu trắng thong dong mà bay qua.
“Sau khi tốt nghiệp còn chuẩn bị trở về?” Vương Hoài Tấn đột nhiên hỏi.
Ánh mắt Phạm Kiến ngớ ngẩn nhìn hắn: “Đương nhiên phải quay về, hộ khẩu ở B thị, không trở lại thật lãng phí!”
Vương Hoài Tấn cúi đầu nhìn cái bóng của mình, trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Đến nơi khác, hảo hảo bảo trọng.”
Rốt cuộc là bạn học mấy năm, cho dù trước lại có thêm kẽ hở, đến khi ly biệt, có bao nhiêu ân oán đều có thể quăng, cảm giác thân cận.
Phạm Kiến vỗ vỗ bờ vai hắn: “Giang Vãn nhờ vả Mỹ Quốc, làm nhiệm vụ quang vinh của nhà giáo có thể trên vai rồi cậu rồi! Sau đó phát đạt, ngàn vạn chăm sóc bạn học cũ a.”
Vương Hoài Tấn nghiêng đầu nhìn hắn, cười giỡn nói: “Vậy hay là thôi, tôi học y. Chỉ hy vọng vĩnh viễn biệt chăm sóc đến bạn học cũ, tất cả mọi người khoẻ mạnh.”
Lộ ra rèm cửa sổ dày nặng, mơ hồ có thể thấy được thiên quang dần lên, Phạm Kiến thở dài.
Fluorine 6314: Ai, không biết có phải hay không đã từng là tình địch, nhưng tôi vẫn đối với hắn đặc biệt để ý.
Điện thoại di động người sử dụng 13809012010: Ân, e rằng chỉ là cậu và hắn gần đây gặp mặt tương đối nhiều đi.
Fluorine 6314: Không biết, ngược lại bạn học tập hợp sẽ thấy tâm tình của hắn hoàn thật phức tạp. Nguyên lai cho là đố kị, kết quả nhìn thấy hắn nhảy nhót tưng bừng, công việc rộng mở dĩ nhiên còn thật vui vẻ. Kỳ thực tất cả mọi người đầy đủ, không giống lớp bọn họ có một người mất sớm, không quản sự nghiệp thế nào, kỳ thực tất thảy đều tốt đẹp.
Điện thoại di động người sử dụng 13809012010: Tôi nghĩ nếu hắn nghe cậu nói, hắn nhất định sẽ thật cao hứng.
Fluorine 6314: A a a a a a! Lớn tuổi, đột nhiên hoài niệm chuyện cũ a! Hoài niệm tôi xuống đây…!!!
Điện thoại di động người sử dụng 13809012010: Làm sao vậy?
Fluorine 6314: Tôi đột nhiên có linh cảm…
Điện thoại di động người sử dụng 13809012010: Cái case kia?
Fluorine 6314: Đúng! Hôn lễ công ty cái kia.
Điện thoại di động người sử dụng 13809012010: Xin hỏi suy nghĩ của cậu là như thế nào từ tình địch nhảy đến hôn lễ?
Fluorine 6314: Khà khà, thiên tài tổng là cô độc, không cầu dong nhân lý giải
Điện thoại di động người sử dụng 13809012010: Nhìn đến cậu cuộn sóng tuyến liền biết cậu tâm tình tốt…
Fluorine 6314: Quyết định sau đó đi công ty viết ra, ha ha, lão giám đốc lúc này cuối cùng cũng coi như không có cách nào xoi mói đi.
Điện thoại di động người sử dụng 13809012010: Hảo, vậy tôi liền đi xuống trước ngủ, tối hôm qua trực ca đêm.
Fluorine 6314: Tôi đến cùng vẫn là quấy rầy cậu, ân, vậy cậu đi xuống trước ngủ đi, ngủ ngon! Không, chào buổi sáng!
Điện thoại di động người sử dụng 13809012010: Chào buổi sáng.
Mười năm trôi qua, tôi rốt cục có thể nói với cậu chào buổi sáng…
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vấn Đề Cá Nhân
- Chương 7