Quyển 1: Tường Cao Chốn Khuê Phòng Chương 2: Biến Số (2)Không biết đã ngủ bao lâu, đại khái là không lâu lắm, hắn cảm thấy đói bụng rồi.
Dường như người ẵm hắn nhận ra hắn đã tỉnh, không nói lời nào đã nhét một thứ mềm mại vào trong miệng hắn, hắn theo bản năng, dùng sức mυ"ŧ, hấp thu dinh dưỡng cho thân thể nhỏ gầy yếu ớt của mình.
Ăn một lúc lâu, cảm thấy no bụng, hắn mới đột nhiên tỉnh táo lại, cả người cảm thấy một cơn ớn lạnh, lập tức há miệng, lại không cẩn thận bị sặc.
“Ngươi đút sữa sao vậy? Sao còn để cho cô nương sặc!” Chỉ nghe một ma ma trung niên quát.
Nhũ mẫu cho bú sữa sợ hãi đến mức cả người run lên, luống cuống tay chân vỗ nhẹ lưng đứa bé.
An Thụy cũng bị tiếng quát này làm cho hoảng sợ, nhất thời không phát ra âm thanh.
“Hay là đổi Xuân Đào đút thử xem, có thể chỉ là vừa mới bắt đầu bú sữa, cô nương vẫn chưa quen.” Một ma ma trung niên khác dày dặn kinh nghiệm nói.
“Người lo chuyện này chọn như thế nào.” Ma ma kia nhỏ giọng châm chọc.
Trong phòng này hai nhũ mẫu hai ma ma, bên ngoài phòng mấy nha hoàn quét dọn làm công việc lặt vặt, đều an tĩnh lại, bầu không khí căng thẳng.
An Thụy nghe những lời này chỉ cảm thấy đau đầu, không nói nên lời, đây chính là nhà giàu có ở cổ đại sao?
Hơn nữa, hắn thật sự không muốn được cho bú sữa tiếp nữa, sữa bò, sữa dê, cho dù là canh gạo, đều được, chỉ đừng để người cho bú nữa!
Hắn y y nha nha la lên, bày tỏ sự bất mãn.
“Có phải tiểu rồi không...”
“Chắc chắn là ngươi lớn tiếng doạ cô nương sợ rồi...”
An Thụy quả thực phát điên, hoàn toàn không thể giao tiếp.
Cảm nhận được có người mở tã lót trên người ra, cởi bỏ quần áo, sờ xuống phía dưới, hắn hoảng sợ vô cùng, cả người đều đang giãy giụa kháng cự.
Gà bay chó sủa một hồi lâu, hắn lại không đủ sức lực nên đã ngủ thiết đi, khi tỉnh lại lần nữa đói bụng kêu ùng ục.
Rất nhanh lại có người nhét đồ ăn vào trong miệng hắn, lần này đầu óc hắn nhanh hơn cơ thể, hất đầu, từ chối!
Nhũ mẫu thấy hắn giãy giụa, vốn định vỗ về, lại thấy xung quanh không có ai, bà ta đảo mắt, vì thế mạnh mẽ đè đầu hắn lại, nhét vào trong miệng hắn.
“Chậc chậc chậc, tiểu thư Hầu phủ này đúng là quý giá, đến mức ngay cả sữa người cũng không chịu ăn, đáng thương con trai ta không có gì để ăn, ngươi còn ghét bỏ.”
An Thụy không có sức phản kháng. Thủ đoạn của bà vυ" này cũng không đến mức thô bạo, dù sao cũng là đối mặt với đứa trẻ được nuông chiều, nhưng vẫn làm cho người ta ấm ức.
Hương vị khác với Xuân Đào lần trước kia, chất lượng ngược lại gần như giống nhau, Hầu phủ thực sự đã đặc biệt lựa chọn.
Chọn vυ" em, chờ một chút, Hầu phủ, à, hoá ra sinh ra trong quý tộc, ngược lại được hời.
Lúc ăn, hắn dần trở nên ít phản kháng hơn.
Cho dù hắn nghĩ như thế nào, khó xử như thế nào, sự thật chính là, hiện tại hắn chỉ là một đứa bé, thật sự đói đến mức ngực dán vào lưng rồi, mọi suy nghĩ đều không có ý nghĩa.
Nhanh chóng ăn no, lại cảm thấy buồn tiểu, hắn nhất thời mặt trướng đến đỏ bừng, hoàn toàn không nhịn được.
Lần này thật sự không tránh được.
Nhưng mà bà vυ" em này đút sữa xong lập tức để hắn xuống, một tay đung đưa nhẹ nhàng cái nôi, ngâm nga điệu hát không biết tên, hoàn toàn không chú ý tới tình hình của hắn.
Rất nhanh, nướ© ŧıểυ trở nên lành lạnh, kí©h thí©ɧ làn da mềm mại của đứa trẻ khó chịu vô cùng, hắn rất muốn chịu đựng, dù sao tốt hơn đói bụng.
Nhưng mà...chịu không nổi, thật sự chịu không nổi!
Cuối cùng, An Thụy mở miệng với tâm trạng vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, "oe”, khóc lớn lên, khóc cực kỳ đau lòng, âm thanh rất lớn.
Tất cả những bối rối, khó chịu, sợ hãi, bối rối sau khi linh hồn du hành sang thế giới khác trở thành một bé gái đều được trút bỏ trong tiếng khóc này.
Nha thự Tư Thiên Giám, bên ngoài tuyết rơi, lửa than trong phòng cháy rực.
Giám Chính khom người báo cáo tình hình với thiên sư ngồi ở vị trí chủ vị.
Thiên sư này chính là đạo nhân Trường Sinh cứ lang thang loanh quanh ở cửa hoàng cung vài ngày trước, là thiên sư được hoàng triều Đại Ung sắc phong, cũng là thiên sư duy nhất của triều đình.
Vị đạo trưởng này đã sống hơn ba trăm tuổi, từ Thiên Nguyên thịnh thế tiền triều sống đến bây giờ, là một vị cao nhân đắc đạo chân chính.
Giám Chính của Tư Thiên Giám biết mình phải cẩn thận hầu hạ.
“Sinh ra ngậm ngọc...”
Đạo nhân Trường Sinh tay vuốt râu dài, nhíu chặt mày trầm ngâm.
Trong đêm hôm đó, ông ta vốn định xông vào Hầu phủ, nắm chắc cái gọi là thiên cơ biến số khống chế trong tay mình.
Nhưng suy cho cùng ông ta là thiên sư của Đại Ung, là nhờ sự giúp đỡ của hoàng triều mới có thể đi tới tình trạng hiện giờ, mà tu đạo giới cũng là dựa vào sự giúp đỡ của triều đình mới có thể ở cái thời đại khô kiệt linh khí này kéo dài hơi tàn.
Ông ta có trách nhiệm với Đại Ung, cũng có trách nhiệm tu đạo giới.
Bởi vậy ngày hôm sau trở lại trong hoàng cung, ông ta lập tức phái giám chính của Tư Thiên Giám báo cáo chuyện này với hoàng đế.
Trong một hai canh giờ, hoàng đế đã phái giám chính báo cáo tình hình của Khúc Dương Hầu phủ:
Khúc Dương hầu phu nhân, sinh được một bé gái, bé gái đó sinh ra ngậm ngọc, kỳ dị vô cùng, nhưng trừ lần đó ra, cũng không có ai nhìn thấy dị tượng đặc biệt nào cả.
Ông ta cũng không phải không tin biến số này sẽ rơi vào trên người một bé gái, một mệnh phụ linh cơ, người có đại cơ duyên đại khí vận cũng là một nữ tử.
Đó là di mẫu của bé gái mới sinh này, cũng là đệ tử của ông ta, chính là hoàng hậu của đương kim bệ hạ.
Cũng chính vì thành hoàng hậu, sinh hạ Thái tử, nàng mới hoàn toàn chặt đứt cơ duyên tu luyện, lại bởi vì sinh con mà chết trẻ.
Nàng là đệ tử đoản mệnh duy nhất của vị đạo nhân Trường Sinh này.