- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Vận Đào Hoa
- Chương 46
Vận Đào Hoa
Chương 46
Ở nhà làm dân thất nghiệp một tuần lễ, vào giữa tháng sau Nguyễn Lâm chính thức đến công ty của Lục Trác nhận việc.
Cậu là một người mới nên cái gì cũng phải học, nhưng nhờ có Lục Trác bảo lãnh, nên lần đầu tiên nhận được đãi ngộ đặc biệt, sư phụ dẫn dắt tận tâm tận lực, không phải lo bị quát mắng lúc học việc như những công việc khác.
Nguyễn Lâm thông minh, học một hiểu mười, chỉ là trên người vẫn duy trì trạng thái đề phòng với người lạ, vì thế đi làm ngày thứ ba đã bị Lục Trác gọi tới văn phòng.
Nguyễn Lâm chẳng sợ vị lãnh đạo này đâu, nếu không phải vì biết đối phương đã có gia đình rồi, thì cậu đã cho người ta vào danh sách phòng bị từ đời nào rồi đó chứ.
Nguyễn Lâm nhấp môi ngồi ở trên sô pha trong văn phòng của Lục Trác, ánh mắt quật cường, lạnh lùng hỏi: “Lục tổng tìm tôi có việc à?”
Loại trẻ trâu thế này còn quá non với Lục Trác, y liếc mắt một cái là có thể biết ngay tên tiểu tử Nguyễn Lâm này đang suy nghĩ cái gì.
Lục Trác gõ gõ cái bàn, cười: “Nghe nói cậu biết đánh nhau đúng không?”
Lời vô thưởng vô phạt làm Nguyễn Lâm kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lục Trác, không biết Lục Trác có ý gì.
Lục Trác vén tay áo sơ mi, lộ ra đường gân tay rất đẹp, nói tiếp: “Biết đánh nhau thì sao, hồi xưa chẳng có tên lưu manh nào dám đυ.ng vào tôi, đều là do tôi đánh bọn chúng hết, nhưng lúc ấy tôi nghèo không xu dính túi, cho nên dù đầu có cứng đến mấy cũng không nói lên tôi có bản lĩnh.”
Y chỉ chỉ chính đầu mình, nói: “Nơi này quan trọng hơn.”
Sắc mặt Nguyễn Lâm dần khó coi, chắc là Lục tổng đang quanh co lòng vòng mắng mình đây mà.
Lông tơ toàn thân dựng đứng, dáng vẻ rất cẩn thận, nhưng không phục: “Tôi có đầu óc.”
Quá non, Lục Trác buồn cười trong lòng, nhìn Nguyễn Lâm có cảm giác như là bản thân mình ngày xưa, đanh mặt tiếp tục nói: “Có đầu óc thì phải biết khiêm tốn khi đối diện với lãnh đạo.”
Nguyễn Lâm cắn chặt răng, quả thực giây tiếp theo là muốn phủi tay không làm nữa.
Người này đang ra đòn phủ đầu mình đó à! Mất công viện trưởng Lục nhà mình ra sức nói tốt cho người ta, bây giờ là quan báo tư thù đây nè, bởi vì lần trước gặp mặt ở Lục Tịch văn phòng không thoải mái cho nên muốn gây khó dễ với mình chứ gì.
Chính là nghĩ tới Lục Tịch, nên Nguyễn Lâm không dám tùy tiện nổi giận.
Đánh nhau với Lục tổng là chuyện nhỏ, trở về nhà đối diện với cơn giận của viện trưởng Lục mới là chuyện lớn.
Nguyễn Lâm nghẹn cơn giận, giống như con sói bị kẹp đầu không còn chỗ trốn, chịu đựng nói: “Lục tổng, ngài có cái gì phân phó? “
Lục Trác thiếu chút nữa cười ra tiếng, đại khái có thể lý giải vì sao viện trưởng Lục lại tán thưởng đứa nhỏ chưa thành thục này rồi.
Y dùng bút máy gõ gõ bàn làm việc, hỏi: “Đã có đầu óc, vậy có chịu khổ được không? Đi xuống công trình mài giũa hai năm, rồi quay về làm trợ lý cho tôi, có làm hay không?”
Nguyễn Lâm đặt nặng ý thức bảo vệ, nhưng không phải không phân biệt được tốt hay xấu, lập tức hiểu ra ý của Lục Trác, cậu không có bằng cấp cũng không có kinh nghiệm, muốn đột phá trưởng thành, thì phải học thực hành mấy năm mới là biện pháp tích lũy kinh nghiệm tốt nhất, cho nên không chút do dự nói: “Làm!”
Lục Trác nói tiếp: “Đừng đáp ứng ngay như vậy, thật sự rất khổ đó, mùa đông lạnh chết cứng, mùa hè nóng muốn lột da, ăn cơm công tác đều ở cùng công nhân, tối không biết mấy giờ về nhà, cả người đầy mồ hôi. Hơn nữa sẽ có rất nhiều tình huống ngoài dự kiến, đều phải do cậu tùy cơ ứng biến, cậu xác định mình chịu đựng được thì đồng ý, coi như tôi không ép buộc cậu.”
Lời nói cuối cùng này thành công gợi lại địch ý trong lòng cậu, Nguyễn Lâm nghe ra, quật cường nói: “Đừng có khinh thường tôi!”
Lục Trác rốt cuộc cũng bật cười: “Vậy thì được, tôi sẽ sắp xếp cho.”
Vì thế nhận chức chưa đến một tuần, nhân viên văn phòng bị sai đến công trình làm chân chạy vặt.
Chuyện này Nguyễn Lâm không nói cho Lục Tịch nghe, sợ Lục Tịch đau lòng.
Cậu mơ hồ cảm thấy vị Lục tổng này vô cùng tán thưởng mình, còn nghĩ là những người họ Lục đều là quý nhân của mình.
Lục Tịch cho mình một mái ấm, còn Lục Trác lại giúp mình có một sự nghiệp.
Vì thế lúc xem phim sầu ly bi đát, cậu nhìn Lục Y Bình còn cảm thấy thân thiết vài phần.
(phim Dòng sông ly biệt của Quỳnh Dao)
Nguyễn Lâm học tập rất nghiêm túc, nhưng cậu vừa tiếp xúc với loại công việc này nên cái gì cũng phải học lại từ đầu, mỗi ngày đều mệt quá sức, buổi tối tắm xong lên giường nằm, ôm Lục Tịch vào lòng là ngủ ngay, thành thành thật thật an an phận phận, làm cho Lục Tịch ngạc nhiên không thôi.
Nhưng mà một buổi nọ cậu vất vả làm xong công việc, muốn tan làm về nhà sớm, vui mừng phải làm một bàn đầy món ăn ngon cho Lục Tịch, hân hoan thay quần áo để tan tầm, vừa ra khỏi cửa công trình thì đổi ngay sắc mặt.
Mấy tên khốn quấy rối tìиɧ ɖu͙© từng bị cậu đánh một trận đã tìm tới cửa.
Mở miệng vẫn là mấy câu nói bậy bạ, cười đê tiện với Nguyễn Lâm: “Ơ hay, lại đi tìm chỗ nhiều trai để làm việc à? Bên trong có người biết đi cửa sau như mày à, tụi bây có vô nhà vệ sinh để cắm ** không đấy?”
Hồi trước, lúc Nguyễn Lâm còn làm công ở tiệm cơm thì cậu sẽ kéo cổ áo mấy tên này ra ngoài để đánh một trận ngay.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, Nguyễn Lâm nghĩ tới Lục Tịch, nắm chặt nắm tay rồi lại thả lỏng, cảm giác vô lực muốn thoát ly khỏi bọn cặn bã này bao lấy cậu.
Cậu nghĩ Lục Trác nói đúng, đầu cứng thì đã là gì, cậu không có đầu óc mới đi đối đầu với đám đê tiện này.
Cậu nhếch khóe môi đông lạnh, hắng giọng nói: “Cút đi, bằng không tao kêu bảo vệ.”
Đám đó cười to, trong đó có một tên lắp răng cửa bằng vàng, nói: “Gọi bảo vệ á? Ha ha ha ha ha nó nói gọi bảo vệ kìa! Thằng nhóc mày đánh đấm giỏi lắm mà? Hay là đánh hết nổi rồi? Gọi bảo vệ cái gì chứ, sợ hư thận phải không ha ha ha ha.”
Nguyễn Lâm nghiến răng, đã có công nhân nhìn thấy thì thầm chỉ trỏ rồi, Nguyễn Lâm quật cường, tức giận đến đôi mắt đều đỏ cả lên.
Mấy tên này ghê tởm lắm, không đơn giản chỉ là quấy rồi tìиɧ ɖu͙© như cậu đã giải thích với Lục Tịch đâu, bọn chúng đã lôi cậu vào nhà vệ sinh trong tiệm net, thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi……
Nếu không thì sao mà cậu đã nổi giận đánh nhau với bọn chúng sau khi nghe được chúng nó muốn quấy rối hai cô gái kia, đánh tàn nhẫn đến mức người của quán bar không dám để cậu lại làm việc nữa.
Mà bây giờ cậu đã có Lục Tịch, quá khứ của cậu đã bị di dời và dỡ bỏ mất rồi, hiện giờ mỗi ngày cậu đều sống trong hạnh phúc đó thôi.
Nguyễn Lâm cắn răng, cúi đầu xông ra ngoài.
Cậu chưa bao giờ sợ những người này, có điều cậu không thể đánh nhau nữa.
Cậu từ bỏ phương thức tự vệ trong mấy năm nay của mình, cúi đầu chạy về phía trước, vì chạy quá nhanh mà hô hấp nặng nề hơn rất nhiều, khí lạnh mùa đông tràn vào phổi, đông cứng cả phế quản.
Cậu nghĩ mình chạy nhanh quá nên sinh ra ảo giác mất rồi, sao lại nghe được giọng nói từ Lục Tịch vào lúc này chứ?
Mấy ngày nay Nguyễn Lâm mệt quá sức, Lục Tịch săn sóc cậu vừa mới nhận chức, nghĩ hôm nay tan tầm đi đón cậu, thuận tiện gặp Lục Trác, hỏi người nhà của Lục Trác sao rồi, thuận tiện hỏi luôn chuyện công việc của Nguyễn Lâm.
Kết quả Lục Trác vô cùng thản nhiên nói với hắn rằng mình đã ném bạn trai nhỏ của hắn ra công trình thực tập rồi.
Lục Tịch biết Lục tổng đi lên từ con số 0, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết hẳn là nên cảm ơn Lục Trác đã cẩn thận bồi dưỡng Nguyễn Lâm hay là nên đau lòng Nguyễn Lâm vất vả công tác, đành phải khách khí hàn huyên hai câu rồi lại tới công trường đón Nguyễn Lâm.
Nhưng mà còn chưa tới nơi đã thấy Nguyễn Lâm chạy ra ngoài như con ngựa bị đứt dây cương vậy.
Lục Tịch lái xe, nhấn kèn xe vài cái cũng không thấy Nguyễn Lâm quay đầu lại, chỉ phải hạ cửa sổ xuống dò đầu ra ngoài, bị đông lạnh đến giật mình, gọi to người đang chạy: “Nguyễn Nguyễn!”
Hô vài câu Nguyễn Lâm đều như là không nghe thấy, vẫn luôn cúi đầu chạy điên cuồng, Lục Tịch cảm thấy không quá thích hợp, vội vàng lái xe vượt qua Nguyễn Lâm, sau đó xuống xe cản người đang chạy tới: “Nguyễn Nguyễn! Em chạy đi đâu?!”
Nguyễn Lâm chạy trốn một thân khí lạnh, bị Lục Tịch ôm vào trong lòng, phản xạ có điều kiện mà giãy giụa một chút, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Lục Tịch mới hoàn hồn, vừa nhấc đầu thấy gương mặt đầy quan tâm của Lục Tịch, cái mũi đau xót thiếu chút nữa bật khóc: “Bà xã……”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Vận Đào Hoa
- Chương 46