Hội thảo diễn ra trong ba ngày.
—— Viện trưởng Lục tuy không tiền đồ bỏ chạy, nhưng hoàn toàn là “Có mưu tính”.
Để giải quyết chuyện với Nguyễn Lâm thì dùng thời gian của ba ngày là đủ, hơn nữa trong ba ngày này, mức độ tức giận của Nguyễn Lâm hẳn là sẽ được giảm xuống trong phạm vi chịu đựng của cậu.
Có điều là hắn không nghĩ tới cách phản ứng của Nguyễn Lâm lại khác xa dự tính của hắn một trời một vực.
Trong ba ngày này, di động hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ một lần Sở Chấp nhắn tin qua WeChat hỏi chuyện khám sức khỏe cho ba mẹ mình ra, thì mấy cái còn lại toàn liên quan đến bệnh nhân, không có tin nhắn nào từ người đấy.
Cảnh tượng bạn nhỏ làm ầm ĩ long trời lở đất không hề xảy ra.
Cũng như điện thoại không hề có một cuộc gọi nhỡ hay liên hoàn call nào từ bạn nhỏ ấy cả.
Nguyễn Lâm bình chân như vại, còn hắn thì lại luống cuống.
Nguyễn Lâm là người thích cầm tay nắm chân để nói chuyện, móng vuốt dù không sắc bén nhưng vẫn bảo vệ được bản thân không bị thương, giống như không hề biết khϊếp đảm, cũng không biết sợ hãi vậy.
Lục Tịch nghĩ đến đây liền nổi giận: Đồ con nít ranh, chịu thua có chớt ai đâu!
Xả xong rồi, lại bắt đầu không khống chế được những suy nghĩ trong đầu.
Nhóc con đấy đánh nhau với ai mà phải vào bệnh viện vậy ta?
Mình bỏ chạy thế này hẳn là cậu nhóc sẽ không vui đâu ha, cậu ta vốn dĩ nhìn ai cũng ngứa mắt mà, lúc không vui có đánh bậy đánh bạ không đây?
Rãnh rỗi thì phải kiếm chuyện để làm, nếu không nhất định sẽ lâm vào một cái vòng lẩn quẩn: Càng nghĩ càng cảm thấy cái giả thiết này càng hợp lý, càng cảm thấy hợp tình hợp lý thì càng sợ hãi, càng sợ hãi thì sẽ càng không nhịn được suy nghĩ viển vong, một vòng tuần hoàn có thể làm bản thân phát điên.
Lục Tịch bắt đầu thường xuyên mở di động, còn luôn không tự chủ được đổi mới trang nhà của Nguyễn Lâm, muốn mượn cái này để xác nhận rằng Nguyễn Lâm vẫn bình bình an an.
Nhưng mà tường nhà Nguyễn Lâm có thể nói là vô cùng vô cùng sạch sẽ, lần nào đổi mới cũng ra đoạn quảng cáo từ năm tháng trước, đoán là bị ông chủ bắt đăng.
Lục Tịch nhấn âm thanh đến mức cao nhất, lang thang không có mục tiêu mà tắt máy, chưa đến hai phút thì lại giải khóa màn hình, cứ lặp đi lặp lại, lo âu đến mức đầu mọc thêm vài cọng tóc bạc.
Hắn tự nhiên biến mất ba ngày, bỗng nhớ lại mấy câu nói đầy quan tâm từ Nguyễn Lâm, lại nhớ tới câu ngạn ngữ từ thời xưa.
“Theo tình tình chạy, chạy tình tình theo”, người ta theo đuổi anh mà anh lạnh lùng, lúc người ta không để ý tới anh, thì anh lại đi trêu chọc, đùa bỡn tình cảm của người ta.
Lục Tịch sầu muốn chớt.
Ba ngày trước còn cảm thấy thông minh tuyệt đỉnh lúc này Lục Tịch mới nghĩ đây là biện pháp chỉ có đứa thiểu năng mới dám làm.
Lục • nhọc lòng cố sức • thiểu năng trí tuệ • Tịch, đau khổ sửa chuyến bay trở về vào ngày kia thành giữa trưa ngày mai, hoàn toàn hủy bỏ kế hoạch đi thăm giáo sư đã hướng dẫn mình, tính toán ngay sau khi nghi thức bế mạc kết thúc là bỏ của chạy lấy người ngay.
Lúc máy bay hạ cánh là vừa lúc Sở Chấp có công việc gần đấy, thế là tiện đường đi đón Lục Tịch luôn.
Thời gian này là giờ cao điểm, xe Sở Chấp bãi đổ xe sân bay vòng ra đường lớn mất hơn nửa giờ, nhìn thời gian thấy sắp 5 giờ chiều rồi, Sở Chấp hỏi hắn: “Đi ăn một bữa rồi chở cậu về được không?”
Lục Tịch nào còn tâm trạng để ăn cơm: “Không đi đâu, cậu chở tôi về nhà lấy xe rồi còn tranh thủ tới bệnh viện nữa.”
Viện trưởng Lục yêu nghề kính nghiệp, không ít lần chạy tới bệnh viện dù đã nửa đêm, Sở Chấp cũng không nghĩ gì nhiều, đánh tay lái chạy về nhà Lục Tịch.
Kết quả lúc sắp tới nhà Lục Tịch, nhìn từ xa thấy có một người đang ngồi xổm trước cửa.
Phản ứng đầu tiên của Lục Tịch khi thấy Nguyễn Lâm là nhẹ nhàng thở ra —— vẫn còn tốt, bạn nhỏ ngoại trừ cánh tay bị thương, thì không còn vết thương hay bệnh tật gì nữa hết, có điều sắc mặt không được tốt, hẳn là bị mình chọc giận rồi.
Sau đó, hắn ra sức cổ vũ bản thân —— mình về gấp là muốn xác nhận Nguyễn Lâm không xảy ra chuyện gì, cũng như đã làm tốt tâm lý ngả bài với cậu ta.
Đâu còn biện pháp nào nữa đâu, chạy trốn nữa thì hèn nhát quá đó.
Chuyện tới trước mắt, Lục Tịch chỉ có thể căng da đầu xuống xe.
Nguyễn Lâm ngồi xổm bên cạnh giàn hoa trước cửa nhà, buồn bã ỉu xìu, nghe thấy động tĩnh mới ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt u sầu lập tức có ánh sáng, cười về phía Lục Tịch: “Anh về rồi à?”
Đến gần, Lục Tịch thấy ngay quầng thâm quanh mắt Nguyễn Lâm.
Vừa nhìn là biết không nghỉ ngơi tốt, quầng mắt tím đen không có tinh thần, chỉ có đôi mắt là sáng rỡ.
Áy náy trong lòng đã nhảy theo điệu Tango, hắn nắm chặt nắm tay, đứng thẳng người cách Nguyễn Lâm hai ba bước, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Tóc Nguyễn Lâm bị gió thổi lung tung rối loạn, đi tới phía trước một bước, có hơi ủ rũ: “Chờ anh về.”
Sở Chấp chỉ gặp Nguyễn Lâm có một lần, không quá quen thuộc, chờ đến khi Nguyễn Lâm đứng lên mới nhận ra đây là chàng trai mà mình đã gặp ở văn phòng Lục Tịch ngày đó.
Hình như đây là đóa hoa đào mới nở của bạn nối khố thì phải, hơn nữa là một đóa hoa to, bự đó chứ.
Sở Chấp vô cùng hiểu chuyện tính quay đầu xe chạy đi, vừa quay đầu thì thấy tập hồ sơ Lục Tịch để quên ở trên ghế phụ.
Ấy dà, nghiêm cẩn tinh tế viện trưởng Lục gấp đến độ đánh rơi hồ sơ ở trên xe mình luôn ha, đến ngón chân của hắn còn tin hai người này có quan hệ gì gì đó.
Hắn nhấn kèn, sau đó quay cửa kính xe xuống nói với Lục Tịch: “Lucy, để quên hồ sơ trên xe này.”
Nguyễn Lâm lập tức nhíu mày.
Người này vì sao lại ở đây?!
Khẩu khí tràn ngập ngờ vực, hỏi: “Mấy ngày nay anh ở bên cạnh anh ta hả?”
Bình giấm chua lại vỡ.
Lục Tịch liếc mắt nhìn Sở Chấp một cái, lên tiếng trước, sau đó quay đầu nói với Nguyễn Lâm: “Không có, cậu ta thuận đường làm việc gần sân bay nên chở tôi về, tôi đi lấy văn kiện đây.”
Nguyễn Lâm túm chặt cánh tay hắn.
Lực đạo vô cùng mạnh mẽ, nói là kéo thì đúng hơn, Lục Tịch mới vừa bước ra, còn chưa đứng vững, thiếu chút nữa là ngã vào lòng ngực của đối phương rồi.
Lục Tịch lảo đảo ổn định bản thân, nói: “Tôi đi lấy văn kiện!”
Nguyễn Lâm bắt lấy hắn không chịu buông tay, giằng co một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Em đi lấy.”
Ok fine, ai lấy mà chẳng giống nhau, dù sao hai người bọn họ lôi lôi kéo kéo đã nửa ngày, Sở Chấp tinh ranh chắc đã đoán ra chuyện gì rồi.
Lục Tịch mệt tâm nói: “Cậu muốn thì đi lấy đi, kéo tôi làm gì.”
Nguyễn Lâm lúc này mới buông tay ra, nổi giận đùng đùng đi qua đó lấy văn kiện, không thèm nhìn Sở Chấp một cái nào, dùng hành động thực tế chứng minh chủ quyền của mình.
Cơ mà người ta vốn dĩ rất thân với Lục Tịch đó nha.
Tưởng tượng ba ngày qua, Lục Tịch có thể ở bên cạnh người đàn ông đó, làm Nguyễn Lâm cảm thấy ngọn lửa trong lòng bắt đầu bùng cháy.
Cậu không quay đầu lại mà đi trở về bên cạnh Lục Tịch, dữ dằn túm chặt cánh tay Lục Tịch, hung tợn nói: “Chúng ta về nhà!”
…… Về nhà cái gì?!
Nhưng bạn nhỏ rõ ràng đang lên cơn ghen tuông, Lục Tịch lý trí lựa chọn vuốt lông người ta, vì thế cũng không sửa câu nói đó, dùng vân tay mở cửa, vừa bị Nguyễn Lâm túm đến lảo đảo đi vào trong vừa giải thích nói: “Nguyễn Lâm, tôi không có làm gì với Sở Chấp hết đó, cậu đừng có suy nghĩ linh tinh……”
Còn chưa dứt lời thì đã bị Nguyễn Lâm ấn vào vách tường.
Văn kiện kia phảng phất là bằng chứng giữa Lục Tịch và Sở Chấp, Nguyễn Lâm dùng sức nắm chặt nó, đôi mắt vốn đã hồng hồng nay càng đỏ như máu.
Cánh tay băng bó không biết đã được tháo đi từ khi nào, hiện giờ cậu dùng một bàn tay ấn lên bả vai Lục Tịch một bàn tay nắm cánh tay hắn, cứ như ôm cả người Lục Tịch vào lòng mình vậy.
Mọi thứ phát sinh quá nhanh, Lục Tịch vừa mới mở cửa đã bị ôm lấy, tất cả tư thế đều quá nguy hiểm, Lục Tịch thậm chí có thể cảm nhận được làn da ấm nóng từ Nguyễn Lâm nữa.
Lục Tịch luống cuống, hắn nhìn gương mặt vừa phẫn nộ vừa tủi thân của Nguyễn Lâm, miễn cưỡng bình tĩnh nói: “Nguyễn Lâm, cậu nghe lời, không cần hồ…… A!”
Nụ hôn này vốn không được xem là một nụ hôn chân chính, Nguyễn Lâm không hề có kết cấu mà dán môi vào, đầu lưỡi tiến thẳng vào bên trong hàm răng, vừa không lưu luyến vừa không nhu tình, Lục Tịch không chịu há miệng thì Nguyễn Lâm nút cánh môi của hắn, lặp đi lặp lại một động tác.
Cậu như một con thú bị vây hãm, dùng hết sức để giãy dụa, hàm răng của Lục Tịch là l*иg sắt, mà cậu muốn vượt qua trạm kiểm soát này để chứng minh Lục Tịch là của mình.
Không muốn lý trí, không muốn liêm sỉ, cũng không muốn nghe lời.
Cậu chỉ muốn Lục Tịch mà thôi.
Muốn Lục Tịch ở trong lòng ngực cậu, bị cậu ôm chặt hôn môi, mà không phải ngồi ở trên xe của người nào khác, cũng không cần phải để ý đến người xung quanh.
Viện trưởng Lục không thể không cần cậu.
Lục Tịch bị Nguyễn Lâm hôn lấy có hơi ngốc, đến mức tay chân tê dại.
Nguyễn Lâm đang hôn mình à?!
Nguyễn Lâm dám hôn mình á?!
Ai dạy cậu ta hôn vậy trời!
Thiếu chút nữa thì hắn quên mất, đây vốn dĩ là một con sói con, mặc dù ở trước mặt mình thì vô cùng ngoan hiền, nhưng bản chất vẫn là một con sói con hoang dã.
Chừng một phút sau, Lục Tịch mới tìm được lý trí trong đống suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, đột nhiên đẩy Nguyễn Lâm ra, quên mất cánh tay vừa bị thương của cậu, đẩy một cái làm Nguyễn Lâm lảo đảo, bị chọc giận không thèm lựa lời nữa: “Nguyễn Lâm! Thằng nhóc hỗn hào này!”