Chương 19: Đông Nguyệt Lâu

Kỳ Tịch Nhan chạy mất hút,sau đó liền đi vào một tiệm thuốc gần đó,nhìn một chút xung quanh, xác định không ai chú ý tới nàng , nàng mới dám đi lấy một hộp thuốc tránh thai.

Lúc thanh toán, nhân viên cửa hàng đưa ánh mắt kỳ quái nhìn qua Kỳ Tịch Nhan, giống như dò xem xét xem nàng có dùng loại thuốc đó không.

Còn trẻ như vậy. . .

Sau đó, nhân viên cửa hàng lắc đầu, nói :

- "Còn trẻ như vậy đã dùng đến thứ này , đúng là... haiz"

Nghe được câu này, Kỳ Tịch Nhan đỏ mặt lại ủy khuất đưa tiền rồi cầm lấy hộp thuốc, trực tiếp chạy ra bên ngoài không cẩn thận va phải một cô gái, Kỳ Tịch Nhan đau đớn ngã nhào trên đất.

-"Cô không sao chứ?"

Cô gái kia đưa tay muốn đỡ nàng, sau đó Kỳ Tịch Nhan bắt lấy tay cô, thuận theo đối phương mà đứng lên. Kỳ Tịch Nhan nhìn thấy chân của mình bởi vì té ngã mà chảy rất nhiều máu.Cô gái kia cũng nhìn thấy, liền lôi kéo tay Kỳ Tịch Nhan đi tới trên một chiếc xe, cô gái để Kỳ Tịch Nhan ngồi trên xe, cô ngồi xổm trên mặt đất nâng chân Kỳ Tịch Nhan lên , cầm lấy một lọ cao giúp Kỳ Tịch Nhan thoa thuốc.

Kỳ Tịch Nhan xấu hổ, dù sao cũng là mình đυ.ng vào đối phương, giờ còn phiền đối phương thoa thuốc cho mình.Cô gái tựa hồ biết được suy nghĩ của Kỳ Tịch Nhan, sau đó liền nói:

- "Tôi tên Đông Nguyệt Lâu , tôi là bác sĩ cho nên yên tâm đi, giúp cô thoa thuốc là chức trách của tôi"

Đông Nguyệt Lâu dáng dấp vô cùng xinh đẹp, mái tóc đen nhánh tùy ý xõa trên bờ vai, khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết, cho người ta cảm giác nhẹ nhàng khôn nguôi.Kỳ Tịch Nhan đỏ mặt gật đầu, mặc dù vẫn là không có ý tứ để đối phương giúp mình thoa thuốc

"Em tên Kỳ Tịch Nhan, thật có lỗi, vừa mới đυ.ng chị. . ."

Nghe vậy, Đông Nguyệt Lâu liền lộ ra nụ cười lương thiện, nói:

- "Không có gì, ngược lại là em, chân đau không?"

-"Đau. . ."

Đông Nguyệt Lâu nhìn Kỳ Tịch Nhan xinh đẹp lộ ra dáng vẻ ủy khuất, cô cảm thấy buồn cười, giống như con mèo trước kia cô nuôi , vô cùng đáng yêu.Qua đi Đông Nguyệt Lâu mới phát hiện Kỳ Tịch Nhan mua thuốc tránh thai .

Kỳ Tịch Nhan nhìn thấy thuốc tránh thai phía sau mình, lại nghĩ tới vừa mới ở trên tàu bị học tỷ cưỡng bức, còn bị Ngu Cơ Phương tiêm virus phát tình, bị Cảnh Mặc Kỷ ép buộc khẩu giao, bị chính chị họ cưỡиɠ ɧϊếp.Những thứ này để Kỳ Tịch Nhan cảm thấy mình rất yếu đuối, rất vô dụng, nàng không biết mình đến cùng đã uống bao nhiêu viên thuốc tránh thai, nàng chỉ mới 20 tuổi mà thôi.Sau đó Kỳ Tịch Nhan phút chốc nhịn không được trực tiếp khóc.

"Ô... Ô ô ô. . ."

Đông Nguyệt Lâu giật mình, cô nhìn thấy thuốc tránh thai, nghĩ một chút, sau đó chỉ có thể nghĩ đến trường hợp Kỳ Tịch Nhan hẳn là bị người khác làm nhục, cho nên mới mua thuốc tránh thai.Như vậy nguyên nhân Kỳ Tịch Nhan khóc , hẳn là bị cưỡng bức đi . .

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ nhất thời của Đông Nguyệt Lâu.Sau đó Đông Nguyệt Lâu vươn tay xoa đầu Kỳ Tịch Nhan an ủi

-"Đừng khóc, quá khứ qua rồi đừng bận tâm"

-"hu

-"Hức... Ô ô..."

Kỳ Tịch Nhan cũng không muốn khóc, nhưng là những ngày này tâm trạng nàng vô cùng tệ, một mực bị người khác ép buộc ân ái.Nàng lại không thích uống thuốc tránh thai nhưng nếu không uống liền sẽ mang thai.

Đông Nguyệt Lâu bất đắc dĩ,nhìn chung quanh một lúc, sợ người khác để ý tới, cho nên ngồi lên ghế lái,trước tiên lái xe đưa Kỳ Tịch Nhan về nhà mình, sau đó từ từ an ủi cô gái nhỏ này đi

. . .

Đến nhà về sau, Đông Nguyệt Lâu liền mở cửa xe cho nàng, nhìn Kỳ Tịch Nhan vẫn còn khóc, cô có chút đau đầu, cô cũng không biết an ủi người khác ra sao.Đông Nguyệt Lâu thở dài, sau đó quyết định đem Kỳ Tịch Nhan ôm vào trong ngực, tay không ngừng xoa đầu an ủi

-"Ngoan, đừng khóc."

Lúc Đông Nguyệt Lâu ôm Kỳ Tịch Nhan, cô ngửi được trên cơ thể Kỳ Tịch Nhan có hương thơm thanh nhã, vô cùng dễ chịu.Còn có lúc cô ôm Kỳ Tịch Nhan, hai tay của cô có thể cảm nhận được sự mềm mại từ eo của Kỳ Tịch Nhan.Cái này khiến Đông Nguyệt Lâu muốn sờ mó cơ thể Kỳ Tịch Nhan nhiều hơn.

Nhưng là Đông Nguyệt Lâu vẫn kiềm chế, đối với một cô gái nhỏ đang khóc như vậy cô có thể làm gì cơ chứ.Cô nhìn qua Kỳ Tịch Nhan đang trong ngực mình thút thít , xem ra chỉ mới 19, 20 tuổi mà thôi, mà cô đã 29 tuổi, làm gì với cô bé này, mình làm sao lại loại suy nghĩ này trong đầu, không phải tại quá lâu không yêu đương chứ....

Sau đó Đông Nguyệt Lâu kéo Kỳ Tịch Nhan ngồi ở solon trong phòng khách , qua đi Đông Nguyệt Lâu muốn đi pha một ly sữa bò cho Kỳ Tịch Nhan uống.Nhưng Kỳ Tịch Nhan lại một mực lôi kéo góc áo Đông Nguyệt Lâu không buông.

Kỳ Tịch Nhan cảm giác được Đông Nguyêt Lâu cho mình cảm giác vô cùng an toàn, cho nên muốn ỷ lại Đông Nguyệt Lâu.Đông Nguyệt Lâu nhìn Kỳ Tịch Nhan như con chim non nép vào người mình, cũng không cảm thấy chán ghét,mà là cảm thấy Kỳ Tịch Nhan như này rất đáng yêu.Không biết tại sao cô cũng thích cảm giác Kỳ Tịch Nhan ỷ lại vào mình, 29 năm sống trên đời đều chưa từng có cảm giác như vậy

Mà cô gặp Kỳ Tịch Nhan cũng có cảm giác như người thân, bất quá Đông Nguyệt Lâu cũng không biết làm sao quan tâm nàng, cô chỉ cho rằng mình đã quá nhung nhớ người nhà cho nên mới có loại cảm giác này.Sau đó, Đông Nguyệt Lâu vẫn rót một chén sữa bò cho Kỳ Tịch Nhan uống, nhìn thấy Kỳ Tịch Nhan tựa hồ có chút bối rối.Kỳ Tịch Nhan xác thực rất mệt, bởi vì đêm qua nàng muốn gặp được tác giả "Ái Ngân" , cho nên 2 giờ vẫn chưa ngủ được

-"Mệt rồi? Tôi dẫn em đi xuống phòng ngủ một giấc đã nhé"

Nói xong, liền lôi kéo Kỳ Tịch Nhan đi đến phòng ngủ.Đông Nguyệt Lâu để Kỳ Tịch Nhan nằm ở trên giường đi ngủ, nhưng Kỳ Tịch Nhan lại lôi kéo tay của cô.

-"Thực sự. . . Có thể chờ em ngủ rồi đi không. . ."

Kỳ Tịch Nhan không muốn Đông Nguyệt Lâu rời đi, cảm giác những người quan trọng đều lần lượt rời đi khiến nàng mười phần sợ hãi.

Đông Nguyệt Lâu nhìn dáng vẻ của Kỳ Tịch Nhan , mỉm cười hiền hòa, sau đó ngồi tại bên giường, vuốt ve đầu Kỳ Tịch Nhan , ôn nhu nói :

- "Ngủ đi, em ngủ tôi mới đi"

Kỳ Tịch Nhan tựa hồ không yên lòng ôm một tay Đông Nguyệt Lâu, mới yên tâm nằm ngủ.Lúc Kỳ Tịch Nhan nhắm mắt ngủ, Đông Nguyệt Lâu nhìn chằm chằm Kỳ Tịch Nhan, cảm thấy Kỳ Tịch Nhan nhan sắc xinh đẹp lại thanh thuần , khí chất trên người nàng khiến Đông Nguyệt Lâu bất giác nhớ tới mẹ mình.Đông Nguyệt Lâu vô thức duỗi một tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Kỳ Tịch Nhan.

Sau đó ánh mắt chuyển qua đôi môi nhỏ hồng hào của Kỳ Tịch Nhan, ẩm ướt lại đỏ đỏ, xem ra vô cùng mê người, Đông Nguyệt Lâu suy đoán Kỳ Tịch Nhan ở trường học khẳng định là một hoa khôi.Một thiếu nữ xinh đẹp như vậy vô cùng khó gặp, Đông Nguyệt Lâu cũng không biết tại sao mình lại dễ dàng mang theo Kỳ Tịch Nhan về nhà được.

Chính là cảm giác Kỳ Tịch Nhan cùng cô có cảm giác thân cận như đã biết nhau từ lâu, giống như người nhà vậy.Nghĩ đi nghĩ lại, Đông Nguyệt Lâu cũng bắt đầu buồn ngủ, sau đó quyết định nằm ở trên giường nghỉ ngơi một lúc, dù sao tối hôm qua đi bệnh viện làm phẫu thuật tới 5 giờ, hoàn toàn không được ngủ.

Mặc dù Đông Nguyệt Lâu hiện tại bụng có chút đói, nhưng giờ vô cùng mệt, cho nên lập tức ngủ thϊếp đi.....

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——