Quyển 1 - Chương 5: Linh Ngọc

Quyển 1: Tường Cao Chốn Khuê Phòng



Chương 5: Linh Ngọc

"Tại sao ông trời lại đối xử với ta như thế, ta đã làm sai điều gì!" Quý phu nhân ôm chặt đứa bé trong tã lót, rồi khóc lên lần nữa.

An Thụy cảm nhận được sự bi thương khó có thể khống chế trên người bà ấy, âm thầm thở dài.

Sinh sống m ở thành phố lớn trong xã hội hiện đại hoá đã lâu, hắn thường vô tình bỏ qua rất nhiều chuyện.

Vài năm trước, một người bạn thời thơ ấu cùng đi học trong làng của hắn mời cưới. Khi thông báo tin vui cho hắn, hắn đã gửi tặng một phong bao chúc mừng. Người bạn đó nói mấy câu cảm ơn, sau đó nói chuyện tán gẫu: "May mà là con trai, hoàn thành nhiệm vụ rồi."

Lúc ấy thật ra hắn rất muốn châm chọc:

Cái gì mà con trai thì hoàn thành nhiệm vụ?

Con trai là công cụ để hoàn thành nhiệm vụ của cậu sao?

Bản thân cậu cũng là con trai, sao lại lấy con trai làm công cụ?

Nhưng mà khi đó tay nhanh hơn não hắn trả lời lại một câu: "Đúng vậy, cậu thật may mắn.”

Có điều lúc đó An Thuỵ cũng không để ý, bởi vì hắn đâu có chịu ảnh hưởng gì, còn bây giờ...

Là nữ tử, còn trong vương triều phong kiến mà nữ tử hoàn toàn bị lệ thuộc.

Hay là, xóa sổ đi?

Nói không chừng xóa sổ là có thể trở về mở lại?

Kiếp trước hắn thường nói rằng trải nghiệm trên "Trái Đất OL" quá tệ, ước gì có thể xóa tài khoản để mở lại. Nhưng hắn thật sự không ngờ mình lại bị chuyển đến một server còn tệ hơn. Ở server này, ngay cả khi là tài khoản trời định thì trải nghiệm cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu.

Hắn thật sự không muốn sống như vậy.

Có chút hối hận lúc ấy không tự lấy cuống rốn siết chết mình.

"Dù con có "sinh ra ngậm ngọc" đi chăng nữa, thì sao nào? Bất kể bệ hạ hay thiên sư, mấy ngày nay cũng chẳng ai tới thăm con, e rằng cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.”

“Ngọc Nhi yên tâm, mẫu thân nhất định sẽ bảo vệ con.”

Linh Ngọc nghe lời này, tinh thần ngay lập tức phấn chấn hơn một chút nhưng không phải vì thái độ của mẫu thân, mà là vì...

Hắn vẫn còn ngọc! Đó chính là hy vọng, cho dù không thể xuyên không trở về, thì chắc chắn nó cũng sẽ là "bàn tay vàng" của hắn.

Hắn nhất định có thể dựa vào miếng ngọc này mà làm nên chuyện.

Rất nhanh, mẫu thân đang ôm hắn dường như đã hơi mệt, đặt em bé xuống, sau đó quay về nghỉ ngơi.

Vài ngày sau, cuộc sống lại khôi phục như thường lệ, mẫu thân cũng không yêu cầu gặp hắn nữa.

Nghe người xung quanh nói, mẫu thân tổn thương nguyên khí, phải tu dưỡng cho tốt, không thể chăm sóc đứa nhỏ.

Còn An Thuỵ, hắn không đưa ra bất kỳ quyết định hay hành động nào, vì hắn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, mọi chuyện đều phải đợi cho đến giai đoạn ngủ hai mươi tiếng mỗi ngày này qua đi.

Hầu hết thời gian khi tỉnh táo, hắn chỉ nghĩ khi nào thì trả lại viên ngọc cho tôi!

Hôm đó đến lượt Xuân Đào cho hắn bú sữa.

Tuy so với Xuân Hạnh trước đây từng ấn đầu hắn xuống thì Xuân Đào dịu dàng và hòa nhã hơn nhiều, cũng kiên nhẫn hơn, lắng nghe cẩn thận những lời dặn dò của các nhũ mẫu. Nhưng hắn không chỉ để Xuân Đào cho mình bú, vì hắn không có ý định phụ thuộc vào nhũ mẫu.

Chỉ là ăn cơm thôi, có cần phải kén chọn xem lúa gạo là do ai trồng không?

Nói đi cũng phải nói lại, hôm đó Xuân Hạnh làm hắn bị sặc sữa, nàng ta bị quở trách nhưng không bị đuổi đi ngay. Bởi vì những nhũ mẫu như Xuân Đào và Xuân Hạnh, vừa khỏe mạnh, da dẻ trắng trẻo, lai lịch rõ ràng, từng có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ, thực ra không dễ tìm.

"Cô nương hôm nay không có hứng thú lắm nhỉ." Xuân Đào vừa cho bú xong vẫn tiếp tục bế hắn, thấy hắn không có phản ứng gì với bài hát ru, không cười, không khóc cũng không ngủ, nàng ta cảm thán.

“Ta kể cho cô nương một câu chuyện nha.” Xuân Đào nói, trông có vẻ háo hức muốn chia sẻ câu chuyện này.

An Thụy cảm thấy Xuân Đào muốn nói gì đó nên cố gắng mở to mắt, vểnh tai lên.

Xuân Đào nhìn thấy phản ứng của hắn, cũng rất vui, ôm hắn đi loanh quanh khắp phòng, rủ rỉ kể chuyện.

"Trước đây, có một nước rất nhỏ tên là Kinh Quốc, Kinh Quốc vô cùng đặc biệt vì họ cho phép nữ tử tham gia khoa cử. Chỉ cần thi đỗ khoa cử là có thể làm quan. Thế nhưng, trong một thời gian dài, không có nữ tử nào tham gia khoa cử, vì mọi người đều không tin nữ tử thực sự có thể làm quan."

"Cho đến một ngày, có một cô nương tên là "Quang" không hài lòng với mối hôn sự mà phụ mẫu sắp đặt cho mình, nên nàng nghĩ, "Nếu mình có thể tham gia khoa cử, thi đỗ làm quan thì phụ mẫu sẽ không bắt mình lấy người mà mình không thích nữa". Thế là nàng miệt mài học tập, cuối cùng trở thành nữ tử đầu tiên tham gia khoa cử ở Kinh Quốc và cũng là người đầu tiên thi đỗ làm quan. Nàng không chỉ thoát khỏi mối hôn sự sắp đặt mà còn được hoàng đế ban hôn, cuộc sống viên mãn trọn vẹn."

Nàng ta cười kể xong câu chuyện ngắn này, rồi thở dài nói: "Hiện giờ, mọi người kể câu chuyện về "Quang" chỉ để trách mắng những đứa con trai không nên người, ngay cả một cô nương cũng có thể học hành đỗ đạt, sao con lại không làm được? Nhưng ta nghĩ, nếu bây giờ nữ tử vẫn có thể tham gia khoa cử thì sẽ không có nhiều nữ tử bị phu quân lạnh nhạt chỉ vì sinh nữ nhi."

An Thụy rất hứng thú câu chuyện này. Bản thân câu chuyện không có ý nghĩa gì đặc biệt nhưng thông tin nó tiết lộ lại rất đáng chú ý. Vùng đất này đã từng có một "nước nhỏ" có hệ thống khoa cử từ sớm, thậm chí còn có cả nử tử tham gia khoa cử. Hơn nữa, những người chăm sóc hắn trong phòng này đều hiểu rất rõ về tình cảnh của Hầu phu nhân, mẫu thân hắn.

Xuân Đào cảm khái xong, dường như nghĩ tới gì đó, cười với hắn, hắn cũng ngay lập tức cười đáp lại.

“Có điều cô nương không cần tham gia khoa cử làm quan mới có thể được bệ hạ ban hôn, bệ hạ là di phu của cô nương.”

“Mệnh của cô nương thật tốt, là đích nữ Hầu phủ, là cháu gái hoàng đế. Cô nương lại sinh ra ngậm ngọc, trời giáng điềm lành, phúc khí cả đời này cũng dùng không hết.”

“Còn nữa, năm nay thiên tai tuyết rơi nặng, từ khi cô nương mới sinh, Hầu phủ đã liên tục phát cháo từ thiện bên ngoài, hành thiện tích đức cho cô nương. Cô nương chắc chắn sẽ thuận lợi lớn lên.”

An Thuỵ nghe xong cảm thấy bùi ngùi, ngoài việc tiếc thương cho những người dân gặp khó khăn vì thiên tai, hắn cũng cảm thấy may mắn về vận mệnh của mình. Thân thế hiện tại của hắn thật sự đỉnh rồi, chỉ đứng sau công chúa hoàng gia, thậm chí có thể còn tốt hơn công chúa vì không bị nhiều quy tắc ràng buộc.

Chậc chậc, chỉ tiếc lại trở thành bé gái, nếu không thì không phải chỉ cần chờ kế thừa tước vị sao?

Hắn lại nhớ đến miếng ngọc của mình.

Đó có thể là cơ hội để trở về nhà, cũng có thể là tiên duyên. Dù thế nào, sau này nhất định phải tìm cơ hội lấy lại, dù có phải ăn trộm cũng phải lấy lại. Nghĩ rằng món đồ này không có nhiều giá trị, ngoài việc mang cái mác là điềm lành ra thì cũng chỉ đóng bụi trong kho.

Vì vậy việc hắn đi đến cung điện để "lấy lại" đồ của mình cũng không phải chuyện to tát.

Rất nhanh, ý định trở thành tên trộm trong cung của hắn đã bị phá vỡ, vì miếng ngọc của hắn đã được trả lại, cùng với cái tên được hoàng đế ban cho: Linh Ngọc.

Phụ thân kiếp này của hắn họ "Hoa", vì vậy tên của hắn là:

"Hoa Linh Ngọc".

Hoá thân Linh Ngọc, ngược lại là một cái tên hay, họ tên hài hoà với nhau.

Nhưng trong thế giới của hắn, hắn là An Thuỵ, trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy và sau này cũng sẽ như vậy.

Linh Ngọc chẳng qua chỉ là hóa thân của hắn ở thế giới này mà thôi, là một vỏ bọc, một thân phận, không phải là căn nguyên của hắn.

Suy nghĩ vậy, hắn lại nắm chặt lấy linh ngọc đã mất lại tìm được. Hắn đã thử đủ mọi cách để xác nhận nhưng bản thân vẫn không thể dựa vào miếng ngọc này để xuyên không trở lại.

Nhưng miếng ngọc này vẫn rất bình thường, chỉ có bề mặt trắng muốt không tì vết, ngoài ra không có gì khác.

Hắn đã thử rất nhiều cách để tìm hiểu miếng ngọc này có tác dụng gì, chẳng hạn như cắn thử, cầm nó ngắm dưới ánh mặt trời và ánh trăng, đặt lên trán, đặt trước ngực, thậm chí còn lén cắn ngón tay chảy máu nhỏ lên đó... Nhưng vẫn không có tác dụng gì.

Hắn không cảm nhận được miếng ngọc này có bất kỳ chỗ nào đặc biệt, nên đành tạm dừng ý định này lại.

Vì còn quá nhỏ, mỗi ngày hắn dành rất nhiều thời gian để ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, thời gian tỉnh táo cực kỳ ngắn.

Trong cuộc sống hàng ngày, ngoài việc ăn và ngủ, hắn cũng thường suy nghĩ về một số câu hỏi, chẳng hạn như, hắn là ai? Hắn đến từ đâu? Sẽ đi về đâu?

Trước hết, hắn vẫn là An Thuỵ, còn "cô bé" chỉ là Linh Ngọc, hắn chỉ đang hóa thân thành Linh Ngọc để sống ở thế giới này mà thôi.

Thân phận "Linh Ngọc" của hắn ở kiếp này chính là bằng chứng quan trọng nhất cho thấy hắn vẫn còn tồn tại.

Để xác nhận mình vẫn là chính mình, mỗi khi có tinh lực, An Thuỵ sẽ ôn lại những ký ức của kiếp trước.

An Thuỵ biết ở kiếp trước khi hắn chào đời, cũng vào một ngày có trận tuyết lớn.

Tất nhiên mọi người sẽ liên tưởng đến câu "thuỵ tuyết triệu phong niên” (tuyết lành báo trước năm được mùa).

Vì thế hắn được đặt tên là "Thuỵ" (mang ý nghĩa may mắn).

Tuy nhiên hắn không có được bất kỳ sự may mắn nào từ cái tên này, chỉ là một người bình thường với vận may trung bình.

Ngoại trừ việc mấy đứa bạn xấu ở đại học hay gọi hắn là "Thụy đại gia" thì cái tên này cũng chẳng có gì đặc biệt, không tốt cũng không xấu.

An Thụy lúc này vẫn chưa biết trận tuyết bên ngoài đã rơi liên tục nhiều ngày, đã trở thành thiên tai, hoàn toàn khác với trận tuyết mang điềm lành trong kiếp trước của hắn.

Sinh ra ngậm ngọc, nhưng không phải mang đến điềm lành.

Trận thiên tai này càng lớn, hắn càng có khả năng bị coi là điềm xấu, mang lại tai ương.

"Sao ngươi lại ra ngoài? Còn cô nương ở bên trong thì sao?”

"Ta ra ngoài hít thở chút không khí, Xuân Đào ngươi vào thay ta một lát đi."

"Ta có thể thay ngươi nhưng lần sau phải gọi ta vào trước, không thể để một mình cô nương ở bên trong được!"

"Chỉ có ngươi có tâm sao? Chúng ta ngày đêm cẩn thận chăm sóc, cô nương đã sắp đầy tháng rồi, vị tam tiểu thư đích xuất của Hầu phủ chúng ta chắc chắc có thể sống sót qua được, chẳng lẽ còn không cho người ta thả lỏng chút?"

Xuân Đào lắc đầu, không để ý đến Xuân Hạnh, bước nhanh tới bên cạnh An Thuỵ. Nhìn An Thuỵ ngủ say, hơi thở đều đặn, nàng ta mới yên tâm.

Thấm thoát, An Thuỵ đã chào đời hơn hai mươi ngày, không gặp phải tai họa hay bệnh tật gì, mọi thứ đều thuận lợi. Trong phủ đã bắt đầu chuẩn bị cho tiệc đầy tháng.

Như thường lệ, người lớn bận rộn chẳng liên quan gì đến một đứa bé như hắn chứ?

Cho đến ngày tiệc đầy tháng, cả phủ đều bận rộn tiếp đãi khách khứa, An Thuỵ vẫn nằm yên bình trên chiếc giường nhỏ của mình. Trong phòng và ngoài sân vẫn là những người hầu hạ quen thuộc, mọi thứ đều bình lặng.

Cho đến khi người bên ngoài bắt đầu mang từng rương lễ vật vào trong viện của hắn.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng những người xung quanh bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Không chỉ vì tiền tài dễ làm lay động lòng người, mà còn bởi bọn họ thực sự có thể nhận được chút ban thưởng, vì việc chăm sóc một đứa trẻ khỏe mạnh, bình an qua ngày đầy tháng cũng được coi là công lao.

Rất nhanh, hắn được một nhũ mẫu bọc kín mít bế ra ngoài. Bước từng bước, họ đưa hắn ra ngoài đón ánh sáng ban ngày.

Mấy nhũ mẫu và tỳ nữ bao quanh, lo lắng sợ có chuyện gì xảy ra, cẩn thận dẫn đường dọc hành lang về phía cửa sau của đại sảnh.

Càng đến gần, tiếng ồn ào của khách khứa càng rõ ràng, An Thuỵ càng trở nên phấn khích.

Khi vào đến gian trong của đại sảnh, chỉ còn cách bên ngoài một bức tường nhưng đoàn người không đi tiếp nữa.

"Bây giờ đã đưa cô nương tới rồi sao? Hơi sớm chút, nhưng cũng không sao, mọi thứ để tắm rửa đã chuẩn bị xong, không đến mức vội vàng làm cô nương hoảng."