Quyển 1 - Chương 1: Biến số (1)

Quyển 1: Tường Cao Chốn Khuê Phòng



Chương 1: Biến Số (1)

Hoàng triều Đại Ung.

Trên đại đạo cửa chính hoàng thành, một đạo nhân trung niên mặc áo bào xám mang cốt cách tiên gia đang từ từ đi tới, đệ tử trẻ tuổi cao lớn vạm vỡ đi theo bên cạnh.

"Sư phụ, hoàng cung đã đóng cửa từ sớm rồi, chúng ta ở chỗ này chuồn đi... Cho dù người là thiên sư, thủ vệ cửa cung cũng sẽ không bỏ tiễn xuống!" Đệ tử thật sự nhịn không được mở miệng nhắc nhở, đồng thời nhìn về phía hàn quang thoắt ẩn thoắt hiện trên tường cung, rất chói mắt.

“Haizzz..” Đạo trưởng thở dài một tiếng: "Dù sao cũng là thiên cơ, chung quy khó có thể nhìn thấy...”

“Không nhìn thấy có phải không phải ở đây không?”

“Gỗ mục!”

Đạo trưởng này đạo hiệu Trường Sinh, chính là thiên sư của hoàng triều Đại Ung.

Ông ta thấy tạm thời không thể tìm được, cứ tiếp tục đứng yên, nhắm mắt bấm ngón tay tính toán cái gì đó.

Không biết qua bao lâu, ông ta đột nhiên mở mắt, nhìn về phía nơi ở của đám quan liêu, vương công quý tộc trong thành bên ngoài hoàng cung, rồi từ từ đi về hướng đó.

Không thể sai được, lần này trước khi xuất quan ông ta đã cảm ứng được rồi, từng thôi diễn lặp đi lặp lại trước khi đến kinh thành.

Chính là mấy ngày hôm nay, chính là phụ cận hoàng thành, biến số lớn nhất của mấy trăm năm thậm chí hơn ngàn năm qua.

“Tuyết! Sư phụ, tuyết rơi rồi!”

Đạo nhân Trường Sinh bất động, kiên định đi về phía trước, những bông tuyết rơi trên đạo bào, rất nhanh tan chảy từng bông một, bông tuyết trước tan ra, bông khác lại rơi.

Đường chân trời ở phía xa xa buông xuống, mơ mơ màng màng, dần dần phủ lên một lớp trắng xoá.

Bước chân hai người không ngừng, càng đi càng xa, biến mất ở trong tuyết.

Khi hai người đi xa, thị vệ hoàng cung đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, nón giáp sắt trên đỉnh đầu đã tích tụ một lớp tuyết.

Đạo nhân Trường Sinh tìm một đường thiên cơ trong linh giác, liên tục bước tới, gần rồi, gần rồi...

Cuối cùng ông ta đứng trước cửa một hộ gia đình.

Cửa lớn đóng chặt, bức hoành trên cửa viết "Khúc Dương Hầu phủ".

Đồ đệ thấy vậy há to miệng: "Sư phụ, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?”

Hầu phu nhân của Khúc Dương hầu phủ này, chính là muội muội của Tân Di sư tỷ đã qua đời của hắn ta, hiện tại đã mang thai mười tháng, sắp lâm bồn.

"Chính là nơi này không thể nghi ngờ." Đạo nhân Trường Sinh cũng rất bất ngờ, nhưng ông ta không nói thêm gì, mà lẳng lặng đứng ở chỗ này, nhìn tử khí dần dần hiện ra trong bầu trời phía trên Hầu phủ, tâm trạng cũng dần dần không bình tĩnh.

“Sư phụ, sao con không nhìn thấy gì cả?”

“Câm miệng!”

Cuối cùng một luồng tử khí khổng lồ phía trên Hầu phủ dần dần hội tụ, hình thành một vòng ánh sáng tím chói mắt, trong nháy mắt rơi xuống đất!

….

An Thụy rất không may mắn, thất nghiệp ở tuổi ba mươi.

Đối với chuyện này, thân là một người làm thuê phất phơ phất phưởng ở thành phố lớn, hắn cảm giác hình như không có gì đáng nói, kiểu chuyện này rất bình thường.

Sau đó thì sao, vẫn rất bình thường, chính là xuyên qua rồi, mơ mơ hồ hồ, chuyện cụ thể trước khi xuyên qua, hầu như hắn không có chút ký ức gì.

Hắn thậm chí không biết mình rốt cuộc là xuyên vào trong cơ thể của một người khác, hay là thông qua luân hồi chuyển thế gì đó để đến thế giới này.

Khi hắn có ý thức lần nữa, cả người cuộn tròn trong một lối đi nhỏ hẹp, bị đẩy mạnh về phía lối ra.

Ngay sau đó, một tiếng khóc nỉ non dễ nghe tuyên bố sự xuất hiện của một sinh mệnh mới.

“Oe” (oe, phi phi, cái gì cứng cứng ở trong miệng vậy)

"Oe, oe, oe" (vừa rồi là cái gì?)

"Oe, oe, oe, oe, oe, oe.” (Tôi đang ở đâu? Làm gì vậy? Tại sao tôi ở đây)

“Chúc mừng Hầu gia, chúc mừng phu nhân, là một vị thiên kim.”

“Là ngọc!”

“Mau nhìn đi, trong miệng cô nương ngậm một miếng ngọc!”

Tiếng khóc ngừng lại, khuôn mặt xấu xí của đứa bé mới sinh lộ ra vẻ hoang mang.

Đó là ngọc?

Tại sao mình lại ngậm một miếng ngọc?

Không đúng, thiên kim? Cô nương?

An Thụy cố gắng vặn vẹo thân thể, cảm nhận được mỗi một tấc xương cốt, cơ bắp, làn da trên dưới cả người, hình như...

“Ô oe oe oe.”

Đứa bé lại khóc nức nở, lần này dường như khóc rất đau lòng.

“Là điềm lành! Hầu gia! Phu nhân! Là điềm lành!”

Xung quanh không ngừng truyền đến lời chúc mừng "chúc mừng lão gia" "chúc mừng phu nhân", không biết miếng chân thành nào không, nhưng lại rất ồn ào huyên náo.

“Sinh ra ngậm ngọc! Là điềm lành! Phu nhân!”

Chỉ có một người ồn ào nhất vẫn luôn la hét trong phòng sinh, dường như sợ người ta không biết.

Mọi người vây xem nhao nhao thán phục, chúc mừng, sau đó đều tự rời đi, hạ nhân lĩnh tiền thưởng cũng ai bận việc nấy, rất nhanh lại trở nên yên tĩnh.

“Ô oe...”

An Thụy giãy giụa, cảm giác khó chịu, nhưng không biết nói gì, cũng không nói được gì.

“A, a, a, không khóc không khóc, Hầu gia nhìn kìa, muốn cười, muốn cười.”

Hắn lại miễn cưỡng mở to mắt, nhìn thấy một bà vυ" trung niên cười với hắn.

Hắn vẫn nhìn không được rõ lắm, nhưng có thể cảm nhận được nụ cười kia chỉ có số ruột, không có bất kỳ vui sướиɠ nào.

An Thụy ầm ĩ một lát, đã không còn sức lực, nằm trong lòng vυ" già khôi phục sức lực.

Lúc này, hắn nghe thấy một giọng nói suy yếu nói: "Chỉ là một nữ nhi, thϊếp xin lỗi lão gia..."

“Nữ nhi cũng tốt, trong nhà cũng không phải không có nam đinh, nàng đừng suy nghĩ nhiều.” Một giọng nam trầm ổn đáp lại, không có quá nhiều tình cảm.

Dừng lại một lát, giọng nữ kia đáp lại: "Đặt tên cho Tam cô nương trong phủ đi.”

“Nếu sinh ra đã ngậm ngọc, tất nhiên nên gọi là Ngọc Nhi.”

Giọng nữ kia dường như có hơi bất mãn nhưng lại yếu ớt:

“Có hơi đơn giản, nhưng mà nhũ danh Ngọc Nhi cũng được.”

Giọng nam hơi chần chừ, vẫn nói:

“Dù sao sinh ra ngậm ngọc là điềm lành, vẫn nên bẩm báo bệ hạ, xin bệ hạ ban tên.”

Nói xong, hắn lấy miếng ngọc đã được lau sạch bằng lụa rồi để lại vào trong tã lót của An Thụy.

An Thụy theo bản năng lấy tay bắt lấy ngọc, nhưng đã buồn ngủ rồi, trong ý thức chỉ hiện lên một ý niệm cuối cùng:

Ta hình như thật sự sinh ra đã ngậm ngọc, điềm lành này dĩ nhiên không phải giả.